Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ sơ hiện

Tiểu thuyết gốc · 2151 chữ

Khi công việc bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó thôi đã qua một tháng, Đại Hải vẫn ở Tân đảo, chỉ đạo công việc xây dựng chính quyền cũng như tham gia góp ý, xây dựng lên bộ luật đầu tiên của Vạn Xuân, cùng với bộ sách giảng dạy, các sách giải trí….

Người dân Tân đảo, người Việt, thổ dân, nô lệ hay thương buôn ngoại quốc cũng có thể cảm nhận rõ sự thay đổi từng ngày của vùng đất này, không chỉ từ việc dân cư đông hơn sau mỗi thuyền di dân cập bến, mà còn ở cách tổ chức quản lý, nếp sống, quần áo đầu tóc. Nếu mấy tháng trước còn đang trong tình trạng quân quản thì nay đã tự do hơn, các chính sách thuế khóa, pháp luật, quyền hạn, nghĩa vụ rõ ràng, cách tổ chức quản lý của quan lại cũng ngay ngắn, trật tự và dần hoàn thiện hơn. Dĩ nhiên rồi, bộ máy quản lý được xây dựng thì mọi thứ phải khác chứ….

Cải cách ăn mặc sau thời gian đầu trắc trở cũng đã nhận được ủng hộ của người dân nhờ sự tiện lợi, thoải mái mà nó mang lại. Đời sống tinh thần của người dân cũng được nâng cao, trước mọi người suốt ngày ngồi hóng drama thì nay bắt đầu trò chuyện về các quy định pháp luật mới, việc dạy học, các tích cổ, vở chèo, nhân vật lịch sử, thơ ca,….phong phú hơn bao giờ hết. Đúng là một vùng đất trẻ, đầy sức sống.

Cùng với việc cải cách về chính quyền, đời sống kinh tế văn hóa xã hội thì quân sự là một vấn đề không thể bỏ qua. Muốn ngay lập tức xây dựng một đội quân hiện đại là hoàn toàn không khả thi và không phù hợp ở thế kỷ 14 này. Dẫu Đại Hải có muốn phổ cập thật nhiều vũ khí nóng vào trong quân đội nhưng cũng không được vì điều kiện không cho phép, đây là buổi sơ khai của vũ khí nóng, tất cả mọi thứ vừa mới bắt đầu, sắp thép, thuốc nổ đều chưa thật chuẩn để chế tạo ra những vũ khí như thời cận đại chứ chưa nói đến hiện đại. Công thức chế tạo thuốc nổ đen, hay cách làm súng hỏa mai đơn giản thì gần như thanh niên mê truyện xuyên không đều rõ nhưng thực tế để làm ra được thì đó lại là một câu chuyện khác.

Thứ hạn chế đầu tiên để chế thuốc nổ Đại Hải gặp phải đó là diêm tiêu, thứ này không hiếm nhưng để có một số lượng lớn, đủ phục vụ cho chiến sự thì quả là khó khăn, Đông Á hay Đông Nam Á vốn không phải vùng có nhiều mỏ diêm tiêu tự nhiên, đến Tân đảo một năm, số lượng mỏ vàng, sắt, đồng hay than, lưu huỳnh đều tìm thấy rất nhiều nhưng tuyệt nhiên chưa phát hiện được mỏ diêm tiêu nào, thành ra muốn chế thuốc nổ cũng có. Phân dơi nghe nói cũng có thể dùng như một sản phẩm thay thế nhưng chất lượng thuốc nổ sẽ không cao lắm, cách chế từ nước tiểu và phân người để ra diêm tiêu thì hắn cũng biết đại khái, nhưng vẫn cần thuộc hạ nghiên cứu thêm, chưa thể lập tức áp dụng được…..Khó, muôn vàn khó khăn….

Chưa thể lập tức phổ cập vũ khí nóng thì hắn tốt nhất vẫn nên tập trung vào cải cách quân chế, binh khí, áo giáp đi thôi. Một đội quân kỷ luật, tinh nhuệ sẽ giúp đất nước ổn định để phát triển.

Đại Hải quyết định lấy phân chia binh sĩ y theo chế độ ở thời hiện đại, binh nhất, binh nhì, hạ sĩ, trung sĩ, thượng sĩ, thiếu úy, trung úy, thượng úy, đại úy,….tùy theo thời gian phục vụ, học thức và chiến công, kèm theo đó là chế độ đãi ngộ cũng sẽ khác nhau.

Hắn cố gắng xây dựng một đội quân chính quy, chuyên nghiệp, hoàn toàn thoát ly sản xuất, chế độ ngụ binh ư nông đương thời rất tốt nhưng chưa đủ đối với hắn. Dĩ nhiên hắn cũng áp dụng chế độ nghĩa vụ quân sự bắt buộc và dân quân tự vệ, đảm bảo có thể toàn dân là binh, bất kể nam nữ.

Đây là một đặc sắc trong nghệ thuật quân sự của Việt Nam, thế kỷ 14, một thời đại điên cuồng người ăn người, nếu Vạn Xuân non trẻ không đủ mạnh mẽ, dũng cảm thì nó sẽ biến mất ngay trong dòng chảy lịch sử mà không để lại dù chỉ một gợn sóng. Đại Hải quá khâm phục, quá mê QĐNDVN nên hắn không ngần ngại áp dụng hết các tư tưởng, đường lối, chế độ, hình thức huấn luyện,….mà hắn biết vào quân đội Vạn Xuân.

Trong một xưởng quân sự, Đại Hải đang xem xét các bộ giáp mới được tạo ra, chẹp chẹp, nói thế nào đây, hắn ấn tượng với những bộ giáp cuối thời Minh, đầu thời Thanh, đẹp và ngầu, khả năng bảo vệ, cơ động đều tốt, gọi là giáp đinh tán thì phải, hắn cũng không rõ, nhưng nhìn khá là bí, mặc vào như cái lò mất, quang minh giáp hay sơn văn giáp thì cũng đẹp, cũng ngầu, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng chế tạo rồi bảo dưỡng quá khó khăn.

Nhiều người đến nay vẫn nhầm tưởng rằng quân đội Việt Nam trong các triều đại phong kiến, khi đánh trận vẫn cởi trần đóng khố hay chỉ mặc giáp vải, cái hình ảnh đội quân yếu ớt bạc nhược thời Nguyễn mạt đã in quá sâu vào đầu óc họ rồi, không phải, quân Việt cũng được trang bị binh khí áo giáp không kém bất kì đội quân đương thời nào, nếu không thì đã bị làm gỏi lâu rồi. Dĩ nhiên là không đủ để trang bị cho toàn quân, cho tất cả những người lính nông dân mới được mộ binh rồi, chỉ trang bị đủ cho một bộ phận lính tinh nhuệ, rồi cấm quân, cận vệ thôi, vì tất cả đều làm thủ công, giá thành cao, trình độ khai thác mỏ, luyện thép các thứ nhìn chung là còn thấp, không đáp ứng đủ nhu cầu được.

Tân đảo được cái nhiều mỏ, sắt thép, vàng bạc thừa thãi, Đại Hải không ngần ngại mạnh tay trang bị cho bính lính dưới quyền, đặc biệt là quân chính quy, khổ nỗi hắn cũng thiếu thợ nên mới chỉ trang bị cho binh lính phần giáp ngực bụng, hộ tay, chân cùng với mũ giáp, các sĩ quan thì sẽ có thêm giáp vảy cá, dù chưa đạt được đến yêu cầu của hắn nhưng cũng đã quá khả quan so với trang bị của quân đội đương thời, càng đừng nói khi so với thổ dân, khác nhau một trời một vực.

“Tướng quân, cấp báo, có quân tình khẩn cấp.” Một thân binh chạy đến nói.

“Có chuyện gì vậy?” Đại Hải quay sang hỏi.

« Theo tin từ các đội săn nô, có động tĩnh từ phía các vương quốc bản địa, họ đang tập trung lực lượng để tấn công Tân thành. »

« Hừm, chuyện sớm muộn cũng đến. Về quân doanh. »

« Rõ »

Đoàn người gác lại việc tham quan, lập tức về quân doanh, lệnh cảnh giới cũng được phát ra, các đội săn nô tức tốc hồi thành, quân doanh giới nghiêm, khu vực cảng cùng Tân thành tăng mạnh tuần tra, nâng cao cảnh giác.

Trong hội trường.

« Có tin báo, các vương quốc của người bản địa tập trung gần 2 vạn binh lực đang chuẩn bị tiến đến Tân thành. Chắc chắn là không phải để giao lưu buôn bán rồi, mọi người thấy sao. » Đại Hải hỏi

« Bẩm tướng quân, từ ngày chúng ta đặt chân lên Tân đảo này, một cuộc chiến với các vương quốc, bọ lạc bản địa là điều không thể tránh khỏi. Thuộc hạ nghĩ sảy ra sớm hơn nhưng không nghĩ tới phải quá một năm họ mới tới. » Vũ Tiến đáp

« Đúng vậy, chúng ta người ngoài đến, chiếm đất bắt dân, họ không tập trung chiến đấu mới là bất thường, còn đoàn kết lại để tiêu diệt chúng ta cũng là điều dễ hiểu. Thuộc hạ chỉ thắc mắc con số 2 vạn quân có tin được không. » Phạm Văn Võ tiếp lời.

« Trên đảo ít cũng có mấy chục dân cư, gom lại 2 vạn thanh niên trai tráng không phải điều khó. » Đải Hải đáp

« Đúng vậy tướng quân, nhưng sau gần một năm tiếp xúc, thuộc hạ cảm thấy 2 vạn quân bản địa khác xa 2 vạn quân Chiêm hay Đại Việt, thậm chí khó mà so được với quân của một cuộc khởi nghĩa nông dân. Dân Tân đảo vốn sống theo các bộ lạc, có vương quốc nhưng cũng khá là sơ khai và nhỏ, không có bộ máy chình quyền cụ thể, quân đội cũng không nhiều. Tập hợp được 2 vạn quân, chắc phải đến cả chục vương quốc, hàng trăm bộ lạc mất, như thế thì hậu cần sẽ rất nát, tạp nham, quân lính cũng vậy, sự chỉ huy sẽ lỏng lẻo, không thống nhất trong các hành động. » Lê Toàn trả lời.

« Nói không phải khinh thường nhưng trang bị, khí giáp của họ kém quân ta một trời một vực, họ chỉ có số ít vũ khí bằng sắt mua lại được của thương nhân Chà Và và Tàu, chút ít đồng thau, còn lại đều gỗ đá. Áo giáp thì gần như bằng không, một là do thời tiết nóng bức, 2 là do họ không đủ công nghệ. » Phú béo tiếp lời.

« Các công cụ bằng gỗ cũng không tinh vi, gần như chỉ là khúc cây được vót nhọn và đốt qua thôi thưa tướng quân, kể cả cho họ đến công thành thì khéo cả trăm năm cũng không phá nổi. » Nguyễn Bình nói.

« Tốt lắm, ta cũng biết quân thổ dân quá yếu ớt so với các đội quân Đại Việt, Chiêm Thành hay phương Bắc, nhưng họ cũng có điểm mạnh như dùng độc. Quân viễn chinh, săn nô cũng đã tổn thất kha khá do nhiễm độc. »

« Đúng vậy, đây cũng là một vấn đề, nhưng ở một trận chiến quy ước thì việc dùng độc tiêu của thổ dân sẽ kém hiệu quả, chúng ta cần cảnh giác với việc bôi độc lên vũ khí của quân địch. Dù trong cuộc săn nô, trường hợp này rất hiếm nhưng cũng không biết trong 2 vạn quân kia, kẻ thù có thể sử dụng hay không. » Phạm Văn Võ đáp

« Hàng vạn quân đến, ắt phải có một trận chiến dàn quân quy ước, cách Tân thành 300 dặm (150km) có một bình nguyên trống trải, thích hợp cho việc bày quân đánh trận, bên đó xa, ta cũng chưa đưa dân ra khai hoang. » Lê Toàn trả lời

« Quân ta cùng thổ dân tất phải có một trận chiến để xác định quyền làm chủ Tân đảo, quyết chiến là không thể tránh khỏi. Hãy để thiếu úy Tân cùng bộ hạ đi tuyên chiến, hẹn địch ở bình nguyên mà Lê Toàn nói đến, quyết một trận tử chiến. Số còn lại tập hợp quân đội, sẵn sàng hành quân bất cứ lúc nào, đồng thời tăng cường huấn luyện dân binh. Lần này xuất chinh, ta tính toán sẽ huy động 3000 quân tham chiến, 4000 dân binh, đồng thời làm công tác vận chuyển. 1000 quân bảo vệ Tân thành, 500 quân chính quy còn lại chia thành các trung đội lẻn đến sau địch, sẵn sàng quấy phá hậu phương cùng với truy kích. Tất cả đã rõ chưa ? »

« RÕ !!! »

« Tốt lắm, ai làm việc đấy đi. »

Cuộc họp vừa tan, ngay lập tức cả Tân thành vận chuyển, tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến, các binh sĩ sửa sang lại binh khí, áo giáp cùng trang bị cá nhân. Hậu cần sắm sửa lương thực cùng lương khô hành quân, tên đạn, thuốc nổ,…..Dân binh bắt đầu tập trung, chọn những người khỏe mạnh, bổ sung huấn luyện, trang bị vũ khí. Tất cả đều đang mỏi mắt mong chờ cuộc chiến quyết định quyền làm chủ Tân đảo.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.