Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực tại

Tiểu thuyết gốc · 2183 chữ

Quất ngựa chạy thật nhanh, Vũ Đại Hải ngoái lại nhìn, từ xa, hàng chục người mặc áo vải đen, giáp mây, đầu chít khăn thổ cẩm từ trong rừng lao ra, họ nhanh chóng xử lí mấy tên quân Chiêm còn sót lại. Thủ lĩnh đám người, một người đàn ông vạm vỡ nước da bánh mật, tay cầm cây nỏ đang ý ới gọi theo hắn bằng thứ tiếng gì đó, hắn nghe không hiểu.

Mặc kệ, tiếp tục quất ngựa đi tiếp, hoàn cảnh bây giờ quá nguy hiểm, không biết địch đâu ta đâu, mấy người kia có thể là phiên quân của động nào đó, theo triều đình hay không không ai biết. Họ giết quân Chiêm có khả năng theo triều đình nhưng ai biết, thời đại chiến tranh loạn lạc, có khi họ chiếm núi xưng vương thịt luôn cả triều đình lẫn Chiêm. Hắn thân cô thế cô, tiếng nghe không hiểu, tốt nhất là té càng nhanh càng tốt.

Người không ngừng nghỉ, ngựa không dừng vó chạy liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ. Trên đường đi, khắp nơi là cảnh tan hoang loạn lạc, làng mạc bỏ hoang, nhà cửa bị đốt phá, ruộng đồng hoa màu không ai chăm cấy, thi thoảng lại gặp những nhóm nạn dân chạy nạn lên phía Bắc, ai đấy khuôn mặt khắc khổ, người gầy guộc, tưởng chừng như một ngọn gió là có thể thổi bay rồi, trẻ em mệt mỏi lê chân đi theo cha mẹ, mặt mũi lấm lem không có nổi một nụ cười, người già….người già rất ít.....những năm cuối của triều đại, trăm họ ly tán, quốc lực suy yếu, ngoại bang lăm le xâm phạm......Rồi hàng chục năm sau, lần lượt nhà Trần sụp đổ, nhà Hồ sụp đổ, giặc Minh xâm lược đặt ách đô hộ, nhân dân ta càng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, không khác gì luyện ngục, dân tộc Việt gần như bị diệt tộc. Than thay.

Thời nhà Hồ, dân số nước ta được gần 5 triệu người nhưng sau khi bị quân Minh xâm lược và đô hộ, chúng ra sức tàn sát dân ta hết sức dã man tàn bạo như moi ruột cuốn lên cây, moi thai nhi ra chặt đầu, tàn sát hàng nghìn tù binh, xác chất thành núi để đốt. Trong Bình Ngô đại cáo, Nguyễn Trãi

đã kể rằng:

“Nhân họ Hồ chính sự phiền hà

Để trong nước lòng dân oán hận

Quân cuồng Minh thừa cơ gây loạn

Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh

Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn

Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ

Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế

Gây thù kết oán trải mấy mươi năm

Bại nhân nghĩa nát cả đất trời

Nặng thuế khóa sạch không đầm núi

........

...........

...........

Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,

Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!”

Để rồi “làng mạc đìu hiu hoang vắng, trăm dặm không thấy bóng người, khói lửa chiến tranh bao trùm khắp nơi”. Sau cơn hoạn nạn, dân số nước ta chỉ còn một nửa.....

Chứng kiến cảnh loạn lạc lầm than, chứng kiến xác chết của đồng bào, của những đứa bé chưa đầy 5 tuổi mà lòng Vũ Đại Hải ngổn ngang, cổ họng nghẹn đắng lại không nói nổi thành lời....Chẳng lẽ cứ để mọi việc xảy ra như quỹ tích ư, cứ để hàng vạn hàng triệu đồng bào chết đi ư....Biết bao nhiêu người con đất Việt đã ngã xuống, dùng máu tươi của mình để đổi lấy nền độc lập, để đổi lấy mảnh đất này cho cha mẹ vợ con, cho đồng bào sinh sống, chẳng lẽ để nó một lần nữa bị quân thù dày xéo ư? Không, không thể như thế được, đất nước này dân tộc này đã chịu đựng quá nhiều đau thương rồi....

Hắn có võ nghệ, có kiến thức, có cả hiểu biết chung về lịch sử thế giới hơn 600 năm sau, hắn muốn thay đổi vận mệnh dân tộc, hắn muốn nhân dân đồng bào được ấm no, truyền thống, văn hóa của cha ông được giữ gìn, hắn muốn tổ quốc của hắn hùng mạnh để không một kẻ thù nào cả gan xâm phạm....

Sắc trời dần tối, cuối cùng cũng đến bến sông Hải Triều. Trước mặt hắn là một doanh trại rộng lớn với hàng cọc dày che chắn, đền đuốc sáng choang. Trên mặt sông, hàng trăm chiến thuyền to nhỏ đang leo đậu. Tất cả khung cảnh thật hoành tráng nhưng không khí có chút gì đó thê lương......

“Haizzz. Đoàn quân thua trận, cái sĩ khí này........ còn đâu cái nét oai hùng ngày nào...nhà Trần suy vong thật rồi!”

Ca thán thì ca thán nhưng ngựa cũng không dừng vó, Đại Hải cưỡi ngựa chạy nhanh đến doanh trại, tương lai của hắn, vận mệnh của hắn của cả dân tộc tất cả đều quyết định tại đây, mong rằng không đến muộn.......

“Ầm....xoành....”

Trong trướng bồng to lớn nhất giữa doanh trại, tiếng đập phá đồ đạc liên tục vang lên, mấy tên thị vệ ở ngoài nhìn nhau lắc đầu. Không phải là có thích khách, đây là tướng quân nổi điên, cũng không phải lần đầu...

“Chết tiệt, chết tiệt Nguyên Diệu, thân là hoàng thích mà lại phản bội, chết tiệt...”

“Cõng rắn cắn cổ gà nhà, hắn có xứng mang họ Trần nữa không!!!!”

“Quân phản bội, lũ bán nước!!!”

“Chết tiệt, làm sao để chống lại quân Chiêm.......”xoành”......đã yếu nay càng thêm yếu.....”rầm”......”

Hất tung bàn trà, Trần Khát Chân điên cuồng gào thét, chúng tướng quân không ai dám ho he gì, tất cả đều cúi gằm mặt xuống đất. Tình thế quân Việt đang hết sức khó khăn, quân Chiêm bắc tiến, mang theo quân đội hùng mạnh hơn những lần trước rất nhiều lần, quân Trần vốn sĩ khí đã kém, nay hoàng thân Trần Nguyên Diệu lại hàng giặc, mang theo lượng lớn binh sĩ, làm cho quân Trần càng khó khăn, sĩ khí giảm xuống đáy cốc, không ai tin là lần này có thể chiến thắng nổi đạo quân hùng mạnh của người Chiêm, rồi kinh thành Thăng Long lại lần nữa bị công phá, vua tôi lại trốn chạy cho đến khi quân giặc rút đi.....

“Ba Lậu Kê tên vô dụng này, đã chạy trốn sang hàng còn để bị tóm lại....vô dụng.......một lũ vô dụng”

“Các đô kỵ binh đã tìm thấy hắn chưa?”

Trần Khát Chân quay sang hỏi một tên tùy tướng đứng cạnh

“Bẩm tướng quân, theo tin tức gửi về thì chưa tìm thấy tung tích toán quân Chiêm chặn bắt Ba Lậu Kê, một đô kỵ binh không bắt được liên lạc”

“Không liên lạc được….có lẽ đã chết hết rồi.”

Khát Chân thở dài rười rượi, dùi mài kinh sử, rèn luyện võ nghệ mười mấy năm những mong ra làm quan có thể kiến công lập nghiệp nhưng thế nước suy yếu, quân Chiêm lai phạm, cẩn tuân chiếu dụ của bệ hạ, dẫn quân chặn giặc, chưa nói đến nhất chiến thành danh, chỉ mong cản được quân Chiêm, không trở thành tội nhân thiên cổ đã là vạn hạnh rồi.

Cả quân lẫn tướng nhà Trần đã quá khiếp vía trước quân Chiêm, một tiểu quốc phương Nam lại 4 lần phá thành Thăng Long, đánh cho quân Trần không có sức hoàn thủ, vua tôi chạy giặc khắp nơi.......không khí trong trướng bồng đầy âm u, quân tướng ngao ngán chán chường, không có lòng tin thắng giặc....

“Báo....quân tình cấp báo....đô trưởng Vũ Đại Hải có quân tình khẩn cấp mong được gặp tướng quân.....”

“Cho y vào”

Cửa trướng mở ra, một thanh niên tuấn tú chạc tuổi 20 cả người đều là máu tươi, giáp trụ sứt mẻ tiến đến.

“Bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ đã chặn được toán quân truy bắt Ba Lậu Kê, tuy hắn đã chết nhưng đây là tình báo mà bọn thuộc hạ thu được”

Vũ Đại Hải quỳ một chân xuống báo cáo, đồng thời cũng đánh giá Trần Khát Chân, vị tướng có công cứu nguy cho cả triều Trần trước giặc Chiêm. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, ước chừng cũng như hắn vậy, khoảng 20 tuổi. Mặt mày anh tuấn cương nghị, dáng người cao lớn. Nhưng y quá trẻ! Quá trẻ tuổi để thống lĩnh cả một đạo quân mấy vạn người....Đúng là con ông cháu cha có chỗ tốt, tuy chỉ là con cháu thuộc dòng họ Bảo Nghĩa vương Trần Bình Trọng nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốc thích, làm quan nhỏ nhưng được hầu cạnh vua, có việc quan trọng sẽ được bổ nhiệm ngay. Không như hắn, chém chém giết giết, mấy lần suýt mất mạng mấy năm trời mới lên được chức đô trưởng..........

Tiếp nhận tấm lụa đầy máu từ Đại Hải, Khuôn mặt đăm chiêu của Trần Khát Chân dần rạng rỡ lên. Hắn đứng đó cười haha trước ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của chúng tướng...

“Trời giúp ta, trời giúp ta, Đại Hải, ái tướng của ta, lần này ngươi lập công đầu, ta nhất định bẩm báo bệ hạ ban thưởng hậu cho ngươi”

“Đa tạ tướng quân”

“Quân bay đâu, nổi trống tập hợp, lần này quân ta chắc thắng giặc Chiêm, haha, các ái tướng của ta, sau trận này, ai cũng sẽ được bản thưởng lộc hậu, hahahaha”

“RÕOOOO”

Các tướng quân đều mặt mày mịt mờ không hiểu gì, nhưng nhìn thấy Trần Khát Chân như vậy cũng biết rằng lần này đã đạt được tình báo quan trọng, và có khả năng thắng quân Chiêm. Đúng vậy, thắng quân Chiêm, làm được điều mà bọn hắn nghĩ là không thể....Không biết có thể không nhưng ít nhiều gì có hy vọng, tốt hơn không có hy vọng gấp vạn lần...Tất cả sôi nổi đi ra tập hợp quân sĩ của mình.......Nhưng Đại Hải vẫn đứng đó chưa đi......

“Bẩm tướng quân, thuộc hạ không còn binh lính, lần này chặn đánh, toàn bộ 100 kỵ binh đều đã anh dũng hy sinh”

“Không sao Đại Hải, tất cả đều đáng giá.”

“Bẩm tướng quân, mong tướng quân cấp cho thuộc hạ binh lính để có tham gia tuyến đầu giết giặc. Thuộc hạ mong được "Phá cường định, báo hoàng ân!”"

“Hay cho câu phá cường định báo hoang ân. Tốt lắm, không hổ là con cháu Đại Việt. Ta cho phép ngươi được tham gia chiến đầu, gặp quan hậu cần, nhận một chiến thuyền lớn cùng 300 binh sĩ”

“Đa tạ tướng quân thành toàn, thuộc hạ xin phép được cáo lui”

“ĐI Đi”

Sau nửa tiếng, tất cả quân sĩ đều đã tập hợp. Đứng trên đài cao, chứng kiến mấy vạn người bên dưới, quả là một khung cảnh hoành tráng, một cảm giác khó tả khiến người say mê. Đặc biệt, mấy vạn người này, quân phục thống nhất, đao gươm sáng loáng, tuy sĩ khí không cao nhưng uy thế của đạo quân mấy vạn người vẫn phải có, vẫn tạo áp lực cực lớn cho người đối diện...

“Ba quân tướng sĩ, lần này xuất chinh tuy gặp nhiều trắc trở nhưng hãy tin tưởng ta, lần này chúng ta nắm chắc đánh bại quân Chiêm, không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng...... Lên thuyền.......xuất chinh”

Hết??? Thực sự hết! Đại Hải vốn đang dự định nghe một bài diễn thuyết hào hùng, khích lệ sĩ khí của Trần Khát Chân, nhưng không có gì hết, chỉ điểm quân rồi xuất chinh, không dây dưa dài dòng.....Nói chung là quá trẻ, còn quá non tay, lần đầu xuất chinh, còn chưa biết cổ vũ sĩ khí quân sĩ. Các tướng lão luyện, dày dặn kinh nghiệm trận mạc nhà Trần đâu hết rồi mà để cho tướng trẻ như vậy cầm quân? Chắc chết hết cùng vua Duệ Tông ở thành Đồ Bàn rồi......số còn lại thì......

Hàng trăm chiến thuyền của quân Đại Việt ầm ầm tiến ra khỏi bến, đèn đuốc sáng rực một mặt sông. Trên bộ, từng đoàn, từng đoàn quân tiếp bước nhau tiến đến, mang theo nào cung, nào nỏ, máy bắn đá cùng hỏa pháo.....Tất cả quân đội đều được điều động tiến đến chặn đánh quân Chiêm, quyết một trận định càn khôn.....Doanh địa vẫn còn đó nhưng hoang vắng đìu hiu, chỉ còn lại dăm ba tốp lính đứng canh gác.

Trận quyết chiến này nếu thua thì doanh địa cũng không cần giữ, muốn giữ cũng không được. Nếu quân Chiêm tiến đánh doanh địa thì có nghĩa là đại quân quân Việt đã bại, Thăng Long chuẩn bị bị dày xéo bởi chân voi quân Chiêm dần đi là vừa.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.