Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến Tân đảo

Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

“LAO. CHUẨN BỊ.” Tiếng hét của các sĩ quan vang lên hết lần này đến lần khác khi đám thổ dân ngày càng gần.

Khi còn cách quân Việt 30m, một vài tên thổ dân đã ném đá về phía đội hình những viên đá bằng quả trứng gà, to thì như nắm tay nếu không có khiên, mũ, áo giáp thì sẽ tạo thành những vết thương chí mạng, tuy nhiên với trang bị tận răng của quân Việt thì chỉ vài viên đá chưa ăn nhằm gì, đám thổ dân tiếp tục áp sát. Cùng với đó là những mũi tên lưa thưa, không đủ mạnh để phá giáp, công nghệ chế cung của thổ dân cũng không ra sao.

20m

“NÉM!” Từ phía quân Việt, lại một rừng lao bắn ra tua tủa về phía thổ dân, sức sát thương mạnh hơn cung tên khi nãy nhiều lần, không ít tên thổ dân bị đâm xuyên về phía sau đóng đinh trên đất, dẫu vậy vẫn không ngăn cản được đà tiến đến của kẻ địch.

“GIỮ VỮNG ĐỘI HÌNH!

CHUẨN BỊ VA CHẠM” Binh lính vào thế đứng thủ, cả vai đều tỳ vào khiên, sẵn sàng đón đợt va chạm mạnh, tay còn lại nắm chặt chiếm đao. Phía sau, các đồng đội dựa sát lại, tạo thành một bức tường thép vững chắc.

“ẦMMMM” Đám thổ dân đâm sập vào bức tường khiên của quân Việt phát ra những âm thanh chát chúa. Tuy lực đâm mạnh nhưng không tài nào phá nổi tường khiên của quân Việt, thậm chí không đủ làm họ lùi lại sau dù chỉ một bước (tham khảo cảnh quân Ba Tư lao vào quân Sparta trong phim 300).

Ngay sau đợt va chạm, binh lính lập tức vung lên chiến đao đâm xuyên kẻ thù trước mặt, những cơ thể trần như nhộng, không hề có áo giáp, dù có lực lưỡng rắn chắc đến đâu cũng không thể ngăn cản được đao sắt, từng đao từng đao vào thịt, máu me tung tóe, lòng ruột rơi đầy đất.

Đám thổ dân hung hãn, ra sức chặt chém kháng cự nhưng không tài nào phá nổi bức tường sắt thép này, quân Việt với trang bị tinh lương đầy đủ, gần như có thể làm lơ trước vũ khí của thổ dân, cứ thế, tàn sàt nghiêng về một phía, càng ngày càng nhiều thổ dân ngã xuống. Quân Việt chầm chậm đẩy mạnh lên.

Những người lính hàng đầu sau 10 phút chiến đấu, theo tiếng còi của sĩ quan sẽ lui từ từ về sau cho người hàng sau lên thế chỗ, tuồn tự như một cỗ máy, đây là chiến thuật Đại Hải học tập từ quân La Mã qua những bộ phim và tài liệu, hiệu quả không tồi, binh lính không phải liên tục chiến đấu, đảm bảo nghỉ ngơi, đồng thời sức mạnh của đội hình chiến đấu cũng không bị yếu đi. Còn phía thổ dân, lớp này gục xuống lớp sau tiến lên, người trước bị người sau đẩy lên, không gian chật hẹp, không có chỗ để vung vẩy vũ khí, người phía sau hoàn toàn không biết những người trên đầu chiến đấu thế nào, tất cả tạo thành một đám đông ô hợp, ùn tắc, cứ thế bị quân Việt tàn sát từng nhóm từng nhóm một.

Cung thủ, nỏ thủ quân Việt phía sau cũng không rảnh rỗi, từng đợt từng đợt mưa tên rơi xuống đầu kẻ thù, hay những mũi nỏ bay vút đi trong gió, găm thẳng mặt những tên thổ dân hung hãn nhất. Trận thế đang nghiêng dần về phía quân Vạn Xuân.

Dân binh quân Việt đều là lính mới, lần đầu ra trận, huấn luyện chưa thực kỹ càng nhưng có sĩ quan dày dặn kinh nghiệm đi kèm, trang bị hơn xa đối thủ, được sắp xếp ở hai cánh, không phải đón nhận đợt tấn công trực diện từ những tên thổ dân hung hãn nhất, lại có cung thủ, cùng nỏ thủ ra sức yểm trợ nên họ đứng vững và dần theo được nhịp độ cuộc chiến, bắt đầu gây ra sát thương lớn cho kẻ địch từ hai cánh. Quân Việt dù ít hơn nhưng đang hình thành gọng kìm, hòng gom đám thổ dân lại mà tiêu diệt.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, dù là người khỏe mạnh nhất liên tục chiến đấu một tiếng cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đám thổ dân dần chùn bước, quân Việt càng đánh lại càng hăng, đặc biệt đám dân binh lính mới, họ đã quen với chiến trường và lên cơn say máu, máu là thứ gì đó thật khó diễn đạt, nó có thể khiến người ta kinh tởm cũng có thể khiến người ta điên cuồng.

Đám thổ dân cảm thấy mệt mỏi, cái khí thế hung hãn phút ban đầu đã trôi đi, chúng co cụm lại với nhau, chúng đã chết bao nhiêu, không ai biết, chỉ thấy phía sau đội hình quân Việt là hàng đống xác chết, tay chân cụt lủn, nội tạng…máu nhuộm đẫm mặt đất. Dẫu có bị quân Việt giết nhiều nhưng thổ dân còn rất đông, cứ đà này thì đánh đến tối cũng không xong mất.

Đại Hải cùng kỵ binh đứng cách xa trận địa, nhìn thảm cảnh của thổ dân cũng không thấy vui mừng mấy, dù có được trang bị tốt đến đâu thì để giết được nhiều kẻ thù như vậy thì quân Việt cũng phải trả giá, chiến trường là nơi mà chuyện hoang đường gì cũng có thể sảy ra được, trượt chân ngã bị kẻ địch nhân cơ hội giết chết, hay bị tiêu độc bắn chúng,….Bởi vậy binh lính chết và bị thương cũng không thiếu.

“Cho đại pháo ra, đến lúc kết thúc trận chiến này rồi.” Đại Hải quay sang nói với lính liên lạc.

“RÕ!” người lính nhận lệnh, xoay ngựa đi.

Từ sau, khoảng chục khẩu pháo hay nói đúng hơn là súng thần công đơn sơ được vận lên ngọn đồi lùn bên cạnh bình nguyên. Các pháo thủ nạp đạn chuẩn bị bắn.

Bình thường trong chiến tranh hiện đại, trước trận chiến sẽ có màn đấu pháo giữa hai bên, sau đó mới cho quân ùa lên giáp lá cà, tại sao Đại Hải không làm vậy? Khổ, hắn chỉ có mấy khẩu thần công đơn sơ, không phải pháo, cối hiện đại gì cho cam, bắn đạn đặc, khả năng xảy ra trục trặc, nổ thang còn cao, giá như có mấy khẩu pháo ngon thì hắn cũng không ngại mang ra. Thần công của hắn chủ yếu dùng để dọa là chính chứ lực sát thương cũng không cao, nếu ngay trước trận mà đã mang ra dọa nhỡ chẳng may đám thổ dân chạy hết, sau này muốn gom lại tiêu diệt hay bắt giữ thì rất khó, phải đợi vào giữa trận mới được, như vậy chỉ cần một cú là có thể làm cho kẻ địch tan tác.

Nói là làm, thần công kéo lên đồi, đạn đã được nạp, nhằm giữa đội hình quân bản địa.

“BẮN!”

“ẦMMMM….ẦMMMM” Cả chục tiếng nổ lớn như sấm dậy giữa trời quang, vang vọng cả bình nguyên, khói thuốc súng mờ mịt cả quả đồi. Chục viên đạn sắt lao thẳng vào đội hình quân thổ dân, để lại những vệt máu dài cùng những xác chết không lành lặn.

Quân hai bên đang giao chiến bỗng khựng lại khi tiếng nổ vang lên, quân Việt thích ứng nhanh hơn, họ biết đó là tiếng của thần công nên không có gì lạ, chỉ bị bất ngờ chút, còn đám thổ dân thì chết lặng, đứng như trời trồng, đặc biệt sau khi mấy quả đạn sắt bay đến, mang đi hơn chục mạng người thì cả đám run rẩy, không thiết tha chiến đấu gì nữa, đứng chết chân run rẩy, để mặc quân Việt chém giết.

“THẦN PHẠT! CHẠY MAU!!!!” Một tên tư tế đội mũ lông chim lòe loẹt hồi thần lại nhưng ngay lập tức hét to chạy mất.

Có kẻ dẫn đâu, đám thổ dân xung quanh cũng tan tác, xô đẩy nhau quay lại, mạnh ai lấy chạy, đánh đấm gì tầm này nữa, quân Việt có ma thần trợ giúp, không thể thắng nổi, chạy nhanh còn mong giữ được mạng. Binh bại như núi đổ. Chúng xô đẩy, dẫm đạp lên nhau mà chạy.

« TRUY KÍCH » chỉ huy quân Việt hét lớn.

Tấm tường khiên không thể phá vỡ của quân Việt nay tự động tách ra, các sĩ quan mang theo binh lính của mình chạy nhanh truy giết đám thổ dân, không ít kẻ sợ mất mật bò quỳ trên đất mong được tha mạng. Đối với những tên này, quân Việt không giết mà bắt lại, đây là sức lao động, giết đi thì phí, không có lợi ích gì, bắt lại cho đi đào mỏ, vắt hết giá trị của chúng mới là thượng sách.

Phía sau, Đại Hải cũng cho kỵ binh xông lên truy kích, bắt giữ tù binh, đám kỵ binh mới tập này nếu trực tiếp tham chiến thì không ổn nhưng nếu cho đi truy giết, bắt tù binh thì quá đủ rồi. Nhìn đám thổ dân chạy đầy đất kia, tất cả hưng phấn thúc ngựa xông lên, đây chính là quân công, là đất đai, tiền bạc !!! Không thể để chúng chạy thoát khỏi tay mình được. Xông lên đi !!!!

Hai chân thì làm sao chạt thoát nổi bốn chân, chẳng mấy chốc mà kỵ binh quân Việt lao vào giữa đám thổ dân, ra sức bắt giết, Nhìn thấy đám người vượt biển cưỡi những con vật kỳ dị, qua lại như gió này, biết không chạy thoát được, cố chống trả cũng chỉ có nước chết, chết vô ích, không ít kẻ đã quỳ xuống đầu hàng, mong được sống. Quá tốt, thế lại càng hợp ý quân Việt.

Cứ thế, trận quyết chiến chuyển sang giai đoạn truy giết, bắt giữ tù binh, mãi đến hoàng hôn mới kết thúc. 2 vạn thổ dân, chỉ có bộ phận nhỏ mau chân chạy thoát được, số còn lại, phần bị giết, phần bị bắt làm tù binh. Trận quyết chiến giành quyền kiểm soát Tân đảo, quân Việt, Vạn Xuân thắng lợi. Từ đây, Tân đảo chỉ có một chủ, đó là Vạn Xuân.

Hoàng hôn đỏ đậm phía cuối chân trời, trên bình nguyên, khắp nơi nằm la liệt xác chết, vũ khí của thổ dân, thi thoảng có tiếng rên rỉ đau đớn của những tên thương binh bị bỏ lại, quạ, chim chóc dày đặc như mây đen, xà xuống hưởng thụ thịnh yến, lác đác đâu đó là đám chó hoang đến ăn thịt người, quả là địa ngục chốn nhân gian.

Đại Hải cưỡi ngựa từ từ đi qua chiến trường, cảnh thê thảm này hắn đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không khỏi cảm thán. Chiến tranh lúc nào cũng thảm khốc như vậy, không biết sau này hắn cùng đồng đội có trở thành những xác chết nằm lại như vậy không….không ai biết….tương lai còn dài, đại nghiệp chưa thành, sẽ có vô số cuộc chiến chờ đợi hắn. Không muốn là kẻ nằm lại thì hắn phải mạnh, mạnh hơn tất cả, ở thế giới người ăn thịt người này, chỉ kẻ mạnh mới có quyền được sống.

“Cho binh sĩ rút lui về sau 10 dặm hạ trại, chúng ta nghỉ lại đây 1 2 ngày, thu dọn chiến trường. Cử thám báo về Tân thành báo tin chiến thắng, đồng thời tổ chức những nhóm săn nô lập tức lên đường, nhân cơ hội tiêu diệt hoàn toàn các bộ lạc còn lại trên Tân đảo. Trai tráng của bọn họ hầu hết đều đã chết ở đây, đang là lúc suy yếu nhất. Báo cho Vũ Tiến tướng quân, phải nhanh, ngay lập tức kẻo họ nhận được tin bại trận rút lui vào sâu trong rừng, muốn bắt cũng khó.” Đại Hải quay sang nói với thân vệ.

“Rõ!” tên thân binh nhận lệnh, ngay lập tức thúc ngựa chạy đi.

Đại Hải cùng số thân binh còn lại tiếp tục kiểm tra chiến trường, suy tính các bước tiếp theo phải làm.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.