Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nước

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Canh ba vừa điểm, trời còn chưa kịp sáng, binh lính Đại Việt đã thức dậy, tất bật dọn dẹp đồ đạc lều trại. Từng xe từng xe được chất kín nào phông bạt, nào lương thực, thương bệnh binh được cáng lên xe, hoặc ngồi hoặc nằm, hiển nhiên Đại Hải không có ý định để họ đi bộ về nước, để họ đi không chết dọc đường là may rồi, biết bao giờ cho về tới nơi, ảnh hưởng đến tốc độ hành quân...dẫu sao lương thực ăn hết, xe lương trống cũng nhiều, đủ sức kéo họ về.

“Nhanh tay nhanh chân lên, mặt trời lên là xuất phát.” Một tên đô trường, vừa khiêng đồ vừa thúc dục bọn lính.

“Đô trưởng, cơm nấu xong rồi.” Một tên lính dáng người loắt choắt, mồ hôi nhễ nhại chạy đến báo.

“Gói lá lại, tí nữa nghỉ thì ăn. Giờ không có thời gian, bọn bay cũng nhanh nhanh cái tay lên rồi mà chất nồi liêu xoong chảo lên xe.”

“Vâng.” Tên lính chạy biến đi.

Cả doanh trại nhốn nháo, gà bay chó sửa, binh lính gọi nhau ý ới, quân quân chửi bới, la hét, tiếng to oang oác hơn cả bà bán cá ngoài chợ.

..............................

Một canh giờ sau

“Tướng quân! Đại quân đã sẵn sàng.”

“Xuất phát.” Đại Hải ra lệnh.

“XUẤT PHÁT.” Lính liên lạc nhanh chóng cưỡi ngựa chạy đi.

“TÙUUUUUUUUUUU” tù và rúc lên từng hồi dài, quân Việt chầm chập chuyển bước.

Cuộc rút lui của quân Việt chính thức bắt đầu, không cờ trống rợp trời như lúc tiến vào đất Chiêm, nhưng cũng không tán tác toán loạn như chó có nhà tang, quân Việt chỉ lặng lẳng rút đi, không khác gì một cuộc hành quân bình thường. Đội ngũ kéo dài hàng dặm, thám báo tản ra tứ phía, phòng Chiêm quân tấn công bất ngờ. Đi cuối cùng là quân Thuận Hóa, chỉ còn lại gần 2000 người, tân binh ngơ ngáo ngày nào giờ lột xác, thành lão binh dày dặn kinh nghiệm trận mạc.....

2 ngày sau, quân Đại Việt vượt sông Hiền về đến đất Đại Việt, chính thức kết thúc đợt chinh phạt Chiêm Thành. Trên gò đất cao, Đại Hải lẳng lặng nhìn toán quân lính cuối cùng sang sông....cuối cùng cũng kết thúc...

Phía bên kia bờ sông, bụi bay mù mịt, đại quân Chiêm Thành từ từ tiến đến, đi đầu là tên tướng mặc giáp vàng, cưỡi voi trắng...không, phải nói y là vua Chiêm hiện giờ. La Nga-vua đất Chiêm Thành. La Nga ngồi trên lưng voi, ngưng mắt nhìn tên tướng trẻ Đại Việt đứng trên gò đất cao kia, kẻ khiến y ăn không ít đau khổ trên đất Đại Việt cũng như cản đường y trên đất Chiêm.....Tên này không phải vật trong ao, ắt có ngày tỏa sáng, làm lên một phen sự nghiệp. Kẻ như vậy nếu phụng sự y, phụng sự Chiêm Thành thì tốt, nhưng tiếc thay hắn là người Đại Việt....đợi hắn trưởng thành, Chiêm Thành không có trái ngon để ăn....Phải diệt trừ ngay.....La Nga híp mắt lại, sát khí tản ra tứ phía.

Đại Hải bên kia sông cũng âm thầm đánh giá tên La Nga này, từ tên chó có nhà tang ngày nào giờ thành vua Chiêm Thành, quả là thế sự vô thường, tên này không đơn giản, không phải đèn cạn dầu...nhưng Chiêm Thành cũng bị tên này chơi tàn rồi, mãi cũng sẽ không thể hùng mạnh lên như thời Chế Bồng Nga được...Hừ hừ, sau này ông đây dẫn quân trăm vạn, ắt diệt Chiêm Thành, trả mối nhục hôm nay....

Hai bên cách bờ sông, hằm hè nhìn nhau như vậy nhưng tuyệt nhiên không có ý tái chiến. Quân Đại Việt mỏi mệt, quân Chiêm cũng không điên cuồng đến mức vượt sông tiến vào đất Việt bây giờ.....Thời gian cứ thế lẳng lặng qua đi, La Nga nhìn một lúc cũng hết kiên nhẫn, cầm lá cờ lớn thêu chữ Hoàng ném vào giữa lòng sông rồi quay người rời đi.

“Rút về.” Y ra lệnh.

Quân Chiêm quay người, lục tục lui về sau, không ai có ý định kháng lệnh hay thỉnh đánh. Việt quân cũng không phải thịt cá trên thớt mà muốn làm gì thì làm, không ai nguyện ý đi đầu, gặm khúc xương cứng này, kể cho muốn gặm, chắc gì La Nga đã đồng ý. Cứ thế, Chiêm quân rút đi, nhanh rứt khoát y như lúc chúng tiến đến.

“Đi, cũng rút về thôi, trận chiến này xong rồi.” Đại hải cưỡi ngựa xuống gò, ra lệnh cho bộ hạ.

“Rõ.”

Quân Đại Việt lại tiếp tục di chuyển, tiến sâu vào nội địa, để lại sau lưng đất Chiêm Thành hung hiểm cùng mấy vạn huynh đệ mãi mãi nằm xuống nơi đất khách quê người.....

.......

Cách thành Thuận Hóa 50 dặm là đại bản doanh quân Việt, nơi đóng quân trước khi tiến vào đất Chiêm, doanh địa bị bỏ hoang này nay lại tất bật bóng người khi quân Việt quay về, lúc này đây, tại doanh chủ tướng, Lê Quý Ly mặt vô biểu tình, ngồi nghe tên tướng trẻ tuổi, tổng binh đất Thuận Hóa hội báo, đúng vậy, tên tướng này chính là Đại Hải....Khi về tới doanh địa thì quân của Lê Quý Ly đã ở đây từ bao giờ, không biết y có như kế hoạch tấn công cảng Chiêm Thành không? Đại Hải tuy thắc mắc nhưng cũng không mở miệng hỏi, mấy vị đại nhân nơi kinh thành đấu đá nhau, một viên tướng nhỏ như hắn tốt nhất không trộn lẫn vào, mấy vạn binh lính người ta còn không tiếc, mạng hắn cũng không quý hơn bao nhiêu đâu.

“Được rồi, mọi chuyện ta đã hiểu rõ, Đại Hải tướng quân. Lần này ngươi làm tốt lắm, ta sẽ viết tấu thỉnh công với thánh thượng.” Quý Ly nói.

“Ty chức cảm ơn đại nhân. Nếu không có việc gì nữa, ty chức xin phép cáo lui.” Đại HẢi chắp tay cảm ơn.

“Được rồi, ngươi lui ra trước đi.”

“Ty chức cáo từ.” Đại Hải quay người ra khỏi doanh trướng, thở dài một hơi, thế sự hiểm ác, không có một ai là người hiền lành cả. Lê Quý Ly mặt vô biểu tình nhưng mắt lập lòe hàn quang, ai biết được y nghĩ cái gì.....Thế lực của ta còn quá nhỏ, chưa đủ sức cứng đối cứng với hắn được.

“Đại Hải, Đại Hải à....xuất thân thấp kém nhưng bụng đầy tài hoa....không biết có phải lương tài đáng giá bồi dưỡng hay không.......hừm hừm, để xem, thành Thuận Hóa chuyển mình như thế chứng tỏ y cũng là người có tham vọng....không biết tham vọng lớn đến mức nào đây??? Nhưng nhìn chung vẫn còn non và xanh lắm, muối cũng không phải cứ làm ra là bán được, còn phải xem có ai chống lưng cho không.” Lê Quý Ly tay mân mê chén trà, híp mắt nghĩ.

“Đến lúc thu lưới rồi, họ Hoàng có quay về được cũng đường có nghĩ xoay người, hà hà, nhà họ Hoàng ở Thăng Long cũng đừng mơ được yên ổn.” Lê Quý Ly đặt chén trà xuống, ánh mắt sắn bén dọa người.

.........

Ngày hôm sau, Hoàng Phụng Thế cùng tùy tướng từ đâu mò về, áo quần rách nát, mặt mày hốc hác, còn đâu phong thái của đại quan nơi kinh thành ngày nào....Cũng ngay trong ngày, Lê Quý Ly mang người tới hỏi tội, không nói không rằng trói gô Hoàng Phụng Thế lại, đồng thời bêu đầu luôn 30 tên tùy tướng của Thế, mấy chục thân binh cũng không ản ổn, tất cả đều vị giết sạch, đầu bêu trước trại thị chúng. Lý do mỹ miều là làm chủ tướng quyết sách sai lầm không tính, gặp nguy nan bỏ binh lính mà chạy, làm hỏng quân tâm, khiến mấy vạn binh lính Đại Việt bỏ mạng trên đất Chiêm.

Nghe thì vô lý nhưng thực ra rất thuyết phục, người xưa có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, ý chỉ tướng quân ra trận thì binh lính chết là điều hiển nhiên, không ai lấy việc binh lính chết mà trách tội tướng tài cả, nhưng phải lưu ý...đấy là tướng tài, phải thắng trận chứ không phải kẻ thất bại chạy trốn, bỏ mặc binh lính. Vạn binh dễ kiếm tướng giỏi khó tìm, nhưng hiển nhiên Hoàng Phụng Thế cũng không phải tướng giỏi gì cho cam, Lê Quý Ly xử như vậy, dù cho ai có bất mãn nhưng cũng sẽ không lên tiếng...

Mà thực ra, ở đây Lê quý Ly, Hoàng Phụng Thế to nhất, sau đến tùy tướng của 2 tên này, rồi nữa mới đến Đại Hải. Lê Quý Ly vừa vào game, thế như vũ bão, bắt Phụng Thế, giết phó tướng, ai dám ý kiến, ngại sống không đủ lâu à? Đại Hải mới có hai mấy tuổi thôi, sống còn chưa đủ đâu, mà Hoàng Phụng Thế tội cũng đáng chết, không bị giết đương trường đã là tốt lắm rồi, giải về kinh thành, với thế lực nhà họ Hoàng, nặng lắm thì y bị tước hết cức quan biếm làm thứ dân, sống cuộc sống phú ông giàu có, không chết được. Đến nỗi tùy tướng của y, cũng không phải hạng tốt đẹp gì, đứng sai đội hình chết không trách được ai.

........

Qua mấy ngày giông bão, cuối cùng cũng sóng yên biển lặng, Lê Quý Ly dẫn binh trở lại Thăng Long, Đại Hải mang quân về Thuận Hóa, ai về nhà lấy, đợt “tuần biên” này chính thức kết thúc với thất bại bên phía Đại Việt, nhưng ảnh hưởng của nó thì chỉ mới bắt đầu....May thay, sóng to gió lớn ở kinh thành Thăng Long, còn chốn biên cương hoang vu này sẽ quay về những tháng ngày yên ả vốn có của nó....nếu như Chiêm quân không phát rồ vượt biên tấn công.....Theo sách vở thì đợt chiến tranh Việt Chiêm lần tới là 5 năm sau, năm 1396, có 5 năm yên ổn để Đại Hải làm ruộng khuếch quân.....

Những tháng ngày tiếp theo, minh tranh ám đấu sẽ diến ra ác liệt hơn bao giờ hết giữa thế lực Lê Quý Ly cùng với tông thất họ Trần, các danh gia vọng tộc cường hào nơi kinh thành....Mong các vị đại quan cứ đấu nhau đi, không cần dõi mắt về nơi biên ải nơi xa xôi này, để Đại Hải hắn có thể hèn mọn phát dục......Nhưng khả năng này không cao, Lê Quý Ly đã chú ý đến hắn....mà hắn lại ở một ví trí rất vi diệu, tổng binh Thuận Hóa, Trấn Thuận Hóa như gân gà vậy, ăn thì không bổ, bỏ đi lại tiếc, mang tiếng biên ải với Chiêm Thành nhưng không có trọng binh đóng giữ, thế nên địa vị của Đại Hải không cao, không phải rất quan trọng với Lê Quý Ly, Đải Hải lại không phải con cháu danh môn mà cần mược sức, y chỉ cảm mến chút tài của hắn thôi, không hơn. Trấn Tây Bình mới là nơi Quý Ly nhất định phải bắt vào tay, nơi đây có Hoành Sơn quan ngăn cản Chiêm Thành, lại có trọng binh đóng giữ, dân cư đông đúc, tốt hơn Thuận Hóa cả vạn lần......

Nói đi nói lại, Đại Hải muốn phát dục thành công thì phải hết sức cẩn thận, vì nơi kinh thành có ánh mắt như có như không chú ý đến hắn rồi. Bỗng hôm nào trái gió trở giời, Lê Quý Ly hứng thú với Thuận Hóa, cho người đi điều tra cặn kẽ, thì lại vẽ vời ra bao chuyện, ngày lành cũng hết, kế hoạch của hắn lại càng khó khăn hơn.....Mọi chuyện phải cẩn thận, hắn trước đây quá lỗ mãng, cổ nhân không thể coi thường được!!!!

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.