Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 9822 chữ

Tinh hải, phía trên Thiên Uyên Đại Thiên Giới.

"Tinh tượng như thế này, chắc là cũng đã qua sinh nhật thứ… ừm… một vạn… lẻ… mười tám của ta."

Trần Trường An thở dài một hơi, đi kèm sau đó là một câu cảm thán phát ra trong nội tâm. Hắn đang ngắm nhìn Thiên Uyên Đại Thiên Giới dưới chân mình, có một nửa giới vực đã mất đi ánh sáng văn minh rực rỡ mà chuyển hoá thành sắc đen thăm thẳm của vũ trụ hư không.

"Cũng là người xuyên không, vì sao người ta tu luyện tu luyện đến cảnh giới cuối cùng có thể tay trái tay phải ôm ấp mỹ nhân, tận hưởng cuộc sống đỉnh phong."

Hắn lắc đầu, lại thở dài một lần nữa.

"Còn ta đây lại phải dành một vạn năm từ khi thành đạo để ở đây giằng co với thứ người không ra người quỷ không ra quỷ này chứ!"

Từ khi hắn phá vỡ trật tự Thiên Thánh Giới, kết Thời Không Đạo Quả, chứng đạo Thời Không Tiên Đế đến nay đã một vạn năm. Một vạn năm nay hắn không hề sống cuộc sống nhân sinh đỉnh phong của biết bao người xuyên không khác, không hề trái ôm phải ấp, mà hắn phải bước vào tinh không, cùng chư vị Tiên Vương Tiên Tôn lập ra Chư Thiên Vạn Giới Thời Không Đại Trận, lấy bản thân đạo quả cùng chư thiên vạn giới chống cự kẻ thù.

Lại nói một chút về Thời Không Tiên Đế. Trần Trường An hắn hoàn toàn chưởng khống thời gian, không gian, có thể xuất hiện ở bất cứ không thời gian nào trong Thiên Uyên Đại Thiên Giới, có thể thay đổi lịch sử của từng đại giới vực, có thể tùy ý tạo ra số lượng Tiên Vương mà hắn thích. Với Thiên Thư trong tay, thiên địa này tất cả đều có thể là Tiên Vương, một con chó, một con giun, một mầm cây ngọn cỏ đều có thể chứng đạo, tất cả không có ngoại lệ. Tuy nhiên, lượng là không thể bù chất, có là bao nhiêu thì cũng lực bất tòng tâm mà thôi.

Lại lắc đầu một cái tỏ vẻ chán chường, hắn liếc nhìn phía trước mặt, một bàn cờ rộng lớn vô biên đang trôi nổi trong tinh hải, với từng con cờ là từng hư ảnh giới vực trong đó. Đây chính là Chư Thiên Vạn Giới Thời Không Đại Trận, vừa là kiệt tác mạnh mẽ có sức độc đoán vạn cổ, cũng là vùng chiến trường không năm không tháng.

Phía đối diện của bàn cờ, nơi một bóng người cao lớn sừng sững, cũng giống như hắn, đang lơ lửng giữa tinh hải. Hắn không có hình dạng, không có bất kỳ đặc điểm nào khác ngoài sự âm u, tăm tối và tĩnh lặng của hư không, ánh mắt của hắn như hai hố đen sâu thẳm, hút lấy mọi ánh sáng xung quanh. Hoặc có thể nói, hư không là sự tham chiếu của hắn, hoặc bản thân hắn chính là sự hiện diện của hư vô. Hắn tự xưng là Vô, và chính là đầu nguồn của mọi tai họa mà Trần Trường An đang đối mặt. Khoảng một vạn một trăm năm trước, Vô bỗng nhiên xuất hiện, không ai rõ nó đến từ đâu, nó là cái gì, kể cả thiên đạo.

"Tiên đế, đến lượt ngươi."

Không hề có âm thanh, không có bất cứ sự rung động nào của vật chất, tất cả từng câu từng từ của Vô như găm thẳng vào trong thần thức của người đối diện.

"Thiên Trận Giới không phải ngươi muốn đến là đến, đi là đi đâu. Bàn Nhược và Tà Thủy, ngươi thật sự đã cho ta một bài học sâu sắc."

"Tiên đế,…"

Vô vẫn tĩnh lặng trong hư không, nhưng đôi mắt thâm sâu như hố đen lại có vẻ hơi nheo lại, âm thanh lại phiêu miểu trong đầu Thời Không.

"…những gì đã hư hóa, đều đã trở về với tĩnh lặng."

Hư hóa, theo cách gọi của Vô, là khi một đại giới vực trong Chư Thiên Vạn Giới Tinh Không Đại Trận bị quân đoàn của Vô xâm chiếm và thất bại trong việc phòng thủ. Khi đó, tất cả vật chất, cây cối, đồi núi, sông ngòi, con người… tất cả đều tan biến, không còn sót lại một chút gì, dù là văn minh rực rỡ như thế nào, có bao nhiêu Tiên Vương, Tiên Tôn, tất cả đều sẽ trở về với hư không tĩnh lặng. Một khi hư hoá xảy ra, không thứ gì có thể ngăn cản được nó. Bàn Nhược và Tà Thủy đại thế giới là ví dụ, chỉ còn một nửa đang chậm rãi hư hóa.

"Hừ, ta không tin Thiên Trận Giới sẽ rơi vào tay ngươi."

Trần Trường An cau mày, giọng điệu trầm thấp nói ra

"Lần này ta sẽ không sơ xuất nữa."

Hắn nhìn về phía hậu phương, hai quân cờ tượng trưng cho hai đại giới vực đang tỏa ra ánh sáng văn minh cực kỳ chói mắt. Hắn đánh một đạo pháp quyết, hình thành hai luồng xoáy vắt ngang hư không, nối thẳng hai quân cờ hậu phương vào quân cờ Thiên Trận Giới đang đứng mũi chịu sào.

"Hắc Nguyệt Tiên Vương, Tinh Tú Tiên Vương, hỗ trợ Thiên Trận Tiên Vương."

"Được"

Phía trên hai quân cờ, hai vị Tiên Vương hiện ra, chắp tay hướng Trần Trường An ra hiệu đã nhận lệnh rồi cả hai cùng nhau thúc đẩy lực lượng, hướng đường hầm Hư Không đã mở sẵn mà đưa ra tiên lực cùng quân đội đã chuẩn bị sẵn. Hàng ngàn hàng vạn Tiên Tôn, Tiên Vương cùng nhau bay thẳng về Thiên Trận Giới mà không hề ngoảnh đầu lại.

"Các vị, chiến thắng trở về."

Hắn thở dài, sự tang thương dường như in hằn trong đôi mắt hắn. Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn nói câu nói này. Hắn không thể tham chiến, Vô cũng vậy. Từ vạn năm về trước, trước khi hắn thành đạo, Vô hoành không xuất thế, ăn mòn các tiểu thế giới, không ai có thể cản bước. Mãi đến lúc hắn chứng đạo Tiên Đế, mượn Chư Thiên Vạn Giới Thời Không Đại Trận chèn ép Vô một đầu, bắt nó phải bước chân chậm lại mà thôi.

Nhưng bao nhiêu đại giới vực, bao nhiêu tỷ tỷ sinh linh, có bao giờ tất cả đồng lòng. Có kẻ tham lam, muốn mượn sức của Vô để chiếm đoạt tất cả, có kẻ không kìm được bản tính, ngấm ngầm đồ sát sạch sẽ tiền phương. Không chỉ hư hóa, Vô còn dấy lên bao nhiêu tà tính sâu thẳm bên trong sinh vật.

Trần Trường An hắn đã chủ quan, tin tưởng vào khả năng kiểm soát thời không của mình, đến khi hắn phát hiện, đã quá muộn. Từng giới vực, từng cái từng cái bị ăn mòn, bị hư hóa, trở về với tĩnh lặng. Hắn mở toang Thiên Thư, thúc đẩy đạo quả, muốn bước vào dòng sông thời gian để quay trở lại, để làm lại, nhưng trước mắt hắn, tất cả thế giới bị hư hóa đã hoàn toàn biến mất khỏi dòng sông thời gian. Đúng như Vô nói, chỉ còn lại là sự tĩnh lặng. Và khi mỗi thế giới bị hư hóa, để lại một tiểu Vô, nằm yên lặng trong hư không, hướng ánh mắt sâu thẳm về phía Thời Không Tiên Đế.

Thiên Uyên Đại Thiên Giới trên Tinh Không Đại Trận, có tổng cộng 3000 đại giới vực, nhưng chỉ còn có 1501 thế giới là nằm trong sự kiểm soát của Trần Trường An, 1499 thế giới còn lại đã biến mất, để lại 1499 cái bóng đen tiểu Vô. Hắn đã quá mạnh, cả hai dường như đạt đến sự cân bằng tuyệt đối, không bên nào có thể đè ép bên nào nữa. Nhưng hiện tại, chỉ cần một thế giới nữa, Thiên Trận Giới, mắt trận quan trọng nhất Thời Không đại trận, đang bị tấn công.

"Tiên Đế, ngươi không nên tồn tại, và ta cũng vậy." – Vô lắc đầu - "Thời khắc đã điểm, ngươi đừng vùng vẫy vô ích nữa."

Chợt, tất cả tiểu Vô không còn nhìn Trần Trường An mà chuyển ánh nhìn chăm chú vào Thiên Trận Giới. Chúng không còn yên tĩnh nữa, thay vào đó bắt đầu bành trướng bản thân lên nhiều lần, lấn át hết hư không xung quanh. Tinh hải vốn vẫn luôn vận động, nhưng sau sự điều động của Vô, mọi thứ dường như bắt đầu an tĩnh, bắt đầu khởi động hư hoá.

"Ta là điều phải xảy ra, là điều hiển nhiên không thể trốn tránh."

"Ha ha, ta không hề biết ngươi đến từ đâu, không hề biết người là thứ gì, tại sao ngươi có năng lực như vậy, nhưng ngươi cũng quá coi thường ta."

Không chậm chân hơn Vô, Trần Trường An duỗi người, đứng dậy giữa tinh hải, hắn phất tay, một quyển sách màu vàng kim chói lóa, sáng rực hư không xuất hiện. Thiên Thư hiện thế, hóa thân thiên đạo Thiên Uyên Đại Thiên Giới hiện thế. Nó được quấn quanh bởi từng sợi từng sợi hào quang, chúng cùng nhau luân chuyển liên tục như có một trật tự nhất định, không ngừng chiếu rọi vào trong Thời Không Đại Trận, dường như đang cung cấp cho nó một luồng sức mạnh bất tận.

"Ta, là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này."

Nói đoạn, tiên bào trên người Trần Trường An không gió tự bay, từng sợi từng sợi tiên lực gào thét mà ra giữa hư không vô tận. Tinh hải gặp tiên lực hùng hậu như vậy lập tức vặn vẹo như bị đè ép cực độ. Từ trong Chư Thiên Vạn Giới Thời Không Đại Trận, một vật trông như quả táo bé nhỏ tức tốc hiện ra. Nó phát ra từng luồng hào quang màu xám tro mang lại cảm giác tang thương của thời gian vô tình.

Trần Trường An chụp lấy quả táo, cười lớn một tiếng rồi nuốt chửng lấy nó, lúc này tiên lực vốn đã vô cùng vô tận, như một bếp lửa được thổi thêm gió mát, lập tức bùng cháy dữ dội hơn nữa.

"Ta, là Thời Không Tiên Đế."

Vô im lặng, như bản chất của nó. Nhưng các tiểu Vô đã và đang lớn lên với tốc độ chóng mặt, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt tinh hải. Tinh hải một bên bị tiên lực mênh mông bất tận của Trần Trường An chèn ép, một bên bị cắn nuốt điên cuồn, nó dường như không còn chịu nổi, bắt đầu sụp đổ theo từng mảng lớn. Sự tĩnh mịch đang lan rộng, đang há miệng sâu thẳm của nó mà nuốt chửng vùng tinh không này.

Hành động bất ngờ này không nói cũng biết rằng Vô đã bắt đầu tất tay, thời khắc này gần như là thời khắc cuối cùng. Kết quả chỉ có hai con đường, một, Trần Trường An thất bại, Thiên Uyên Đại Thiên Thế Giới sẽ chìm vào tĩnh mịch, hai, hắn chiến thắng. Không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

Thời Không Tiên Đế, mở rộng Thiên Thư, tiên lực ào ào tràn vào, đoạn, hắn gầm nhẹ một tiếng, âm thanh vang vọng cả vùng tinh không.

"Tiên Đế lệnh, CHIẾN!"

Thiên Thư tỏa sáng cực thịnh, 1500 cây cầu ánh sáng lập tức xuất hiện, nối 1500 con cờ tượng trưng cho 1500 đại thế giới còn chưa bị hư hóa thẳng đến tiền tuyến, đến Thiên Trận Giới.

"CHIẾN!"

"Thiên Long giới tại, CHIẾN!"

"Thiên Hoàng giới, tham chiến!"

"Xung phong!"

"Phải tranh thủ thời gian cho Tiên Đế!"

1500 đại thế giới, hàng ngàn hàng vạn Tiên Vương lên tiếng rồi cùng nhau bước lên cầu ánh sáng, tiến về Thiên Trận Giới, chống cự lại sự ăn mòn của Vô. Dẫu biết lần này đi tương lai mờ mịt, có thể sẽ chôn vùi cùng nhau, có thể sẽ chẳng còn tồn tại, nhưng họ vẫn tiến lên, họ vẫn tin vào Tiên Đế.

"Vô ích."

Vô bước khỏi sự trói buộc của bàn cờ, lao thẳng về phía hắn. Từng luồng năng lượng tĩnh mịch thình lình phóng ra, bao vây lấy đại trận, bắt đầu ăn mòn hào quang do Thiên Thư phát ra.

"《Không》"

Thời Không niệm một tiếng, 《Không》 pháp tắc hiển hiện, tiên lực xen lẫn thiên đạo lực ào ào mà ra, toàn hiện ở mọi vùng không gian xung quanh tĩnh mịch lực lượng, bao vây lấy Vô. Thiên đạo lực hóa thành từng đạo dây xích, khóa chặt chúng, tiên lực mạnh mẽ bọc ở phía ngoài làm bốc hơi hư không, cách ly và đẩy hắn văng xa vào tinh không, tránh ra khỏi đại trận.

Trần Trường An phất tay, từng đạo từng đạo thiên đạo lực rơi vào bóng đen Vô, phát ra từng tiếng nổ vang rung chuyển tinh không, nhưng mà nó không hề để tâm. Nó bắt đầu hư hoá, hòa làm một với hư không rồi trốn thoát khỏi vòng vây của《Không》pháp tắc, sau đó hiện thân, càng lúc tốc độ càng nhanh lao thẳng về phía Thời Không Tiên Đế. Nó duỗi ra một nghìn cánh tay mang theo tĩnh mịch ăn mòn phóng ra trước, vùng tinh không xung quanh Tiên Đế cấp tốc bị hư hóa.

"《Hư》《Du》《Toái》"

Thời Không niệm nhanh, lập tức vận dụng《Hư》pháp tắc, cả người nhanh chóng lẫn vào hư không,《Du》pháp tắc để xuất hiện ở một vị trí khác, tránh né một kích này của Vô, sau đó xoay người đánh ra《Toái》xé toạc hư không. Bóng hình Vô lúc này lập tức bị xé toạc thành hàng ngàn mảnh.

"《Không》"

Lại thêm một đạo《Không》pháp tắc được đánh ra, lần này không phải một vùng hư không rộng lớn nữa, mục đích của Thời Không lúc này là cô lập từng mảnh của Vô, giam cầm nó ở đó. Không dừng lại đó, hàng ngàn đạo dây xích được cấu thành từ thiên đạo lực bắn ra liên tiếp, trói chặt từng mảnh vỡ.

"《Thiên》《Tru》"

Thiên Thư rung lên nhè nhẹ, hàng ngàn hàng vạn cột sáng kết nối vũ trụ tinh không từ nó phóng ra ngoài, kết nối từng ngõ ngách của tinh không. Vùng tinh không này bỗng nhiên rung động kịch liệt, như đáp lại lời kêu gọi của Thiên Thư, hàng ngàn vạn mũi lôi phạt hiện thế khóa thẳng vào mảnh vỡ của Vô mà lao tới.

"Kết thúc đi.《Thiên Tru》!"

"《Vô》"

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đầu Trần Trường An, nghe được âm thanh này, đồng tử hắn chợt thít chặt lại.

"Không, không thể nào…"

Toàn bộ mũi lôi phạt Thiên Tru trước mắt Thời Không Tiên Đế dần dần yên tĩnh trở lại, thời không như đông kết lại. Và rồi, chúng hư hóa.

Đúng, thiên đạo lực lượng, tiên đế lực, đang hư hóa hoàn toàn, tinh hải giờ đây như một cái sàng với vô số lỗ thủng đen nhánh đang dần dần phóng đại.

1499 tiểu Vô, giờ đây đã hòa hợp với nhau, đã đủ lớn để trở thành một Vô hoàn chỉnh. Nó không cần từ từ ăn mòn Thiên Trận Giới nữa. Nó thò ra một ngón tay vào bàn cờ, nơi con cờ trắng đang được kết nối bởi 1500 cây cầu ánh sáng cùng hàng ngàn hàng vạn Tiên Vương đang tiến lên. Tất cả bỗng vỡ vụn, hư hóa, tĩnh mịch.

"Không, không thể!!!"

Trần Trường An gầm lên. Xong rồi, khi Thiên Trận Giới bị hủy, đồng nghĩa Vô đã đủ sức lực tiêu diệt hắn. Nhưng hắn không thể đứng im chịu chết, ào ào tiên lực như hồng thủy tràn vào Thiên Thư, Thiên Thư đã bị thúc giục đến cực hạn, phát ra vô thượng ánh sáng.

"《THIÊN…》"

Đạo pháp Thiên Tru không thể phát ra được nữa, ở sau lưng Thời Không, một bàn tay đen nhánh, tĩnh mịch đâm thẳng vào trong lồng ngực, khóa chặt lấy linh hồn, thể xác, đạo quả của hắn, một bàn tay khác chụp lấy Thiên Thư. Từ nơi vết thương, cơ thể Tiên Đế vốn bất tử bất hoại, Thiên Thư là thiên đạo bản nguyên, cả hai bắt đầu hư hóa, trở về với hư không.

"Ta không… cam tâm…"

"Tiên Đế, vĩnh biệt."

Chợt.

ẦM ẦM…

Một chấn động kinh hoàng, như tiếng gầm thét của một siêu cường giả phẫn nộ, xé toạc sự tĩnh lặng do Vô tạo ra. Năng lượng hỗn loạn lan tỏa như sóng thần, khuấy đảo mọi thứ trong phạm vi vô tận. Hai Vô khổng lồ, vốn là hiện thân của sự tĩnh mịch, vĩnh hằng và bất biến, đang run rẩy dữ dội, suýt chút nữa bị xé nát bởi sức mạnh khủng khiếp.

Các thế giới tan biến thành tro bụi, các ngôi sao vỡ vụn thành từng mảnh. Năng lượng lan tỏa khắp nơi, phá vỡ mọi cấu trúc và trật tự, đẩy tất cả vào bờ vực của sự diệt vong. Vô số mảnh vụn từ các thế giới tan vỡ xoay tròn trong cơn lốc xoáy hủy diệt, tạo nên một bức tranh tận thế kinh hoàng và ảm đạm. Lúc này, trong đầu Trần Trường An còn lại một chút tinh quang, đôi mắt nhanh chóng tìm đến nơi phát ra rung động dữ dội đó.

"Là thứ gì…"

Một vật nhìn trông giống như một bàn tay, chụp lấy cả vùng tinh không này vào lòng.

Nghiền nát.

Tất cả bị hủy diệt.

.

.

Bóng đêm bao trùm hoàn toàn, che phủ mọi vật trong màn đêm tăm tối như mực. Bầu trời, vốn thường lấp lánh bởi muôn vàn vì sao, giờ đây hoàn toàn trống rỗng, không một ánh sáng nào le lói. Màn đêm đen kịt như mực, đặc quánh đến mức có thể cảm nhận được nó bằng da thịt.

Sự im lặng bao trùm khắp nơi, im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy lo sợ và rợn người. Không có tiếng côn trùng rả rích, không tiếng cú kêu xa xa, thỉnh thoảng, chỉ có tiếng gió rít qua kẽ đá tạo nên những tiếng hú rợn người. Cơn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi hương ẩm ướt của đất, càng khiến cho bầu không khí trở nên u ám và bí ẩn.

Giữa khung cảnh u tối ấy, một thân hình đơn độc nằm bất động trên mặt đất. Bóng tối nuốt chửng mọi chi tiết, khiến cho không thể nhận ra được đó là ai hay đây là đâu. Hơi thở của người ấy nhẹ nhàng đều đặn, là dấu hiệu duy nhất cho thấy sự sống đang hiện hữu.

Thời gian trôi qua, từng giây từng phút nặng nề như chì. Bóng đêm như đặc quánh lại, bao trùm lấy người say ngủ trong một chiếc chăn đen ngột ngạt. Không có gì thay đổi, chỉ có sự im lặng và bóng tối bao trùm tất cả.

Người đó thi thoảng chìm vào những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng những giấc mơ của hắn cũng u ám và bí ẩn như chính bầu không khí xung quanh. Hắn mơ thấy mình đang bị những bóng ma đen bao vây, chúng đuổi theo hắn đến cùng trời cuối đất. Hắn cũng mơ thấy những gương mặt, có lạ, có quen, có cùng hắn cười nói, có cùng hắn mắng nhiếc lẫn nhau, nhưng khi từng gương mặt hiện lên về sau, lần lượt đều bị những bóng ma đen nuốt chửng.

Bỗng nhiên, một tia sáng le lói xuất hiện. Nó nhỏ bé và yếu ớt, nhưng cũng đủ để xé toạc màn đêm đen kịt. Ánh sáng lan rộng dần, hé lộ dần khung cảnh xung quanh.

"Cặn bã… cặn bã… tỉnh dậy đi"

Nếu có người khác ở đây thì đều có thể nhìn kĩ được vật bên trong tia sáng nhỏ bé ấy là một vật vô cùng tàn tạ. Thứ ấy trông như có người vừa bới đống rác một vạn năm và móc nó ra vậy. Bìa sách lúc này sờn cũ, bạc màu, đầy những mảng nhăn nheo méo mó. Gáy sách thì rách nát, lộ ra những lớp giấy vàng ố bị cháy xém, vài trang sách còn lại mỏng manh như sắp sửa tan vào hư vô, đa số là rách toạc hay thủng lỗ chỗ.

Hình ảnh kia không thể nào so sánh với bìa sách với những đường vân tinh xảo, những họa tiết uyển chuyển, bí ẩn, được phủ lên màu vàng óng ánh, thần thánh, trang nghiêm. Với những ánh hào quang chiếu rọi đến từng ngóc ngách của Thiên Uyên Đại Thiên Giới. Với những trang giấy huyền bí, từng chữ từng chữ trên đó là vô tận đại đạo, vô tận ảo diệu.

Sẽ không thể liên tưởng thứ phế liệu kia đến Thiên Thư, quyển sách hoá thân của thiên đạo đại thế giới. Tuy nhiên, sự thật chính là nó, Thiên Thư bây giờ tàn tạ, không khác gì một xấp giấy phế liệu nhặt ở bãi rác, yếu ớt và tuyệt vọng.

Nó bay lên đầu thân hình đang nằm, canh chỉnh bản thân một chút rồi nhẹ nhàng lật mở bản thân ra, một sợi tiên lực mỏng manh bằng sợi tơ nhện chảy nhè nhẹ xuống mi tâm của hắn.

"Tên khốn kiếp, tỉnh dậy ngay cho ta!"

Cơ thể Trần Trường An cảm nhận được tiên lực, như mặt đất khô hạn lâu ngày gặp mưa, theo bản năng nó nhanh chóng hút lấy hút để, tham lam nhấm nuốt từng sợi một. Tiên lực mỏng manh tràn vào mi tâm rồi nhanh chóng theo bản năng vận chuyển Thời Không Đế Kinh, chảy khắp cơ thể để khôi phục từng chút thương thế của hắn. Sau một đoạn thời gian, cảm nhận được tiên lực tẩm bổ, đầu Trần Trường An rung lên nhè nhẹ rồi chậm rãi mở mắt ra.

"Thành công rồi, cặn bã, ngươi sao rồi?"

"Tiên… lực… của… ta… ư?"

Thiên Thư thấy vậy, tăng tốc hơn một chút, dù cứu hắn được một hơi nhưng nó cũng không dám đi quá giới hạn, phải biết bây giờ nó mỏng manh yếu đuối không khác gì một xấp giấy lộn.

"Chính là nó, bổn Thiên Thư lại cứu ngươi một mạng" – Thiên Thư rung rung biểu thị đắc ý – "Trước mắt tạm thời khôi phục bộ phận chính yếu thôi, tiên lực không còn nhiều."

Được tiên lực từng giây từng phút tẩm bổ, Trần Trường An lúc này cũng đã có thể nói chuyện lưu loát hơn một chút.

"Giấy chùi đít thân yêu à, ta rất biết ơn, rất là biết ơn ngươi. Mau đến để bản Tiên Đế hôn ngươi một cái."

"Tức chết ta mà, tên cặn bã này!"

Thiên Thư ngữ khí bạo tạc, quả thật đáng ghê tởm. Nhưng bạo tạc cũng được, ghê tởm cũng được, nó không hề ngừng cung cấp tiên lực. Bởi vì khi nghe được những lời này, nó thở phào nhẹ nhõm, xem ra tên cặn bã chưa chết được.

Cười lớn một tiếng để chứng tỏ bản thân đã tạm thời ổn định, Trần Trường An cất giọng hỏi.

"Chúng ta đang ở đâu?"

"Ta không biết" – Thiên Thư rung rung, biểu lộ như lắc đầu – "Ngươi khôi phục tới đâu rồi?"

Tiên lực mà Thiên Thư tản ra cạn kiệt dần dần rồi ngưng hẳn, lúc này nó mới đóng lại bản thân. Ánh mắt Trần Trường An nhìn nó có chút ít tiếc nuối, hắn vẫn ăn chưa no.

"Chưa chết được, ta bị hư hoá quá nặng, bây giờ muốn ăn gà cũng khó, trói không chặt, trói không chặt."

Cơ thể hắn lúc này nhìn qua thật rợn người, xuất phát từ đan điền lan toả ra xa có hàng trăm ngàn lỗ thủng, tuy được tiên lực tẩm bổ nhưng số lượng quá ít, không đủ để tái tạo tiên khu. Dù vậy, cơ thể tiên đế vạn năm tẩm bổ, không phải là đồ bỏ đi, hắn vẫn có chút sức để ngồi dậy, đưa mắt nhìn ra phía xa xa. Nguồn sáng duy nhất hiện tại là dựa vào ánh sáng le lói còn sót lại của Thiên Thư khiến hắn không thể nhìn quá xa được, nhưng ít nhất cũng có thể nhận ra nơi đây là một vùng hoang phế không có sinh vật sống nào.

"Ngươi nói ngươi không biết nơi này?"

"Đúng là như vậy, ta không biết, không biết một chút gì."

Thiên Thư bay ngang tầm mắt của hắn, nó lắc lắc gáy sách của mình, lên tiếng.

"Sau tai nạn lúc đó, chúng ta đã bị tách hoàn toàn khỏi Thiên Uyên Đại Thế Giới" - như nhớ lại bóng dáng kinh khủng đó, nó rung lên nhè nhẹ - "Vô quá mạnh, tiên lực của ngươi, thiên đạo《Thiên Tru》của ta cũng không thể khống chế hắn…"

Trần Trường An lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm hồi tưởng lại lúc đó, hắn khẽ thở dài – "Hắn nói đúng, chúng ta chống cự một vạn năm nay, đều là giẫy dụa vô ích. "

Hắn im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm suy tư gì đó rồi chợt hỏi.

"Giấy chùi đít, sau khi ta bị Vô tấn công, ngươi có nhớ những gì xảy ra sau đó không?"

"Có một chút, khi đó một âm thanh vô cùng khủng khiếp vang lên, rồi sau đó tất cả sụp đổ, thiên đạo, ta, ngươi, kể cả Vô. Ta không hề biết đó là gì, và bằng cách nào ta và ngươi có thể sống sót."

Thiên Thư trầm ngâm, rồi nó nói tiếp.

"Khi Vô tan biến, hư hoá mà hắn đặt lên ta và ngươi dừng lại, lúc đó ta chỉ kịp rút ra từ ngươi một chút tiên lực, dùng một phần nhỏ bảo bọc chúng ta. Khi ta tỉnh lại chúng ta đều đã ở đây, ta dùng một ít để chữa thương cho chính ta, một ít cho ngươi khi nãy."

"Thiên Uyên Đại Thiên Giới vỡ nát, Thiên Đạo vỡ nát, đến cả Vô còn bị thứ đó làm cho tan biến, vài sợi tiên lực mỏng manh của ta không đủ cho chúng ta sống đến hiện tại đâu."

Trần Trường An lắc đầu, trong lòng như có điều suy nghĩ. Hắn lại thả người nằm xuống nền đất lạnh lẽo, hai tay gối đầu, ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời đen kịt phía trên.

"Hiện tại chỉ có 2 điều có thể chắc chắn, một, chúng ta chưa chết, hai, Vô, Thiên Uyên Đại Thiên Giới, tất cả Tiên Vương, Tiên Tôn đều đã chết."

"Ngươi nói đúng. Dù theo cách không mong muốn nhất, sứ mệnh của chúng ta đã hoàn thành rồi. Nói đi người xuyên không, ngươi có ước muốn gì? Về nhà sao? Tiền tài, phụ nữ? Trái ôm phải ấp?"

"Ha ha ha, giấy chùi đít, nhà ta nổ rồi, tiền tài của ta cũng nổ hết rồi, phụ nữ của ta cũng nổ hết rồi. Chỉ còn ta với cuộn giấy chùi đít nhà ngươi thôi."

Hắn cười vang vọng khắp không gian, nhưng mà tiếng cười lại đắng chát,. Hắn là người thích thở dài, thích ra vẻ buồn rầu, sầu não để đúng mực với một Tiên Đế thời chiến tranh. Nhưng lúc này hắn không còn ai để ra vẻ nữa rồi. Trái Đất nhà của hắn, nổ rồi. Thiên Thánh Giới, nơi hắn xuyên qua, nổ rồi. Thiên Địa Tiền Trang, cất giữ 1601 linh thạch của hắn, cũng nổ rồi. Huyền Nữ, Thần Tiên tỷ tỷ, thanh mai trúc mã, đều nổ hết rồi.

Hắn hiện tại là một kẻ đáng thương, một kẻ không còn đạo thống, bằng hữu, kẻ thù, thậm chí là không còn nhà để về. Chắc chắn có người sẽ hỏi tại sao hắn là Thời Không Tiên Đế, không có khả hồi sinh tất cả sao dám tự xưng Tiên Đế? Hừ, Thời Không, Tiên Đế cái mốc xì, nhìn lại hắn lúc này xem, thân thể thủng trăm ngàn lỗ, đan điền bị huỷ, đạo quả hư hoá, sống tạm bằng vài hơi tiên lực, bản thân còn lo chưa xong, không biết lúc nào sẽ ngủm củ tỏi thì hồi sinh cho ai đây.

Thiên Thư cũng phát ra tiếng cười lớn, nó thả bản thân rơi tự do xuống bên cạnh Trần Trường An.

"Ha ha ha, đúng, đúng, đến ta đây là cuộn giấy chùi đít của ngươi cũng rách nát cháy xém rồi, mau chùi thử xem có rách hết cúc hoa không."

Cả hai cùng cười lớn, tiếng cười giòn tan vang vọng trong bóng tối tĩnh mịch. Nếu không trải qua những chuyện vừa rồi, có thể nghĩ hai bọn họ đang vô cùng cao hứng, như đang sống lại những ngày đầu tu luyện, vui vẻ, vô lo, vô nghĩ.

Nhưng rồi khi tiếng cười dần dịu xuống, màn đêm tĩnh lặng lại tiếp tục bao trùm tất cả.

"Cặn bã, ngươi đang nghĩ gì?"

Thiên Thư phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Cả hai đã nằm đó hàng giờ liền, trong khi cơ thể lặng im như chìm xuống mặt đất, chỉ giữ đôi mắt ngắm nhìn không gian đen kịt phía trên cao thì tâm trí lại như trôi nổi vào trong biển trời suy tư.

"Nghiêm túc mà nói, giấy chùi đít, ngươi thấy những việc vừa xảy ra có thật sự là tệ không?"

"Ta đã nhắc rất nhiều lần rồi, nói hết câu" – Thiên Thư chản nản nói.

Hắn lúc này đã nhắm mắt dưỡng thần, cười nhẹ một tiếng.

"Ta là Tiên Đế, từ khi kết đạo quả, nguyên thần của ta đã nhớ ra tất cả. Lúc ở Trái Đất, chỉ là một người bình thường, có gia đình, có người thân, có bạn bè, có ước mơ, có lý tưởng, nhưng ta lại không thoát khỏi tai nạn mà qua đời"

"Không phải là ta làm" – Thiên Thư giật mình, việc hắn qua đời ở Trái Đất đúng là có thiên ý trong đó, nhưng đó là do tự bản thân khí số đã hết mà thôi.

Trần Trường An cười giòn, rồi thở dài một hơi.

"Ta biết, từ khi ngươi cho ta quyền lực của Thiên Đạo, ta đã tra qua rất nhiều lần rồi. Lại nói, cũng nhờ chụp lấy ngươi trong dòng sông thời gian, ta mới có được cuộc sống mới, một cuộc sống mà ta từng hằng mơ ước. Bất chợt cuộc sống trong mơ ấy của ta lại xuất hiện hắn, kẻ đe doạ phá huỷ hết tất cả. Để phản kháng, để sống sót, ta buộc phải trở thành kẻ mạnh nhất."

"Nhưng rồi, ta nhận ra, mạnh nhất lại là trói buộc lớn nhất, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao. Ba ngàn đại giới vực, hàng ngàn vạn trung tiểu thế giới, chỉ có một mình ta có thể ở trong tinh không, đối mặt với hắn." – Hắn đưa một cánh tay lên cao, như muốn chạm vào tinh không một lần nữa.

"Lúc này bao nhiêu sinh mạng, bao nhiêu thứ không phải sinh mạng nhưng lại chứa đựng kỉ niệm, kí ức của muôn loài trong tinh hải. Tất cả chỉ có thể phó thác cho ta, mong cầu ta đừng gục ngã. Từng cái quỳ lạy, từng lời cầu nguyện đều góp thêm một phần gánh nặng mà ta phải chịu đựng."

Trần Trường An nắm chặt lòng bàn tay lại, rồi lại buông ra.

"Nhưng bây giờ tất cả đều đã tan biến. Bây giờ trong lòng ta chỉ còn sáu chữ, thanh thản, trống trải, nuối tiếc."

"Ta xin lỗi." – Thiên Thư phát ra tiếng thở dài.

Bỏ cánh tay xuống, hắn lắc nhẹ đầu – "Ngươi không sai, Thiên Đạo không sai, ta cũng vậy, tất cả sinh linh cũng thế, chúng ta chỉ đang làm đúng việc của mình mà thôi."

Thiên Thư, chậm rãi nói - "Ở cương vị hoá thân chấp chưởng Thiên Đạo, ta không đồng ý với ngươi, chúng ta đã thất bại, chúng ta hiện tại chỉ là hai kẻ đào binh rác rưởi mà thôi."

Im lặng một hồi lâu, nó mới nói tiếp.

"Nhưng ở cương vị giấy chùi đít của ngươi, có lẽ kết cục này đã là khá tốt rồi."

"Ha ha ha, đúng, đã là quá tốt rồi, và cũng là quá khứ rồi. Ta lúc này cũng không còn Thời Không đạo quả, không thể đi ngược dòng Thời Gian Trường Hà nữa, đã vĩnh viễn không quay lại khoảng thời gian đó nữa rồi."

Thiên Thư cũng phát ra tiếng cười, tâm trạng cũng thoải mái phần nào.

"Vậy nếu không chống lại Vô, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? Ngươi có dự định gì không?"

Lúc này Trần Trường An mở ra hai mắt, ngáp một cái thật dài. Lúc này hắn chỉ là một người phàm, những bản năng của người phàm bắt đầu xuất hiện lại. Đoạn, hắn đứng bật dậy rồi ưỡn ngực, vươn hai tay lên cao để giãn gân cốt rồi nhặt lấy Thiên Thư.

"Ta chưa có dự tính, tuy nhiên trước hết phải biết chúng ta đang ở đâu đã, ngươi có cách nào không?"

"Có một cách" - Thiên Thư lười biếng mở lên tiếng – "Nếu nơi đây có sự tồn tại giữ trật tự thế giới tương tự như thiên đạo, ta có thể giao tiếp cơ bản với nó để có được thông tin. Tuy nhiên ngươi nhìn xem, ta cảm nhận ở đây có gì đó khác lạ so với chư giới trong tinh không của chúng ta"

Gật đầu một cái biểu thị đồng ý với nó, Trần Trường An đã chú ý đến điểm này. Hắn và Thiên Thư đã nằm ở đây khá lâu nhưng ngoài bóng tối thăm thẳm phía trên đầu, không có bất luận một ngôi sao, hành tinh nào, thậm chí là ánh sáng. Bên cạnh đó, tuy vẫn có thể cảm nhận được đất đai, nhưng lại không thể cảm nhận được sinh khí lẫn tử khí, đừng nghĩ lúc này hắn chỉ là phàm nhân, nhưng bản thân là Tiên Đế một vạn năm những thứ cơ bản này không thể sai lầm được.

"Đúng là như vậy, trừ ta và ngươi, không còn cảm nhận được thứ gì, có lẽ là một tử giới."

Tử giới, tồn tại như không tồn tại, chính là thế giới sau khi mất đi sinh mệnh, mất đi luân hồi, quỹ đạo, trật tự các thứ, chỉ còn là cái xác rỗng trôi nổi trong tinh không.

"Có lẽ nên để ta thử cảm nhận trật tự thiên đạo của nơi này."

"Không có vấn đề gì chứ?" – Hắn nhìn nó hiện tại đã sứt mẻ tàn khuyết, nơi nào còn giống một quyển sách chứ đừng nói là Thiên Thư.

"Không vấn đề, ta tuy bị tổn thương phần lớn nhưng ngươi đừng quên ta là hoá thân của Thiên Đạo, chuyện cỏn con này không làm khó được ta, ta là có kinh nghiệm."

Trần Trường An nhẹ nhàng dùng tay lật mở Thiên Thư rồi nâng nó lên ngang ngực, hắn lúc này như một cột trụ an-ten chờ bắt sóng vậy.

"Ta bắt đầu đây."

Hai tay hắn mát lạnh, tiên khí bắt đầu theo từng trang sách mà tràn ra, sôi trào nhè nhẹ. Ánh sáng le lói của Thiên Thư lúc này đang chầm chậm sáng rực lên, chiếu rọi thẳng vào trong hư không. Từ trong màn đêm tĩnh mịch ấy, ánh sáng đó như một ngọn nến lung linh, như một ngọn hải đăng dần dần xua tan đi bóng tối.

Khuôn mặt Trần Trường An được rọi sáng bởi ánh sáng từ Thiên Thư, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo và bí ẩn. Đôi mắt hắn sáng ngời, chăm chú vào từng trang sách như đang bị cuốn hút vào một thế giới khác. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật giở từng trang sách, tiếng sột soạt vang vọng trong không gian tĩnh lặng như bản nhạc du dương.

"Tìm thấy rồi" – Thiên Thư chợt lên tiếng – "Thứ này không giống thiên đạo hoàn chỉnh, chỉ là những sợi quy tắc đơn giản đan xen lẫn nhau mà thôi, nhưng ít ra có còn hơn không. Cặn bã, ta bắt đầu quá trình giao tiếp đây"

"Được, cẩn thận."

Không thấy hồi đáp, chỉ thấy Thiên Thư đang bắt đầu toả sáng mạnh hơn nữa, nó đang nghiêm túc với chức nghiệp của bản thân mình, tốt nhất là không làm phiền thì hơn. Để sinh tồn với cơ thể phàm tục của mình, hắn vẫn cần phải nhẫn nhịn nó nhiều hơn.

Một khoảng thời gian trôi qua, hai chân hắn đã bắt đầu mỏi nhừ, không trách được, cơ thể phàm tục quá yếu ớt. Vừa định ngáp một cái, bất chợt Thiên Thư trên tay bỗng rung lắc dữ dội rồi phát ra hào quang cực thịnh.

"Giấy chùi đít, có vấn đề gì sao?" - Trần Trường An nghiêm túc hỏi.

Không có lời đáp lại, chỉ thấy nó càng lúc rung lắc càng dữ dội, mặc cho hắn cố gắng dùng hai tay giữ chặt. Biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, hắn không hề do dự điều động một chút tiên lực bên trong Thiên Thư, sau đó bấm nhanh một đạo pháp quyết. Tuy là thân thể phàm nhân, nhưng tiên lực vẫn là tiên lực, vẫn là từ đan điền hắn thai nghén mà thành, đạo lý con có lớn thì vẫn là con của của mẹ không phải là nói chơi. Còn Thiên Thư vẫn là Thiên Thư, vẫn là tiên khí cộng sinh của hắn, dù có độc lập suy nghĩ, nhưng vẫn là của hắn.

"《Thư》"

Pháp quyết vừa ra, thế giằng co lập tức hình thành, Thiên Thư lập tức im lặng, không còn rung lắc như lúc nãy, nhưng hào quang của nó vẫn tiếp tục tăng cường. Hắn cầm nó trên tay lúc này không khác gì cầm một vầng mặt trời tí nị. Ánh sáng bằng tốc đô nhanh nhất, nhanh chóng xé toạc màn đêm, như một bức màn che bị người vươn tay xé mất. Nhờ đó, mọi thứ xung quanh đều đập vào trong mắt Trần Trường An, hắn không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

"Nơi đây…"

"Thì ra là thế!" – Đồng thời, Thiên Thư im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.

Trần Trường An trong giây lát lấy đã lại tinh thần, liếc nhìn Thiên Thư trong tay mình.

“Giấy chùi đít, có chuyện gì?”

“Ngươi mau quan sát xung quanh trước đi, nơi đây không hề tầm thường.”

Theo lời nó, hắn cẩn thận phóng tầm mắt từ gần đến xa, cẩn thận quan sát từ những vật nhỏ nhất. Nhờ vào ánh sáng phát ra từ Thiên Thư xoá tan màn đêm tăm tối của nơi này, mọi thứ hiển hiện ra vô cùng rõ ràng, tất cả đều được thu hết vào tầm mắt của hắn – hoang mạc và phế tích - hai hình ảnh tưởng chừng như đối lập nhau nhưng lại có sự kết nối kỳ lạ.

Hoang mạc trải dài mênh mông như một bức tranh vô tận của cát và đá. Những cồn cát vàng uốn lượn như những con sóng đang cuộn trào trên đại dương, hoàn toàn không có dấu hiệu của bất cứ sinh vật nào mà chỉ có tiếng gió rít qua những tảng đá khô cằn. Điểm xuyết trên hoang mạc bất tận là những tàn tích, phế tích, là những bức tường thành, những ngôi nhà đổ nát chỉ còn lại nền móng, tất cả đều mang dấu ấn của thời gian tàn phá. Có lẽ nơi đây đã từng tồn tại một nền văn minh, nhưng nay chỉ còn lại sự tĩnh mịch và hoang vu bất tận.

“Không sai, tuy nơi đây đã hoàn toàn hoang phế, nhưng có tồn tại dấu vết của văn minh, ít nhất đã đạt tới trình độ Trung Thiên chủ thế giới” – Hắn vuốt cằm, như có điều suy nghĩ – “Nếu lúc này ta đạo quả chưa thương tổn, ta có thể dựa vào nó để quan sát một hai.”

“Đúng vậy, nơi đây chỉ kém một chút nữa đã diễn sinh thành công Đại Thiên thế giới. Tuy nhiên không chỉ là như thế.”

“Ý ngươi là sao?”

Ánh sáng của Thiên Thư lúc này đã thu liễm lại phần nào, nó cười nhẹ một tiếng.

“Nhìn lên trời.”

Ánh mắt Trần Trường An nương theo ánh sáng hướng lên cao, tâm ý chợt động, hai con ngươi hắn co rụt lại.

“Là thật sao?”

“Đúng, bất ngờ không, ý tưởng của ngươi đã có người làm được, thậm chí đã diễn sinh đến trình độ Trung Thiên, đáng tiếc còn kém một điểm nhỏ.”

Không tiếp tục câu giờ, Thiên Thư từ tốn giải thích tiếp.

“Nơi đây thực chất là một chủ thế giới không do thiên đạo vũ trụ diễn sinh, mà là được uẩn dưỡng trong thể nội một siêu cường giả đã đạt tới trình độ chưởng khống thời không như ngươi, không, thậm chí còn mạnh hơn cả chúng ta. Xem đây.”

Hình ảnh từ trong trang sách của Thiên Thư bắn ra, tạo thành từng màn ánh sáng trước mặt Trần Trường An.

Trong một đại thiên đạo Đại Thiên thế giới nào đó, có một kẻ tu hành nhỏ yếu, nhưng trong lòng hắn luôn luôn tồn tại một tín niệm, đó là mong muốn tạo dựng một đại thế giới nơi mà người người đều trường sinh bất tử, đều siêu thoát khỏi âu lo, muộn phiền, hắn gọi nơi đó là Nhạc Thổ.

Bằng tín niệm đó, kẻ tu hành nhỏ yếu từng bước từng bước trở thành một siêu cường. Nhưng trớ trêu thay, khi hắn chạm đến cảnh giới có thể chưởng khống thời không, có khả năng thay đổi quê nhà trở thành Nhạc Thổ, thì hắn mới phát hiện Thiên Đạo không cho phép Nhạc Thổ được tồn tại. Bởi lẽ nếu toàn bộ sinh linh đều trường sinh bất tử, đều siêu thoát thì không còn sinh linh nào sẽ tiếp tục tu luyện, sẽ không còn ý chí để tiến về phía trước, sẽ không thể trả đạo lại cho Thiên khi tử vong. Những thứ đó đều sẽ dẫn tới một bi kịch duy nhất, Thiên Đạo sẽ hoàn toàn sụp đổ, bởi vì bản chất sự phát triển chính là vận động.

Nhưng nếu là như vậy hắn sẽ ngừng lại sao? Không, nếu như mất đi tín niệm, đạo tâm của hắn sẽ bị huỷ, đạo quả sụp đổ, vạn kiếp bất phục. Vì vậy, kẻ cứng đầu ấy tự chém nhân quả, tự chém đi sự tồn tại của mình khỏi Thiên Đạo, khỏi Đại Thiên thế giới. Nếu vũ trụ Thiên Đạo đã không cho phép, vậy thì bản thân hắn sẽ diễn sinh ra một vũ trụ Thiên Đạo thích hợp đạo của hắn.

Không biết bao nhiêu năm, bao nhiêu tuế nguyệt trôi qua, kẻ cứng đầu ngày nào đã diễn sinh thành công một Trung Thiên chủ thế giới, chỉ kém một bước nữa thôi, Thiên Đạo sẽ hoàn thiện, trở thành một thế giới hoàn chỉnh. Hắn đã đặt một chân lên con đường đó, chỉ còn 1 bước nữa, đạo của hắn sẽ có sự lột xác không thể tưởng tượng. Tuy nhiên, bất ngờ ập đến, một âm thanh khủng bố, vang vọng khắp vũ trụ tinh không, và rồi tất cả chìm vào trong tĩnh mịch, tất cả kết thúc, hắn, và cả thế giới đang dần hình thành.

Hình ảnh đến đây hoàn toàn biến mất.

“Nơi đây chính là những gì còn sót lại của Nhạc Thổ, vùng trung tâm nhất, vùng được cấu tạo từ vô vàn thiên tài địa bảo tốt nhất, cho nên Thiên Đạo non trẻ này vẫn còn một hơi tàn. Và thứ làm ta bất ngờ hơn cả là nó còn giữ được phương pháp luyện hoá thế giới vào thể nội của vị cường giả kia.”

Trần Trường An thở dài một hơi, phần vì tiếc nuối cho cuộc đời vị cường giả kia, phần vì tiếc cho ý tưởng xây dựng Nhạc Thổ. Hắn cũng đã từng có suy nghĩ sáng tạo một đại thế giới trong cơ thể, dùng nó làm nơi cư ngụ mới của Thiên Uyên Đại Thiên Giới, đồng thời thông qua nó để tiến lên một bước siêu thoát hoàn toàn. Có thể nói hắn và vị cường giả kia là đồng đạo, tư tưởng lớn gặp nhau. Tuy nhiên do tác động của Vô mang lại là quá lớn, hắn không đủ sức lực để thực hiện ý tưởng đó, cuối cùng cũng đành phải gác lại.

“Ta không rõ vì sao chúng ta lại có thể sống sót và xuất hiện ở mảnh vỡ của Nhạc Thổ, nhưng mấu chốt vẫn là sự kiện kia. Nó không chỉ ảnh hưởng đến chúng ta, mà cả những siêu cường giả xa xôi trong vũ trụ cũng không thể chạy thoát. Để mà tìm hiểu về nó thì với tình trạng của chúng ta hiện nay, ta nghĩ vẫn là quên đi. Dùng chút tiên lực còn sót lại đủ để chúng ta giải bài tâm sự một hai tháng.”

Thiên Thư ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Nhưng nếu ngươi vẫn muốn tồn tại, ta nghĩ con đường duy nhất là luyện hoá và uẩn dưỡng mảnh vỡ Nhạc Thổ này.”

Không trả lời nó, Trần Trường An vung tay, rút ra một ít tiên lực từ trong Thiên Thư rồi khiến chúng bao bọc toàn thân. Đoạn, hắn bắt đầu chậm rãi phi hành hướng phía bầu trời. Càng phi hành cao, ánh sáng Thiên Thư tạo ra càng khó tác động tới Nhạc Thổ, khiến nó dần dần chìm vào trong bóng tối một lần nữa. Một khoảng thời gian sau, hắn cũng không rõ mình đã đạt tới độ cao bao nhiêu, nhưng lúc này hắn có thể nhìn rõ, giữa khoảng không vô tận, chỉ có duy nhất một phiến đại lục đang trôi nổi vô định.

“Không sợ ngã chết sao. Ta không còn dự trữ quá nhiều đâu.”

“Đừng hù ta, ta biết ngươi còn rất nhiều, còn đủ để chúng ta làm thêm nhiều chuyện nữa.”

“Ngươi nói nhiều chuyện, đã có dự định gì rồi sao?”

“Thân thể phàm nhân này không còn nhiều thời gian nữa, nếu không can thiệp gì chắc chắn sẽ chết. Thân thể biến mất, nguyên thần và ngươi đều không nơi trú ngụ, lạc lõng giữa hư không, sớm muộn cũng tan biến vĩnh viễn.”

Hắn phóng tầm mắt ra xa xa, nơi hư không vô tận phản chiếu vào trong đáy mắt.

“Đến bước đường này, không muốn làm cũng phải làm thôi. Một phần, ta cũng rất tò mò, thứ gì đã gây ra sự kiện kia. Ta muốn làm rõ nó, cũng muốn khôi phục Thiên Uyên.”

Đôi mắt hắn ánh lên, tràn đầy đấu chí của thời niên thiếu.

“Hoặc có thể nói, ta không phục.”

“Vẫn câu nói cũ, thiếu niên à, thứ đó không phải là thứ mà ngươi nên hiểu lúc này, sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của ngươi.”

Đã rất lâu rồi, kể từ khi chứng đạo thành Đế, Trần Trường An chưa nghe được câu nói này. Thành Đế, hắn đã là chí cao vô thượng, toàn tri toàn hiện tại Đại Thiên Thế Giới, không ai có khả năng để nói câu này trước mặt hắn, kể cả Thiên Đạo Thiên Thư. Giờ phút này, có một thứ cảm xúc nhỏ bé từ đáy lòng hắn đã trở lại một lần nữa, đó là sự tò mò về những thứ xa xôi kia.

“Xấp giấy chùi đít thật to gan lớn mật mà, dám can đảm chọc giận trẫm.”

“Không đùa nữa, nếu đã chọn con đường này thì nên nhanh lên, Thiên Đạo non nớt này không chịu được lâu nữa đâu, hư không vẫn đang từ từ ăn mòn mảnh vỡ này.”

"Được, bắt đầu thôi."

"Ta sẽ truyền phương pháp luyện hoá sang cho ngươi."

Trần Trường An ngồi xếp bằng giữa không trung, hắn buông Thiên Thư ra, để nó lơ lửng trước mặt. Rất nhanh, nguyên thần trong thức hải của hắn nhận được Sáng Thế Kinh, chính là phương pháp luyện hoá thế giới mà vị siêu cường giả kia đã sử dụng. Hắn không khỏi trầm trồ một phen trước kiệt tác mà chỉ mới xuất hiện trong suy nghĩ bản thân chứ chưa từng được diện kiến. Tuy vậy, hắn dù gì cũng là Tiên Đế, cảnh giới không kém vị kia nên rất nhanh đã nắm giữ hoàn toàn Sáng Thế Kinh, bao gồm ấn ký, phương vị, thủ pháp vân vân. Trong khoảnh khắc rất ngắn, hai tay liên tục đánh ra hơn ngàn vạn đạo ấn ký, từng đạo từng đạo được tiên lực nâng đỡ đến từng phương vị khác nhau. Mảnh vỡ Nhạc Thổ nhanh chóng được bao bọc bởi chi chít các ấn ký, chúng mang theo tiên lực khổng lồ, thắp sáng hoàn toàn từng ngóc ngách nhỏ nhất. Đối ứng với thủ pháp càng lúc càng nhanh của Trần Trường An, Thiên Thư bật hết công lực, triển khai toàn bộ tiên lực dự trữ, từng luồng từng luồng như vũ bão tuôn trào đi ra, bao khoả lấy hắn, cung cấp cho hắn đầy đủ lực lượng cũng như bảo hộ hắn không xảy ra tình trạng ngoài ý muốn. Bên cạnh đó, nó cũng toả ra từng luồng hào quang vàng óng chói lọi, chúng liên kết với nhau thành từng sợi từng sợi dây thừng nối thẳng vào trung tâm của Nhạc Thổ. Lúc này ở giữa hư không là một quả cầu ánh sáng, chiếu rọi bát phương, xua tan bóng đêm tăm tối tĩnh mịch.

Quá trình luyện hoá phải trải qua hai bước, một là đánh dấu, hai là chuyển hoá. Với bước đầu tiên, Trần Trường An phải thông qua Thiên Thư kết nối với Thiên Đạo, đánh dấu ấn ký của hắn vào từng vật chất nhỏ nhất của thế giới. Đây là bước tối quan trọng, bởi vì nếu không thể kiểm soát toàn bộ hạt vật chất thì gần như không thể chuyển hoá vào thể nội được.

Sở dĩ như vậy vì việc này cũng tương tự như kiểm soát không và thời gian, bản chất là nguyên thần mạnh mẽ kiểm soát từng hạt cấu tạo nên bất kì vật chất nào trong vũ trụ. Việc đi ngược dòng sông thời gian thực chất là dựa theo quỹ tích vận động của các hạt cấu tạo, sau đó kéo toàn bộ thế giới về thời gian trạng thái trước đó của các hạt.

Chính vì sự phức tạp cùng yêu cầu nguyên thần khổng lồ cấp bậc Tiên Đế như vậy, dù cho Trần Trường An nhiều lần nhắc về ý tưởng này, nhưng trong Thiên Uyên Đại Thiên Giới chưa từng có người nào nghiên cứu ra phương pháp nào hoàn chỉnh như vị siêu cường giả kia.

Giờ đây dù cho bản thân chỉ còn cơ thể phàm nhân, nhưng nguyên thần Tiên Đế gần như hoàn hảo đã giúp cho Trần Trường An nhanh chóng đánh dấu hoàn chỉnh mảnh vỡ Nhạc Thổ. Nhìn từ ngoài vào chỉ còn có thể thấy được chi chít các ấn ký cùng ánh sáng rực rỡ, không thể nhìn ra bất kỳ một hạt bụi đất nào nữa.

"Luyện"

Sau khi đạo pháp quyết cuối cùng bị đánh ra, Nhạc Thổ lúc này rung nhẹ một chút rồi dần dần thu nhỏ, thu nhỏ lại. Không qua thời gian quá dài, từ một mảnh đại lục mênh mông không thấy chân trời, kích cỡ nó giờ đây chỉ còn khoảng chừng một bàn tay người lớn.

"Hoá."

Đoạn, hòn đá Nhạc Thổ dần dần trở nên trong suốt rồi bay vào trong cơ thể của hắn. Mục tiêu nó đang hướng đến là vùng đan điền đang trống rỗng của hắn, nơi mà đã bị Vô hư hoá. Khi nó đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể hắn, tiên lực cùng thiên đạo lực mạnh mẽ toả ra theo vô số hướng, nhanh chóng bổ khuyết từng phần cơ thể bị hư hoá. Cảm nhận được sự thoải mái mà nó mang lại, hắn không khỏi thở nhẹ ra một hơi.

"Đã hoàn tất luyện hoá, hiện tại vẫn còn một việc cần phải làm. Giấy chùi đít, ngươi còn bao nhiêu phần tiên lực?"

"Không nhiều, có lẽ đã hao hết bảy tám phần mười."

"Tiêu tốn nhiều như vậy sao."

Thiên Thư rung nhẹ, biểu thị sự mệt mỏi của nó.

"Nếu ngươi còn đang thời kỳ toàn thịnh, luyện hoá một mảnh vỡ không tiêu tốn nửa hơi tiên lực. Nhưng đừng lo, sau khi thiết lập thiên đạo tuần hoàn, Nhạc Thổ sẽ bắt đầu sử dụng vũ trụ lực lượng để sinh ra năng lượng. Tuy ban đầu chỉ là linh lực cấp thấp. Nhưng đủ để chúng ta không chết đói."

"Như vậy vẫn còn tạm được. Chúng ta thực hiện bước tiếp theo thôi."

"Được."

Luyện hoá đã hoàn hảo, đã bảo toàn được Thiên Đạo non trẻ của Nhạc Thổ tránh bị hư không ăn mòn, nhưng Nhạc Thổ lúc này không gọi là Nhạc Thổ được nữa. Tất cả đã đổ nát, không còn một sinh linh, một mầm cây ngọn cỏ, đã hoàn toàn hoang phế. Mà không còn sinh linh vận động, Thiên Đạo sẽ không thể chuyển hoá vũ trụ lực thành linh lực, tiên lực được, nó sẽ ngừng lại, bị ăn mòn đến chết hẳn.

Vì vậy khi bước đầu đã hoàn tất, Trần Trường An cùng Thiên Thư phải đến bước tiếp theo, cải tạo Nhạc Thổ từ vùng hoang phế thành nơi có thể thai nghén và sinh trưởng sinh vật. Lúc này hắn xếp bằng, ngự trên không trung của Nhạc Thổ, một tay ra dấu mời.

"Đã lâu rồi không cùng ngươi đánh cờ luận đạo. Có thể theo ta một bàn chứ?"

Hiểu được dụng ý của hắn, Thiên Thư dùng tiên lực bao quanh bản thân, hoá thành một bóng người rồi ngồi sang phía đối diện.

"Ha ha, được, mời."

Trần Trường An phất tay, một bàn cờ đột ngột trôi nổi giữa hai người, nếu nhìn kĩ có thể thấy sự tương đồng giữa bàn cờ này cùng với Nhạc Thổ phía dưới. Bàn cờ có 19 đường dọc, 19 đường ngang, tất thảy 361 điểm, cùng với hai quân cờ đen và trắng.

"Đạo khả đạo phi thường Đạo. Danh khả danh phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy. Hữu danh vạn vật chi mẫu. "

Hắn hạ cờ, quân cờ đen đầu tiên vào vị trí Thiên Nguyên, trung tâm của bàn cờ. Theo quân cờ hạ xuống, Nhạc Thổ bắt đầu rung động, phế tích, hoang mạc gần như bị huỷ diệt hoàn toàn, tất cả trở thành cát bụi, quần vũ với nhau trong một cột xoáy ngàn tỷ trượng.

Thiên Thư tiếp bước, bắt đầu hạ cờ, theo từng quân cờ trắng, ngàn vạn hạt bụi bặm bắt đầu tách ra, chia thành từng phe phái, tuần hoàn qua lại với nhau như là có một trật tự đặc biệt.

"Âm, Dương, Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ."

"Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài."

"Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát, Cửu."

"Tổ hợp vạn vật."

Hai mươi bốn cái phù văn hành tẩu giữa không trung, ảnh hưởng lẫn nhau, ảnh hưởng với ngàn vạn vật chất cấu tạo. Dưới sự thúc đẩy của chúng, tất cả vật chất bắt đầu chậm rãi tạo hình tạo vật, Nhạc Thổ lúc này đang dần dần có sự biến hoá vô cùng khổng lồ.

"Biển cả là nơi khởi nguồn."

Nương theo đó, Thuỷ, Khảm, Đoài phù văn sáng rực rỡ, một đại hải dương khổng lồ được tổ hợp, thình lình xuất hiện giữa hư không.

"Đất đai là nơi nuôi dưỡng."

Tiếp lời Trần Trường An, lại một quân cờ hạ xuống, Thổ, Khôn, Cấn phù văn thay nhau toả sáng, hình thảnh một siêu đại lục, trôi nổi trên đại hải dương, được nó bao phủ xung quanh. Trên mảnh đại lục, vô vùng vô tận núi non liên tiếp nhau mọc lên.

Tiếp sau đó, quân cờ tiếp theo quân cờ hạ xuống, tất cả phù văn cùng nhau toả sáng rực rỡ, trời, đất, biển, núi, sông, hồ các thứ dần dần đều được cụ thể hoá hiện ra từ vô số hạt cấu tạo.

"Đông Thương Đại Hải, Tây Sơn Đại Ngàn, Nam Mạc Đại Hoang, Bắc Nguyên Đại Hàn, Trung Ương Đại Địa."

"Biển, gọi Vô Tận Hải Vực."

Cơ thể Trần Trường An lúc này được bao bọc bởi vô ngần ánh sáng, thần thánh, uy nghiêm, hắn hạ xuống quân cờ cuối cùng, đánh dấu cho sự tái sinh của Nhạc Thổ. Không, Nhạc Thổ là tên gọi do vị siêu cường giả kia đặt, con đường của hai người là khác nhau, không thể dùng tên này nữa.

"Đất, gọi Tân Nguyên. Ta, Thời Không Tiên Đế, ban tên cho người là Tân Nguyên Giới.

Bạn đang đọc Tân Nguyên Cổ Sự sáng tác bởi mranex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mranex
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.