Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1772 chữ

Đi về hướng Đông Nam, sẽ bắt gặp một dãy núi trải dài hàng ngàn dặm gọi là Lạng Sơn.

Nơi đây phong cảnh không hoang vu mà ngược lại tràn đầy sức sống của các loài cây xanh mướt không tên.

Đầy vẻ rậm rạp mà tươi mới.

Nơi phong phú và đa dạng các giống loài quý hiếm nhất có tên là Phong Lâm.

Phong Lâm là tên một khu rừng ở phía bắc Lạng Sơn, là một nơi có nhiều loài dã thú nguy hiểm. Dã thú nơi đây tiến hoá nhờ một con Yêu Linh tích góp linh khí hàng triệu năm mà sinh ra ở một cái con suối nào đó dưới sơn phong.

Nó được biết đến bởi tính chất đặc thù.

Linh khí trong khu rừng này không thể cho con người sử dụng, một khi thổ nạp linh khí, linh hồn của con người sẽ bị Yêu Linh hút đi nuôi dưỡng chính bản thân nó, đồng thời tăng phúc trên diện rộng cho các loài dã thú nó nuôi nấng.

Là một loại sinh mệnh cực kỳ nguy hiểm.

Nó lấy linh hồn làm thức ăn cho nên rất thường xuyên có cái gì đó hướng không trung hút tới mà mắt thường không nhìn thấy.

Những linh hồn lang thang hoặc phôi linh chưa hình thành sẽ bị nó lấy làm thức ăn nếu xui rủi đi nhầm vào khu rừng này.

Đây là cấm địa ở nhân gian lẫn trong tu hành giới.

Các vị cao tầng từng phát động chiến dịch quy mô lớn để tiêu diệt con Yêu Linh này nhưng đều thất bại và hàng vạn linh hồn bị nuốt chửng.

Những linh hồn nó nuốt sau khi tiêu hoá trong dạ dày sẽ thoát ra cái thứ được gọi là Hồn Sợi.

Chúng là những sợi tơ vô hình đi đầu thai, thứ nó không tiêu hoá được là nhân quả của những vị chủ nhân Hồn Sợi, nên bắt buộc phải thả những sợi nhân quả kia đi để không ảnh hưởng xấu đến nó.

Yêu Linh này chỉ là một dạng sống của linh hồn nào nó như một cái cây xanh lam mọc từ dòng sông mà lên.

Chết ở đây, sống cũng ở đây, nó không thể rời khỏi khu rừng này.

Vì vậy nơi đây liền biết thành cấm địa.

-----

Áo trắng tung bay lướt đi nhanh như cơn gió.

Một thiếu nữ xinh đẹp đang phi hành trên mặt đất, cơ thể nhỏ gọn đi với tốc độ khó tin.

Đôi môi chúm chím của nàng đang thì thầm gì đó.

An Di lẩm nhẩm lại thông tin trong đầu, đây là một thông tin chính nàng nghe được từ sư phụ.

Đối với người khác, có vẻ như nó cực kỳ đáng sợ nhưng đối với những người tu luyện công pháp đặc thù như nàng, thì đó là chuyện hết sức bình thường.

Nàng đang trên đường đi rừng Phong Lâm, một số kí ức trên đường đi đã trôi dạt về bất thình lình khiến An Di quyết định đi tìm con Yêu Linh kia.

"Yêu Linh cổ thụ...." Nàng lẩm bẩm, sinh vật mà nàng vừa hồi tưởng kia hình như là dạng sống thực vật thì phải.

Nó giông giống một cái cây cổ thụ, nhưng nó lại không phải nguyên bản thực vật, mà là linh hồn cho nên được gọi là Yêu Linh.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, bước chân của An Di dần dà tiến nhập vào khu rừng nguyên sinh.

Nàng không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng xuất hiện trước mắt mình.

Khu rừng mọc đầy rẫy dây leo xanh lục to tướng ở khắp nơi, thác nước rộng gấp đôi thác nước bình thường ào ào chảy xuống từ tít tắt xa bên kia núi, có thể quan sát thấy một bầy vượn đang tranh giành mấy quả trái cây hình thù kỳ lạ với lũ chim biến dị trên bầu trời.

Một đàn heo rừng biến dị chạy ầm ầm về phương xa như vũ bão.

Một con voi và một con hươu đang trợn mắt tranh lá cây cách mấy cái cây trên cao.

Một bầy tê giác không biết từ đâu ra nhảy ầm ầm xuống cái hồ gần đó.

Một con bướm đầy sắc hồng bay ngang qua những bông hoa khiến chúng như sống bừng dậy, toả ra hương thơm ngào ngạt thu hút một đàn ong màu đỏ trông có vẻ rất hung tợn.

"Ắc xì!" An Di dị ứng phấn hoa, bèn không nhịn được hắc xì một cái.

Tức thì, lũ ong đỏ như bị điên, cuồng bạo mà lao tới nơi phát ra tiếng ồn.

Zkeeee!!!!

zkeeee!!!!!

zkeeee!!!!!

zkeeeee!!!!

"Cút ra!" An Di hết hồn, vội và dùng linh thức xua đuổi bầy ong.

Zkeeeee!!!!!

Zkeeeee!!!!

Zkeeeee!!!!!

Zkeeeee!!!!

Nhưng hình như không có hiệu quả, lũ ong càng điên cuồng bâu chích lấy tiểu cô nương tội nghiệp.

Chẳng mấy chốc trên mặt nàng đã có mấy cái bướu sưng vù, An Di tức giận niệm linh thức điều khiển nước cách đó không xa trong một cái ao bay tới.

"Đập!"

Nàng chỉ nói một chữ, nước như thác chảy cuồn cuộn đập xuống lũ ong điên cuồng.

Zkeeeeeee!!!!!!

Zkeeeeeeee!!!!!!!!

Chúng vội tán loạn ra xung quanh, sợ hãi không dám lại gần nữa.

An Di ướt nhẹp cả người, nàng sờ sờ mặt, mấy cái bướu trên má phải đã ú lên như úc ních làm nàng khó cử động cơ mặt, cái mỏ cứ chu ra không khép lại được. Nàng nổi nóng quay qua vừa đập nước cuồn cuộn xuống đàn ong vừa chửi xổng lên "Tiên sư tổ cha nhà chúng nó! Ta có ăn hết của nhà các ngươi đâu! Mắc mớ gì lại chích ta?! Hả??? Các ngươi có còn lương tâm không? Một thiếu nữ xinh đẹp như ta đây quý nhất là khuôn mặt đó!!! Các ngươi chích thành mặt quỷ rồi làm sao ta dám gặp người? Lũ súc sinh đáng hận!!!!"

Bầy ong đỏ không dám nghe cái lời đáng sợ ấy nữa, cũng có thể là vì sợ nước, bèn bay ra tuốt đằng xa không dám quay lại.

"Mẹ nó!" An Di đuổi theo quyết tâm dùng hoả thuật thiêu chết chúng nó, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện chúng là hệ hoả, đành bất đắc dĩ tắt ngúm cơn giận.

Nàng té xuống, cảm nhận được cơn mát lạnh ập vào người, nhìn xuống, hoá ra là dí tới tận cái ao kia.

Những con tê giác sớm bị hù chạy đi rồi, chỉ còn nàng lững thững một mình.

An Di đứng lên, nhìn mặt mình phản chiếu trên dòng nước, mếu máo khóc không ra nước mắt.

Những cục bướu to chổ bố xưng vù trên mặt và cánh tay nàng. Chúng đỏ chót dị thường như máu đông trên tế bào, càng giống như vết thương bẩm sinh trên cơ thể, rất đáng sợ.

"... Cái này chắc mất mấy tháng mới khỏi được mất... Lũ ong kia là ong độc a..."

"Số sao mà xúi quẩy thế này!"

An Di buồn bã nghĩ xem ra phải ở trong rừng đến khi hết hẳn rồi mới đi ra được.

Nàng xoay người, liền đụng trúng thứ gì đó cứng cứng mà ấm áp.

Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện một khuôn mặt tuấn lãng đang cúi xuống nhìn mình, đôi mắt đen lay láy của hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nheo lại vì đau của nàng một cách chăm chú.

"...."

"...."

An Di chết lặng.

Nàng quá xấu hổ nên cứ như con rối gỗ rẻ một cái sang trái rồi đi về phía trước, làm như không thấy chàng thanh niên đang đứng chổng chơ nhìn mình.

"Đứng lại." Một chất giọng trầm áp vang lên.

"Ngươi cứ ngốc nghếch như thế thì sau này phải làm sao hả?"

Hắn là Tự Yến, người nàng gặp trong căn miếu hoang ngoài ngôi làng mấy ngày trước.

Mắt thấy không giả bộ được nữa, nàng bèn cứng ngắc quay đầu lại, giọng hờ hững vang lên.

"Ngươi bám theo ta à?"

"Không có."

"Điêu vừa thôi."

Nói xong câu đó, An Di thản nhiên đi ra cái ao, lên bờ, cơn gió mát lạnh thổi qua, nàng nghĩ thầm sao ở trên mát vậy ta, sờ sờ ngực, cứng đơ người tại chỗ.

"..."

Nãy nàng vừa mới té xuống ao, bi thương cái mặt quá nên không để ý tiểu tiết, hoá ra là áo yếm của nàng sớm bị người ta nhìn thấy hết rồi.

Không biết có phải vì hám sắc hay là xấu hổ quá hay không, nàng quay đầu lại tỉnh bơ nói với hắn.

"Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó."

"...."

"Ngươi thấy hết rồi, không kết ta làm đạo lữ thì sau này ngươi sẽ cô đơn suốt đời."

An Di lạnh nhạt nói, giọng nói nhẹ nhàng trầm lắng như thể hỏi hôm nay ăn gì, có lẽ nàng trải qua quá nhiều kích thích nên hồ đồ rồi?

Nói xong câu đó, nàng liền nhìn chằm chằm vào hắn chờ câu trả lời.

"Được."

Hắn vậy mà lại đồng ý rồi, cứ như thể chỉ chờ nàng nói ra câu này vậy.

An Di đăm chiêu nhìn nụ cười nhạt của hắn, nghĩ thầm lẽ nào là một kẻ điên? Sao có thể nhanh như vậy đáp ứng rồi?

Tự Yến nhìn nàng ngây ngốc nhìn mình một cách sắc bén, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

"Là nàng nói đó nha, Di Di à."

Nói rồi hắn đi đến, xoạt một cái, bổng nàng lên đôi tay rắn chắc, cứng rắn đi về nơi nào đó sâu trong khu rừng.

"...."

Lần này đến lượt An Di cạn lời rồi, nàng chưa bao giờ thấy gã nam nhân nào mà thoáng đạt thoải mái chấp nhận kết làm đạo lữ với nàng nhanh như thế.

Lúc trước nàng thường dùng mấy câu này đùa cợt nam nhân, xem ra lần này ăn quả đắng rồi.

Ý, mình từng đùa cợt nam nhân hồi nào?

An Di nghĩ lung tung, các mảnh vụn của kí ức dần hợp về một chỗ, phục hồi một góc kí ức khuyết thiếu của nàng.

Lượng thông tin kia làm đầu óc nàng nặng đi, cơn buồn ngủ kéo tới không hay biết, nàng thiếp đi trên đôi tay của hắn.

Bạn đang đọc Tản Mạn sáng tác bởi Asome
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Asome
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.