Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết chiến

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

“HAAAAAA. Có chó hoang đi lạc, nhanh, không cho nó thoát”

Một tên trung niên đen thui, nở nụ cười khả ố khoe bộ răng vàng khè của lão, quát mấy gã thuộc hạ lao về phía Đại Hải, sau lão là chục tên lính Chiêm hú hét thúc ngựa theo sau. Đao thương sáng loáng đến lạnh người.

“Giếttttttt”

Dòng máu chiến binh chảy trong người Hải như sôi lên, thúc dục gã tiến đến, chém giết, tận hưởng máu tươi của quân thù. Có thể Hải sinh viên không phải dạng hiếu chiến gì nhưng cũng không phải đớn hèn đến mức mặc người chém giết, khỏi cần nói đến Hải đô trưởng sinh ra thời loạn, lớn lên trong chiến tranh, trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, đối với chiến trường không hề có sợ hãi, chỉ có khát vọng.

“VỤT”

“Phập”

Mũi giáo phá không bay đi, nhanh như chớp, ngọn giáo bay đi quá nhanh, chỉ thấy được tàn ảnh, sức phá hoại kinh người, phá tan lớp giáp sắt mỏng manh, xuyên thủng ngực tên trung niên cưỡi ngựa đi đầu, y chỉ kịp a một tiếng rồi lật ra phía sau, một cái lông của gã “chó hoang” kia còn chưa chạm được đã phải nuốt hận chết đi...

Mấy tên kỵ binh hú hét theo sau bỗng khựng lại, ngơ ngác nhìn đội trưởng của mình lăn xuống ngựa chết, một lũ hăng máu như bị một gáo nước lạnh tạt vào toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo....”Trả thù cho thủ lĩnh”..không biết tên nào hét lên đầu, bọn còn lại cùng hét lên “TRẢ THÙ” rồi ầm ầm lao đến...Sợ cái quần què gì, 10 chả nhẽ không ăn được một, lại là kỵ binh....Thịt nó....

Chỉ kịp ném đi một đầu giáo nhưng hạ ngay được tên thù lĩnh làm Hải khá hài lòng, không thẹn với chức võ quan, tốc chất và bản năng chiến đấu của thân thể đều là nhất lưu, hắn không có kinh nghiệm chiến đấu nhưng kỹ năng và kinh nghiệm của “Đại Hải” thì còn đó, chỉ chờ khai quật....Linh hồn và thân thể mới kết hợp ngày càng hoàn mỹ, một sức mạnh vô hình nào đó sinh sôi trong cơ thể của hắn, vừa trải qua trận huyết chiến mà giờ đây cơ thể tràn đầy sức sống, cảm giác như cỏ thể bẻ gãy sừng trâu ngay được...

Chỉ vài nhịp thở, đội kỵ binh đã lao đến trước mặt gã, không hổ là lực lượng tinh nhuệ nhất trên chiến trường trung cổ, khả năng cơ động quá cao, tốt chất binh lính cũng tốt, chủ tướng chết mà không loạn trận tuyến. Ở bất kỳ quốc gia nào, đặc biệt các quốc gia thiếu ngựa như Đại Việt hay Chiêm Thành, để trở thành một kỵ binh, tên nào không phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cùng với đó là đãi ngộ cao hơn hẳn các lực lượng khác, kéo theo tố chất thân thể cũng cao hơn một bậc.

Mười tên kỵ binh xung phong, khí thế mặc dù không đến mức rời non lấp bể nhưng cũng rất rầm rộ, hơn hẳn trăm bộ binh xung phong, vó ngựa đạp tan mặt đất, bụi bay mù mịt, chiến đao sáng loáng chỉ chờ chặt lấy đầu của kẻ thù. Phải kẻ khác khéo đã đái ra máu nhưng Hải thì không, kẻ tài cao thì gan lớn, tay hắn cũng có một chút run rẩy, có run sợ nhưng nhiều hơn là run lên bởi kích thích, là khát vọng muốn thử, muốn làm thịt lũ kỵ binh này....

“Hâyyyyy...”

“Phập...”

Chạm vào là bỏ ra ngay, Đại Hải lập tức thả ra cán giáo, nhảy nhanh qua một bên, đồng thời giơ cao lên tấm khiên tròn, tay phải rút đao chém mạnh. Cả một tổ hợp các động tác diễn ra chỉ trong tích tắc, chiến mã lướt ngang qua người gã, chỉ chậm 1 giây thôi hoặc chỉ lệch 10cm nữa thôi là hắn đã bị ngựa húc phải, không chết thì cũng trọng thương, bên mũi hắn còn thoang thoảng mùi mồ hôi ngựa....

“Choengggg”

Lười đao lướt qua tấm khiên mang theo âm thanh chát chúa nhưng không kèm theo đầu của Đại Hải. Vạn hạnh. Đao của hắn cũng không chậm, chém mạnh ngay vào cẳng chân sau của con ngựa khi nó lướt qua gã...

“Hí iiiiiiiiii”...... “Rầmmm”

Trời đất quay cuồng, thân thể đau điếng, tên kỵ binh lồm cồm bò dậy, đao không biết đã bay đi đâu, thì đã thấy tên “chó hoang” kia vác đao xông đến....

“Đại ca, tha cho em một mạng...ở nhà còn.....”

“Phật”

Đầu gã bay lên cao, trên mặt còn nguyên vẻ ngỡ ngàng cùng xin khoan thứ, chính mắt gã còn nhìn thấy thân thể không đầu của mình máu phun xối xả rồi đổ xuống. Mọi thứ trở lên không rõ ràng, mồm máy động như muốn nói gì nữa nhưng thanh âm không phát ra....

Gã “chó hoang” kia, khiêm che trước mặt đao lăm lăm trong tay, miệng còn lẩm bẩm “Xin lỗi, ngày còn đi học lười biếng, không hiểu ngoại ngữ” Mắt chăm chăm nhìn bọn kỵ binh lao đi xa đang quay đầu ngựa lại...

Chỉ chưa đầy một phút, 2 tên kỵ binh Chiêm quân đã nằm lại đây, một gã giáo đâm thủng bụng, vẫn đang nằm vắt vẻo trên lưng ngựa, còn gã còn lại thì nằm đây, không đầu, bồi cùng gã là con ngựa chiến của gã, chân sau gần như đứt đoạn, đang nằm hí một cách não nề, như biết được rằng chủ nó đã chết và nó cũng không qua nổi hôm này...

Giết 2 người, mặt cũng không thèm đổi sắc, linh hồn cùng thân thể càng ngày càng hòa hợp hơn, càng làm chủ được thân thể, tiếp thu những kinh nghiệm kỹ năng của “Đại Hải” thì hắn càng cảm thấy mọi thứ “bình thường” giết người như cắt rau thái dưa thôi, không quá ghê gớm....Hắn cũng không phản cảm, thời đại này chính là như thế và con đường của hắn sau này cũng như thế, không có chỗ cho yếu đuối hay thánh mẫu...

8 tên Chiêm binh lao qua Đại Hải khoảng 50 mét thì quay ngựa lại, mặt mũi ngưng trọng

“Đậu xanh, đạp phải đá cứng rồi”

“Thằng chó hoang này có vẻ không dễ xơi đâu, làm nó không hay té tụi bay?”

“Làm nó, không tính trả thù cho anh em à”

Mấy tên kỵ binh còn lại nhìn y như nhìn thằng ngu, làm gương mặt đen nhẻm của y không khỏi đỏ lên chút chút

“Thế tao nói gì sai à?”

“Trả cái đầu mày, còn chưa biết có ăn được nó không hay lại treo như mấy thằng kia thì bỏ mẹ”

“Tụi bay, nhìn giáp nó xem, má, giáp sắt trông ngon với nặng thế kia, khéo là thằng tướng quân”

“Tướng quân thì sao??? Nhìn thấy bọn chưa kịp xanh cỏ bên kia không”

Vừa nói gã vừa chỉ sang bên chiến trường, nơi mà đô của Đại Hải chiến với đám kỵ binh Chiêm, xác chết la liệt còn tươi mới, mùi máu còn rất nồng chứ chưa bốc mùi hôi thối do phân hủy...

“Hay lui tụi bay. Mình chỉ là đám do thám thôi, biết tin rồi té thôi, tao trông thằng chó kia có vẻ xương lắm, không gặm được đâu”

“Chuẩn rồi tụi bay, khéo còn mấy thằng quân Việt quanh đây, nó nghe đánh nhau lao đến thì lúc đấy thì ngập mồm hành”

“Thôi, tụi bay, nhìn xem, còn mình nó,nó lại vừa oánh một trận to, nhìn cũng bết bát thế kia, chắc không chịu được lâu, mình mài nó lúc là nó chết mịa rồi...Đậu xanh, cả cái bãi to thế kia chưa có thằng nào mò, nhìn xem, kiểu gì hả kiếm được món với dăm ba bộ giáp, chẳng lẽ chúng mày không muốn.”

Tên to con nhất nhìn cũng già dặn nhất trong đám kỵ binh lên tiếng. Cả bọn kỵ binh ở đây nào có thằng nào ngu, tất cả đều khôn ranh như sói, biết là xương cứng thì ai muốn gặm, nhỡ giết được thằng chó hoang kia mà mình treo thì có bằng hòa à, chẳng đáng...Nhưng thằng nào cũng tham, cái chiến địa kia chưa ai xoát, xoát lúc kiểu gì chả kiếm được món hời, kiếm món tiền lớn về mua đất, mua mấy con nô lệ đẹp, khỏi phải đi chém giết...nghĩ thôi đã sướng. Tên kỵ binh này còn một câu chưa nói với bọn kia, mài được thằng chó này, mang đầu nó cùng với giáp về là một món quân công lớn, thăng lên làm đội trưởng hay chánh phó chứ chả chơi, lúc đấy thì muốn gì chả có, muốn tiền có tiền, muốn gái có gái......

Cả lũ thống nhất xong thì xoay ngựa lại nhưng lần này chúng không xung phong nữa và xoay vòng xung quanh Đại Hải. Một lũ mắt hiện lên màu xanh lục, như đàn sói đói tham lam nhìn chằm chằm vào con mồi béo bở đang bị chúng vây quanh. Nhưng Đại Hải có phải con dê béo của chúng không? Con dê này cmn vừa gặm 3 con sói, xương cũng không nhả, không dễ mài như chúng nghĩ....

“Choeng”

Tấm khiên lại cứu Đại Hải thêm một mạng, tay trái hắn đau nhức lợi hại. Đậu xanh, mấy thằng Chiêm này đã vờn hắn được 15 phút rồi, chúng cưỡi ngựa xoay xung quanh hắn, thi thoảng sẽ có một tên lao vào cắn trộm rồi rút ra ngay, không dây dưa bẩn thỉu dù chỉ 1 chút....Cách mài này của chúng quá lợi hại, Đại Hải có khỏe đến đâu đi chăng nữa mà cứ bị mài thế này thì cũng xong, lúc nào cũng phải căng thẳng, chăm chú trước những đợt tấn công bất ngờ của quân Chiêm, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mất đầu như chơi. 15 phút hắn chỉ xử thêm được một tên, đang nằm kia rên la hấp hối, ruột non ruột già nòi hết cả ra.

“Đậu xanh rau má”

Chửi thề một tiếng, muốn chạy cũng không được, bọn này cứ xoay vòng vòng, Đại Hải vừa lao ra là chúng lại quây cho trở lại, 2 chân ngắn ăn sao được 4 chân ngựa dài thế kia. Mịa, cứ thế này chỉ có nước chết. Chỉ có một thằng treo, vẫn còn 7 thằng, chúng nó vẫn chưa sợ, mà mình lại nhìn càng ngày càng lừ đừ, chúng nó chắc chắn sẽ không tha. Đậu xanh, thế mà lại không xung phong tiếp, bây giờ có xin hàng nó cũng không tha, thịt của chúng nó 4 thằng rồi kia mà....Máu nóng bây giờ cũng đã nguội hẳn, hắn đang đau đầu làm sao thoát được khỏi cái tử cục này, bị mài thêm dăm ba chục phút nữa là hắn treo thật...

“Vù....vù...vù......”

“Phập....Phập...Phập.....”

“Hự.....Híiiiii.....”

Bỗng từ đâu tên bắn ra như mưa, bắn vào đám quân Chiêm đang xoay vòng, người ngã ngựa đổ, có mấy tên đã bị bắn thành nhím, có mấy tên thì bị hất văng xuống ngựa đang lồm cồm bò dậy...

“Thời cơ đến!!!!!!!!!!”

Nhìn nhanh xung quanh rồi ném mạnh thanh đao của mình ra ngoài

“Víu...Phập”

Thanh đao cắm thẳng ngực tên Chiêm quân cao to nhất, đang vất vả đỡ tên. Bứt tốc nhanh hơn cả Usain Bolt, Đại Hải lao về phía hắn, kéo xuống ngựa, rút lại đao, leo lên. Tất cả đều như nước chảy mây trôi.

“Trựaaaaaaaa”

Miệng vừa quát tay cũng không chậm, chém ngay một phát nhẹ vào mông ngựa, con ngựa hí lồng lên rồi lao đi mất dạng, tất nhiên là mang theo cả Đại Hải rồi, hắn chao đảo suýt ngã nhưng may, tay chắc giữ được.

Thoát, suýt nữa thì treo bởi con ngựa chứ không phải kẻ thù, lần sau ít học theo truyện Tàu, quá âm hiểm, toàn lừa người, tí thì toi......

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.