Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp sĩ đoạn hồn

Phiên bản Dịch · 13625 chữ

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy với "Bá Vương Cung" Hà Bất Kham cũng sóng vai nhau đến nơi.

Hà Bất Kham đưa mắt nhìn tử thi trên đất, vẻ mặt nghiêm nghị nói :

- Nhị sư đệ gỡ khăn che mặt ra đi !

Lúc này quần hào vẻ mặt thảy đều trĩu nặng, mấy mươi luồng ánh mắt đều tập trung vào tử thi trên mặt đất.

Du Hận Thủy chầm chậm gỡ chiếc khăn đen che mặt ra, trước mắt là một gương mặt nhầy nhụa, thất khiếu chảy máu, khó thể nhận diện.

Nhưng Du Hận Thủy với Hà Bất Kham đã nhận ra nữ nhân này, lập tức hai người mặt phủ sương lạnh, hiển nhiên nữ nhân này là người của phủ minh chủ võ lâm.

Mộng Thiên Nhạc không biết nữ nhân này, có lẽ là người đã vào phủ minh chủ sau khi chàng rời khỏi, qua mày mắt suy đoán, có lẽ tuổi chừng trên dưới hai mươi, thuộc hạng tỳ nữ nha hoàn.

Hà Bất Kham ra lệnh :

- Du sư đệ mau phái người thu dọn tử thi, đừng kinh động người khác nữa !

Dứt lời, Hà Bất Kham quay sang quần hào vòng tay thi lễ :

- Chư vị đạo huynh, ngày mai tại hạ hẵng cho chư vị biết rõ lai lịch của hung thủ này, được chăng ?

Quần hào thảy đều không quen biết người chết này, đương nhiên không lên tiếng hỏi, nhưng qua vẻ mặt và thái độ của Hà Bất Kham, họ đã đoán ra đó là người của phủ minh chủ võ lâm.

Lúc này màn đêm dày đặc, mọi người cũng đành quay về biệt viện ngủ tiếp.

Thế là, quần hào lần lượt rời khỏi, Mộng Thiên Nhạc bỗng thầm "ủa" một tiếng, thì ra chàng vừa phát hiện trong quần hào chỉ thiếu duy nhất một người, đó là "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ.

Hà Bất Kham đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc, cười gượng nói :

- Xin Cao tráng sĩ lượng thứ, kẻ địch quả nhiên đã tiềm phục trong mọi bộ phận của phủ minh chủ võ lâm, hung thủ này chính là tỳ nữ của sư mẫu tại hạ.

Mộng Thiên Nhạc nghe hai tiếng "sư mẫu", lòng như bị sét đánh, giật nẩy mình.

Cổ La thần tăng khẽ cất tiếng :

- A Di Đà Phật ! Hà hiền điệt e là còn có việc khác phải làm, lão nạp cũng tạm thời trở về nghỉ ngơi.

Đoạn liền quay người bỏ đi. Mộng Thiên Nhạc biết đại sư huynh đang tiến hành điều tra việc trọng đại gì đó, bèn cũng cáo từ trở về chỗ nghỉ.

Chàng thắp đèn rồi nằm lên giường, nhớ lại cảnh tượng truy kích hung thủ khi nãy, lòng hết sức hối hận đã ra tay quá nặng. Ôi…

Chàng buông tiếng thở dài não nuột, lẩm bẩm :

- Nghe nói thích khách là tỳ nữ của sư mẫu, chả lẽ sư mẫu lại như hồi bảy năm trước, phái sát thủ chuyên nghiệp quyết giết chết mình mới cam tâm hay sao?

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Mộng Thiên Nhạc đã hiện ra bao dĩ vãng nhục nhã, khổ đau và tủi hận hồi bảy năm trước…

Đó là vào một đêm giữa hè, mình với tam sư huynh Tiêu Tử Minh đón sư mẫu từ Chiết Giang trở về, trên đường do đồi núi chập chùng nên đã lạc mất phương hướng, lỡ qua nơi nghỉ trọ, đành phải nghỉ qua đêm trong núi…

Đêm hôm ấy trời rất nóng nực, lúc giờ Tý mình đã lẻn xuống núi tắm suối, xong quay trở lên thì không thấy bóng dáng sư mẫu và tam sư huynh đâu nữa.

Thế là, mình hết sức lo lắng, vội tìm kiếm khắp nơi, sau cùng đã nhìn thấy một cảnh tượng tột cùng xấu xa đồi bại trong một khu rừng nhỏ.

Dưới ánh trăng sáng, trên một bãi cỏ mềm đang có một đôi nam nữ ôm quyện vào nhau, hai người không một mảnh vải che thân, đang mây mưa khoái lạc, đó chính là sư mẫu với tam sư huynh Tiêu Tử Minh.

Lúc bấy giờ mình giận đến mức không còn lý trí, gầm to một tiếng, khiến hai người lập tức buông nhau ra.

Lát sau, Tiêu Tử Minh mặc xong quần áo, mặt cười hung tợn chậm bước ra khỏi rừng, sư mẫu đi theo sau, trên mặt hai người hiện rõ sát cơ giết người diệt khẩu.

Sự phẫn nộ và bi thương cực độ đã khiến mình trở nên như một mãnh thú lao vào Tiêu Tử Minh… Hạ quyết tâm thay mặt ân sư thanh trừng tên phản đồ này.

Đó là một cuộc chiến hết sức quyết liệt, một mình đối phó với Tiêu Tử Minh và sư mẫu hai người liên thủ. Chẳng rõ thần giúp hay sao, mình càng chiến đấu càng dũng mãnh… Sau cùng một chưởng đánh văng Tiêu Tử Minh rơi xuống vực thẳm tuyệt cốc.

Tiếng thét kinh hoàng của Tiêu Tử Minh lúc rơi xuống vực thẳm chẳng rõ có phải đã khiến sư mẫu khiếp sợ hay không ? Sư mẫu đã dừng tay, rồi sau đó hối hận khóc sướt mướt.

Bà ta nước mắt ràn rụa, tiếng nói não nề, kể lể với mình là đã bị Tiêu Tử Minh gạ gẫm thế này thế kia… Rồi tha thiết cầu xin mình đừng mách lại với sư phụ.

Lúc ấy niềm khích động trong lòng mình dần lắng dịu, lý trí tỉnh táo, nghĩ nếu một người già cả hiền từ như sư phụ mà biết được chuyện xấu xa bỉ ổi này, lòng sẽ bi phẫn đau đớn đến mức độ nào.

Hơn nữa, sư phụ lại là minh chủ Võ Lâm Minh, lãnh tụ các phái võ lâm thiên hạ, địa vị tôn cao, được hằng ngàn vạn đồng đạo kính nể, quý trọng, nếu chuyện xấu xa này lan truyền trên giang hồ thì thanh danh của sư phụ hẳn tiêu tan, đó là một hậu quả cực kỳ bi thảm.

Sư mẫu là tục huyền lần thứ ba của sư phụ, tuổi chỉ chừng 37, 38; tục ngữ có câu "Tam thập như hổ, tứ thập như lang", một khi sư phụ biết được chuyện xấu xa này, sư mẫu còn có thể sống trên cõi đời nữa không ?

Vì cứu vãn anh danh sư phụ, vì không muốn tinh thần của lão nhân gia ấy bị đả kích, vì cuộc đời tội nghiệp của sư mẫu, mình đã phải bịa ra một câu chuyện nhằm che giấu sự thật, để rồi sau cùng mình đã bị đuổi khỏi sư môn, rời xa phủ minh chủ võ lâm, lưu lạc giang hồ… Nhưng sư mẫu đáng hận kia đã phái sát thủ đuổi theo tìm giết mình…

Nhớ đến đó, Mộng Thiên Nhạc mắt đã nhòa lệ, lẩm bẩm :

- Thật đúng là một tiện nhân vô sỉ, chả lẽ y thị nhận ra được Mộng Thiên Nhạc này, sợ mình tiết lộ chuyện xấu xa kia, lại phái sát thủ giết mình diệt khẩu hay sao ? Hừ hừ hừ…

Mộng Thiên Nhạc một mình bật ra tiếng cười lạnh toát, rồi lại lẩm bẩm mắng :

- Tiện phụ, ta thật không ngờ mụ còn mặt dạn mày dày ở lại trong phủ minh chủ võ lâm, lại còn bản tính tham sống sợ chết mà nương náu trên cõi đời này. Mụ phải chết rồi, ta nhất định phải giết mụ, không thể để lại cái mạng đê tiện của mụ nữa.

Mộng Thiên Nhạc mắt hổ rực lên vẻ ghê rợn, chàng đã hạ quyết tâm.

Mộng Thiên Nhạc bỗng lại nảy sinh một giả thiết.

- Sư mẫu có thể nào là gian tế tiềm phục của kẻ địch không ?

Sự suy luận này khiến chàng như gặp được suối nước trên sa mạc.

Qua việc sư mẫu bội phản sư phụ, làm ra chuyện xấu xa vô sỉ kia, cùng với võ công thân thủ của nữ thích khách đêm nay, sư mẫu quả là một người đáng nghi hơn hết.

Sau khi có được kết luận ấy, Mộng Thiên Nhạc cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tiếng trống canh từ xa vọng đến, lúc này trời đã canh năm.

Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Mộng Thiên Nhạc bỗng bị một tiếng nói trong trẻo gọi thức, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy gương mặt bầu bĩnh xinh xắn của Tiểu Cúc gần ngay trước mắt khoảng một thước.

- Tướng công! Tướng công! Tiểu thư đến kìa!

Mộng Thiên Nhạc quay mắt nhìn, "ồ" một tiếng ngồi bật dậy, thì ra sư muội Hồ Thiến Ngọc đang ngồi trên chiếc ghế dựa bằng gỗ đặt sát vách.

Mộng Thiên Nhạc lẹ làng xuống giường, vòng tay thi lễ nói :

- Hồ tiểu thư đã đến từ lúc nào ? Xin thứ cho tại hạ đã thất lễ.

Hồ Thiến Ngọc vẫn mặc hiếu phục trắng, lúc này nàng mày liễu u sầu, mặt phủ sương lạnh nói :

- Cao tướng công, xin thứ cho tiện nữ đã phá giấc ngủ của tướng công, vì trong phủ lại xảy ra biến cố trọng đại nên Cổ La thần tăng bảo tiện nữ mau đến đây mời tướng công.

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt :

- Trong phủ lại xảy ra chuyện gì nữa vậy ?

- Công Tôn đại hiệp chết rồi !

Mộng Thiên Nhạc giật nẩy mình :

- Sao ? Tiểu thư bảo là "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ chết rồi ư ?

Hồ Thiến Ngọc nhẹ gật đầu :

- Vâng ! Ông ấy đã bị hại.

Mộng Thiên Nhạc vội hỏi :

- Ông ấy chết thế nào vậy ?

- Sáng nay tỳ nữ đến gọi ông ấy, phát hiện ông ấy nằm trên giường, tay chân lạnh ngắt, tắt thở tự bao giờ. Nguyên nhân chết hiện còn chưa rõ, Cổ La thần tăng cùng mọi người đang chờ tướng công.

Mộng Thiên Nhạc không hỏi nữa, vội chỉnh đốn y phục, rửa mặt chải tóc rồi theo sau Hồ Thiến Ngọc đi xuống lầu, đến gian nhà nhỏ chỗ ở của Công Tôn Phủ Cơ.

Lúc này mọi người đang tụ tập trong phòng khách, vừa lúc Hà Bất Kham và Du Hận Thủy từ phòng ngủ đi ra, quần hào liền cùng cất tiếng hỏi :

- Công Tôn Phủ Cơ vì sao mà chết vậy?

Hà Bất Kham với Du Hận Thủy lắc đầu không đáp, ngẩng lên thấy Mộng Thiên Nhạc đi đến, Hà Bất Kham liền nói:

- Cao tráng sĩ xin mời vào, Cổ La thần tăng đang chờ bên trong.

Mộng Thiên Nhạc khẽ "vâng" một tiếng, bước nhanh vào trong phòng ngủ. Chỉ thấy Công Tôn Phủ Cơ nằm cứng đờ trên chiếc giường gỗ đàn, Cổ La thần tăng ngồi bên, đang xem xét thật kỹ từng bộ phận trên thân thể Công Tôn Phủ Cơ.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, chỉ thấy Công Tôn Phủ Cơ mặt trắng bệch, da thịt lõm xuống, cơ hồ chỉ còn là một lớp da dính chặt vào xương, như thể bệnh mười mấy năm rồi mới chết.

Cổ La thần tăng đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc, bỗng đứng lên nói :

- Thân thể không một vết thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, vậy xem ra…

Bỗng ngưng lời, chậm bước ra khỏi phòng ngủ, mới thở dài nói tiếp :

- Đó là do tinh huyết cạn kiệt mà chết.

Quần hào nghe vậy thảy đều biến sắc mặt, cùng thấp giọng nói :

- Tinh huyết cạn kiệt… Ông ấy sao thể chết do tinh huyết cạn kiệt chỉ trong một đêm thế này ?

Trong số chỉ một mình Mộng Thiên Nhạc là hiểu được phần nào, chàng ngẩng lên thấy có mặt Hồ Thiến Ngọc, không dám lên tiếng hỏi rõ Cổ La thần tăng.

Cổ La thần tăng vẻ mặt nghiêm nghị, bỗng trầm giọng nói :

- Cao thí chủ, lão nạp muốn nói chuyện với thí chủ, lát nữa hãy cùng Hà hiền điệt và Du hiền điệt đến chỗ lão nạp nhé!

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Tại hạ đến ngay!

Dứt lời, chàng liền cúi đầu đi theo sau Cổ La thần tăng, lát sau đã đến phòng khách của ngôi lầu phía đông, Hà Bất Kham với Du Hận Thủy cũng theo sau đến nơi.

Cổ La thần tăng chờ ba người ngồi xong, mới chậm rãi nói :

- Công Tôn thí chủ tinh huyết cạn kiệt mà chết, nói cách khác, đó là chết do nguyên dương thoát cạn.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Quả thật là chết do thoát dương ư?

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Công Tôn thí chủ đã chết trên mình nữ nhân.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Đó có thể là cái chết do sự cố bất ngờ không?

- Đêm qua Cao thí chủ đã theo dõi Công Tôn thí chủ, đương nhiên biết ông ấy đi đâu rồi !

Mộng Thiên Nhạc thầm kinh hãi, không ngờ việc mình theo dõi Công Tôn Phủ Cơ không thoát khỏi đôi mắt của Cổ La thần tăng, bèn nói :

- Công Tôn đại hiệp đã đến Giang Sơn Mỹ Nhân lâu, vì tại hạ không tiện theo vào nên không biết…

Bèn tóm tắt kể lại việc theo dõi Công Tôn Phủ Cơ đêm qua, chỉ giấu giếm việc nhìn trộm cảnh ân ái và phát hiện một nữ nhân đẹp tuyệt trần.

Nghe xong, Du Hận Thủy thở dài nói :

- Công Tôn đại hiệp đã ở đây hơn tháng, mỗi cách một ngày là ra ngoài một chuyến, tại hạ cũng từng theo dõi ông ấy một lần, quả đúng là đến phố hoa phát tiết.

Cổ La thần tăng nhẹ gật đầu :

- Công Tôn thí chủ khó từ bỏ chữ "dục", lão nạp cũng có nghe nói. Nhưng ông ấy là người chân chính, chưa từng làm nhục phụ nữ nhà lành. Tuy nhiên, nếu bảo việc này là do sự cố bất ngờ thì cũng không có lẽ.

Mộng Thiên Nhạc cũng nhận thấy có nhiều điểm khả nghi : Nếu bảo Công Tôn Phủ Cơ đến kỹ viện tìm vui, bất ngờ thoát dương mà chết, vậy sao lại ở trên giường trong phủ minh chủ võ lâm, hơn nữa ông ta nội công thâm hậu, cũng tuyệt đối không thể hưng phấn đến mức thoát dương mà chết…

Chỉ nghe Hà Bất Kham thắc mắc nói :

- Không phải sự cố bất ngờ, chả lẽ là mưu sát ?

Cổ La thần tăng giọng chậm rãi :

- Lúc giờ Tý, lão nạp nhìn thấy Công Tôn thí chủ một mình trở về, sau đó chừng nửa giờ Cao thí chủ cũng về đến, và Cao thí chủ cũng có đến xem chừng Công Tôn thí chủ.

Mộng Thiên Nhạc thầm kinh ngạc, thật không ngờ nhất cử nhất động của mình đều không thoát khỏi sự giám sát của thần tăng, bèn cao giọng nói :

- Thần tăng nói không sai, tại hạ vì sợ Công Tôn đại hiệp không trở về nên đến chứng thực một phen.

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Phàm là người hưng phấn quá độ, thoát dương mà chết, là chết ngay tại chỗ, tuyệt đối không thể từ nơi xa trở về mới chết. Ôi ! Có lẽ Công Tôn thí chủ trước khi ngủ cũng không ngờ đó là một giấc ngủ vĩnh viễn dưới cửu tuyền, không bao giờ thức dậy trên trần thế nữa.

Du Hận Thủy bỗng hỏi :

- Sư bá, vậy Công Tôn đại hiệp đã bị hại trong tình huống thế nào?

Cổ La thần tăng chậm rãi đáp :

- Hồi hai trăm năm trước trên giang hồ có đồn đại về một quyển kỳ thư có tên Thái Âm kinh, ghi rõ về một môn Tố Nữ thuật, đó là một môn tà thuật hút dương bổ âm… Môn tà thuật ấy chưa từng xuất hiện trong giới võ lâm, nhưng tình trạng chết rất giống Công Tôn thí chủ nên lão nạp mới nhớ đến quyển kỳ thư Thái Âm kinh đó…

Mộng Thiên Nhạc mắt hổ rực lên :

- Ý thần tăng có nghĩa là Công Tôn đại hiệp đã bị một nữ nhân am tường Tố Nữ thuật từ từ hút lấy nguyên dương cho đến khi tinh huyết cạn kiệt mà chết, có đúng không ?

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Công Tôn thí chủ quả đúng là chết như vậy !

Mộng Thiên Nhạc reo lên :

- Chả lẽ trong Giang Sơn Mỹ Nhân lâu có một nữ nhân như vậy sao?

- Trong thanh lâu kỹ viện mà có loại nữ nhân như vậy, đó thật là điều không dám tin, mà dù có thì cũng không bao giờ vô cớ hại chết người như vậy. Ôi! Cho nên lão nạp mới phải hỏi Cao thí chủ lần nữa. Công Tôn thí chủ đêm qua thật ra đã đến đâu? Trên đường đã xảy ra việc gì ?

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người :

- Thần tăng không tin lời tại hạ ư ?

Cổ La thần tăng trầm giọng :

- Đêm hôm kia kẻ địch đã dự định ngày chết của Công Tôn thí chủ, đó hẳn là kẻ địch biết rõ Công Tôn thí chủ hiếu sắc nên phái một nữ nhân có luyện Tố Nữ thuật cám dỗ trên đường đi hầu đạt mục đích mưu sát. Còn những nơi công cộng như thanh lâu kỹ viện, có thể nói là tuyệt đối không có loại nữ nhân như vậy.

Mộng Thiên Nhạc thở dài :

- Những gì tại hạ nói hoàn toàn là sự thật, các vị không tin, tại hạ cũng đành chịu.

Thật ra Mộng Thiên Nhạc cũng hết sức thắc mắc về cái chết của Công Tôn Phủ Cơ.

Chỉ nghe Cổ La thần tăng nói tiếp :

- Thôi, lão nạp tạm không bàn về cái chết của Công Tôn thí chủ nữa, giờ hãy nói về người thích khách đã bị Cao thí chủ hạ sát…

Mộng Thiên Nhạc nhìn thần sắc của Cổ La thần tăng, biết đó là muốn hỏi mình, vậy là lão hòa thượng đã hoài nghi mình, và không chừng đã hoài nghi mình từ lâu, nên mới bố trí cạm bẫy để cho mình tham dự các đại sự cơ mật rồi sau đó ngầm theo dõi điều tra.

Chỉ nghe Cổ La thần tăng nói tiếp :

- Thích khách bị Cao thí chủ hạ sát chính là một trong số các tỳ nữ thân cận của phu nhân Hồ minh chủ, giờ lão nạp muốn hỏi thí chủ, vì sao tỳ nữ đó lại thích sát thí chủ ?

Mộng Thiên Nhạc nghe hỏi vậy, liền thò tay vào lòng, lấy bức thiếp đỏ ra, cao giọng nói :

- Mời thần tăng xem trước.

Cổ La thần tăng đón lấy, mở ra xem, sau đó trao cho Hà Bất Kham rồi nói :

- Nếu Cao thí chủ là người trong giới bạch đạo, kẻ địch đã gởi thiếp này, lẽ ra Cao thí chủ phải sanh cầm tra hỏi mới đúng, cớ sao lại ra tay hạ sát?

Mộng Thiên Nhạc thở dài :

- Việc hạ sát thích khách, tại hạ hết sức hối tiếc.

Cổ La Thần tăng bỗng hai mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Mộng Thiên Nhạc, trầm giọng nói :

- Xin thứ cho lão nạp có một nhận định giả dụ đối với thí chủ, để xem thí chủ có thể phản bác hay không.

- Xin thần tăng cứ nói.

- Nếu lão nạp cho rằng thí chủ là một sứ giả cao cấp của kẻ địch, phụng mệnh tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm, chẳng hay thí chủ giải thích thế nào ?

Mộng Thiên Nhạc thở dài thậm thượt :

- Chỉ cần tại hạ nói rõ thân thế lai lịch, hẳn là thần tăng sẽ không hoài nghi nữa. Ôi… Một người thân phận bất minh mà có mặt trong phủ minh chủ võ lâm lúc này thật khó khỏi bị hoài nghi…

Ngưng chốc lát, thở dài nói tiếp :

- Thôi được, bây giờ tại hạ xin hỏi một điều, xong sẽ rời khỏi đây ngay.

Cổ La thần tăng nhướng mày :

- Thí chủ muốn hỏi điều gì ?

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng :

- Công Tôn Phủ Cơ có thật sự chết bởi nguyên dương thoát cạn hay không ?

Cổ La thần tăng tái mặt, nhưng chỉ một thoáng, thư thả nói :

- Cao thí chủ đã tận mắt chứng kiến thi thể của Công Tôn thí chủ, chẳng hay thí chủ cho là vì sao mà chết ?

- Nhìn thi thể của ông ấy, quả đúng là chết do tinh huyết cạn kiệt.

- Vậy thí chủ còn hoài nghi điều gì ?

Mộng Thiên Nhạc thở dài :

- Vì tại hạ cần phải chứng thực nguyên nhân chết của Công Tôn Phủ Cơ thì mới có thể tiến hành điều tra.

Cổ La thần tăng trầm giọng :

- Cao thí chủ, đến lúc này lão nạp chẳng thể không nói rõ với thí chủ, quần hào với Hà quyền minh chủ đều phản đối người lai lịch bất minh tham dự đại sự liên minh của võ lâm Trung Nguyên.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu cười thiểu não :

- Tại hạ có thể lập tức rời khỏi phủ minh chủ võ lâm, nhưng không thể vì vậy mà tiết lộ thân thế lai lịch.

Du Hận Thủy bỗng cười lạnh lùng nói :

- Các hạ mà không nói rõ thân thế lai lịch, e khó thể bình yên rời khỏi phủ minh chủ.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, mày kiếm động đậy, trầm giọng nói :

- Những việc cần thiết các vị không màng, lại cứ vặn hỏi lai lịch của tại hạ, vì sao vậy chứ ?

Du Hận Thủy cười :

- Đó là ý của mọi người, họ đã ở dưới lầu chờ các hạ rồi !

Mộng Thiên Nhạc bỗng buông tiếng thở dài thảm não:

- Các vị không tin tưởng tại hạ, một ngày nào đó chắc chắn sẽ hối hận. Ôi…

Chàng lại buông tiếng thở dài, quay sang Hà Bất Kham nói tiếp :

- Các vị lúc đầu đã không tin tưởng tại hạ, tại sao lại để cho tại hạ tham dự đại sự của các vị, bây giờ lại không cho tại hạ rời đi, thật ra muốn đối xử với tại hạ như thế nào ?

Hà Bất Kham nhướng mày :

- Cao tráng sĩ sao không đường đường chính chính nói ra thân thế lai lịch của mình ?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu :

- Tại hạ không thể nói ra được !

- Cao tráng sĩ không nói, mọi người hẳn sẽ ngăn cản tráng sĩ rời khỏi đây.

Mộng Thiên Nhạc cười hào sảng :

- Vậy thì tại hạ nhân cơ hội này ấn chứng võ công một phen.

Đoạn liền đứng lên, cất bước về phía thang lầu.

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy buông tiếng cười khảy đứng lên, bỗng nghe "Bá Vương Cung" Hà Bất Kham trầm giọng nói :

- Nhị sư đệ, không được nóng nảy.

Mộng Thiên Nhạc lòng chỉ lo ngại đại sư huynh và nhị sư huynh ra tay ngăn cản mình, giờ thấy đại sư huynh ngăn cản nhị sư huynh, liền tức yên tâm, từng bước đi xuống thang lầu, ra đến trước cửa, quả thấy quần hào đang đứng thành hình vong cung trong sân vườn, mười mấy luồng ánh mắt hung tợn cùng tập trung vào người chàng.

Mộng Thiên Nhạc như thể trong mắt không người, ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng bước đi về phía con đường trải đá ở giữa sân vườn.

Lúc này Cổ La thần tăng cùng Hà Bất Kham và Du Hận Thủy cũng đã xuống lầu, ba người đứng yên nơi cửa, thần sắc hết sức nặng nề.

Mắt thấy Mộng Thiên Nhạc đã sắp ra khỏi sân vườn, bỗng nghe một tiếng quát vang :

- Đứng lại !

Một đại hán áo lam râu rồng, thân hình vạm vỡ, mặt đen như lọ nồi, đứng cản trước mặt Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc nhận ra người này, đó là "Viên Tý (tay vượn) Kim Đao" Hồng Thông Nam, một trong Điểm Thương Song Hùng của Phái Điểm Thương.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy nói :

- Hồng đại hiệp có gì chỉ giáo ư ?

"Viên Tý Kim Đao" Hồng Thông Nam ha hả cười to :

- Hồng mỗ muốn lĩnh giáo vài chiêu tuyệt học của huynh đài !

Mộng Thiên Nhạc bình tâm tịnh khí nói :

- Xin mời Hồng đại hiệp !

Thấy Mộng Thiên Nhạc trả lời ung dung như vậy, "Viên Tý Kim Đao" Hồng Thông Nam bất giác ngẩn người, thừ ra tại chỗ.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng nói :

- Hồng đại hiệp sao không xuất chiêu ?

Hồng Thông Nam cho là Mộng Thiên Nhạc cố tình miệt khinh, cả giận quát :

- Hay lắm, Hồng mỗ phải xem các hạ bản lĩnh dường nào mà cả gan ngạo mạn như vậy !

Đoạn liền một quyền vung ra, lực đạo uy mãnh, nội công thâm hậu.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng cười khảy, chân phải bước thẳng vào trung cung, hữu chưởng như chớp vung ra, bổ vào cổ tay đối phương.

"Viên Tý Kim Đao" Hồng Thông Nam là sư đệ của chưởng môn nhân đương kim phái Điểm Thương, hỏa hầu võ công đáng kể được là tông sư một phái, y thấy Mộng Thiên Nhạc hai vai hơi nghiêng, đã biết hữu quyền hụt hẫng, liền tức buông tiếng quát vang, tả quyền từ hông trái vung ra như mãnh hổ xuất chuồng.

Chiêu này là Cung Tiễn Quyền lừng danh của phái Điểm Thương, quyền xuất nhanh như tia chớp, những người bàng quan đều nhận thấy chiêu quyền này của Hồng Thông Nam thật khó thể tránh khỏi.

Mộng Thiên Nhạc dường như cực kỳ bình tĩnh, chỉ thấy chàng người hơi thụp xuống, buông tiếng quát to, "bộp" một tiếng vang khẽ, Hồng Thông Nam người lảo đảo liên hồi, loạng choạng lùi sau ba bốn bước mới đứng vững lại được, cánh tay trái buông thõng, trên mặt và trán lấm tấm mồ hôi.

Quần hào nhìn thấy rất rõ chiêu va chạm này, đó là Mộng Thiên Nhạc trong đường tơ kẽ tóc đã đổi tay phải bổ vào cổ tay Hồng Thông Nam thành khuỷu thúc, trúng vào bắp tay trái đối phương.

Hai chiêu va chạm ấy tuy không nhận ra công phu thật sự, nhưng hai người đã phân thắng bại, mà người bại lại là một cao thủ võ lâm đã thành danh nhiều năm trên giang hồ, khiến quần hào thảy đều thất sắc.

Chỉ nghe "Bá Vương Cung" Hà Bất Kham nói:

- Cổ La sư bá, chiêu khuỷu tay của y vận dụng hết sức ảo diệu, võ công người này thật chẳng thể xem thường.

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Tuy chỉ là một hai chiêu, nhưng đủ chứng tỏ người này võ học uyên bác.

Mộng Thiên Nhạc hướng về Hồng Thông Nam vòng tay cao giọng nói :

- Đa tạ Hồng đại hiệp đã nhường cho !

Dứt lời, chàng cất bước đi tiếp…

Bỗng nghe một tiếng ồ ề nói :

- Các hạ khoan đi đã, lão phu đến lĩnh giáo đây !

Chỉ thấy một lão nhân áo đen lưng giắt trường kiếm chậm bước đi đến, đứng cản trước mặt Mộng Thiên Nhạc cách khoảng ba thước.

Khi nhìn rõ diện mạo lão nhân áo đen, Mộng Thiên Nhạc thoáng chau mày nói :

- Úc quán chủ có thể nương tay nhường đường không ?

Thì ra lão nhân áo đen dáng người cao gầy, mặt mày xanh xao này chính là Úc Thanh Phong danh chấn giang hồ, quán chủ Huyền Thiên quán của phái Không Động, thanh Tử Điện Kiếm trong tay ông đã luyện mười ba pho kiếm pháp của phái Không Động đến mức “lư hỏa thuần thanh”, theo lời đồn đại trên giang hồ thì Úc Thanh Phong đã lĩnh ngộ được kiếm pháp thượng thừa Ngự kiếm thuật.

Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong mỉm cười :

- Cao tráng sĩ, lão phu lĩnh giáo vài chiêu, đôi bên ấn chứng võ công, trau dồi võ học, có gì là không thể ?

Mộng Thiên Nhạc biết hôm nay mà không triển lộ võ công chắc chắn khó thể rời khỏi đây, bèn dõng dạc nói :

- Vậy thì tại hạ đành phải hầu tiếp.

- Lão phu cả đời luyện kiếm, kiếm không rời tay, chẳng hay các hạ sử dụng binh khí gì, xin mau tuốt ra.

- Tại hạ tinh về chưởng pháp, Úc quán chủ cứ động thủ !

Úc Thanh Phong thoáng ngẩn người :

- Vậy thì lão phu xin mạn phép!

Đoạn liền lùi sau nửa bước, tay phải giơ lên rút kiếm, “soạt” một tiếng, hàn quang lấp lóa, Tử Điện Kiếm đã ra khỏi bao, không nói gì nữa, vung tay một kiếm đâm thẳng vào ngực Mộng Thiên Nhạc.

Úc Thanh Phong là kiếm thủ lừng danh trong võ lâm, chỉ thấy ông rút kiếm xuất chiêu nhanh như tia chớp, đủ biết hỏa hầu cao thâm khôn lường.

Quần hào tuy từ lâu đã nghe kiếm pháp của Úc Thanh Phong độc bộ võ lâm, nhưng ít ai được nhìn thấy ông thi triển kiếm thuật, nên mọi người đều tập trung tinh thần theo dõi.

Mộng Thiên Nhạc như nhận ra kiếm thuật của đối phong cao thâm khôn lường, không dám mảy may khinh địch, chàng mắt hổ thần quang lấp lánh, chăm chú nhìn vào kiếm thức, tả chưởng co nửa chừng, đón lấy thế kiếm phất ra.

Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong thấy vậy biến sắc mặt, trong tiếng “ủa” khẽ, đột nhiên xoay lưng thu kiếm, rồi lại vung ra, trường kiếm tả đâm hữu quét, trong chớp mắt đã liên tiếp công ra ba chiêu, hàn quang chớp chóa, kiếm thế quái dị, vừa như đâm lại vừa như chém.

Cổ La thần tăng khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:

- Chiêu phất tay đó chính là thủ pháp nội gia “Phất mạch chấn huyệt” vô cùng thâm ảo tinh kỳ, xem ra võ công của người này thật cao thâm tột đỉnh.

Hà Bất Kham với Du Hận Thủy cũng nhận ra tuyệt học nội gia của Mộng Thiên Nhạc, hai người vẻ mặt hết sức nặng nề, chăm chú theo dõi trận đấu.

Chỉ thấy Mộng Thiên Nhạc dưới ba chiêu kiếm tấn công chớp nhoáng của Úc Thanh Phong đã bị bức lui ba bước, nhưng cũng ung dung tránh khỏi.

Úc Thanh Phong quả không hổ là danh gia kiếm thuật, không để cho đối phương có cơ hội phản công, chân trái lẹ làng cất một bước dài, vung tay “vút” một tiếng, trường kiếm như tia chớp đâm ra.

Lần này Mộng Thiên Nhạc không tránh né nữa, hai mắt bỗng rực tinh quang, buông tiếng quát lạnh, hữu chưởng vung ra, phất vào sống kiếm, liền có một luồng tiềm lực đẩy kiếm sang bên, cùng lúc tay trái vung ra, chộp vào cổ tay phải cầm kiếm của đối phương.

Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong thấy vậy kinh hãi, vội lùi nhanh ra sau ba bước, kiếm thế đột biến, chỉ nghe kiếm phong vụt vù, hàn quang lấp loáng, thế như bài sơn đảo hải.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng cười khảy, tà áo tung bay, dấn thân vào trong kiếm phong đối phương, chàng tả chưởng phong kiếm, hữu chưởng công địch, song chưởng chập chờn biến hóa như giao long hí thủy, thật kỳ ảo khôn lường.

Quần hào hiện diện đều là bậc tông sư võ lâm, võ công cao cường, nhưng xem trận quyết đấu này đều không khỏi chau chặt mày, thì ra họ không nhận ra được thân pháp của Mộng Thiên Nhạc và kiếm chiêu của Úc Thanh Phong.

Trong chốc lát, hai người đã giao thủ mười mấy chiêu.

Đột nhiên, một tiếng “hự” vang lên, rồi liền thấy Mộng Thiên Nhạc từ trong kiếm ảnh vọt lên không, hạ xuống ngoài xa khoảng bốn trượng, tiếp theo quay người, sau mấy lượt tung mình đã mất dạng.

Sự việc biến chuyển quá đột ngột, mọi người đều không kịp cản ngăn, thảy đều thừ ra như phỗng đá.

Bỗng một tiếng thở dài vang lên, liền khiến quần hào bừng tỉnh, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong tay phải Tử Điện Kiếm trút ngược xuống đất, dáng vẻ thiểu não nói:

- Bại rồi! Bại rồi! Lão phu luyện kiếm hơn ba mươi năm, vậy mà lại bại dưới tay một hậu bối vô danh trên giang hồ.

“Đoạn Trường Hồng” Du Hận Thủy lớn tiếng nói:

- Úc quán chủ đã kiếm thương tay trái y, sao lại bảo là chiến bại?

Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong ngửa mặt cười dài thê lương:

- Không sai, lão phu đã kiếm thương tay trái y, nhưng trước đó y đã một chưởng ấn vào ngực lão phu, nếu nội kình trong chưởng xô ra, lão phu sớm đã táng mạng, đâu còn có thể vận kiếm đả thương y nữa.

Thì ra chiêu quyết định nhanh như tia chớp vừa rồi ngoại trừ Cổ La thần tăng, “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham và Hoàng Hạc đạo trưởng phái Võ Đang nhìn thấy rõ, những người khác đều không rõ hai người đã phân thắng bại như thế nào, thậm chí có người không hề nhìn thấy Mộng Thiên Nhạc thọ thương trên tay trái.

Cổ La thần tăng hai mắt nhắm nghiền, như đang có quyết định trọng đại, bỗng thấy ông mở bừng mắt, trầm giọng nói:

- Người này võ công thật cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhất là đường lối chiêu thức võ học của y, không ai có thể nhận ra được… Nếu y thật sự là kẻ địch thì quả hết sức đáng lo ngại.

“Bá Vương Cung” Hà Bất Kham vẻ mặt đăm chiêu, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng quay sang Cổ La thần tăng thấp giọng nói:

- Chưởng pháp của người này quái dị chập chờn, kỳ ảo khôn lường, nhưng quang minh chính đại, đường lối có phần giống…

Ngưng chốc lát, lắc đầu nói tiếp:

- Nhưng trong khí chất trầm hùng tráng vĩ kia lại kèm theo thủ pháp vô cùng hiểm độc tàn bạo…

Cổ La thần tăng chằm chặp nhìn vào mặt Hà Bất Kham, chậm rãi nói:

- Hà hiền điệt nói là giống đường lối của ai?

- Có phần giống khí chất chưởng pháp của gia sư, nhưng xem kỹ thì lại khác. Tất cả võ học trong thiên hạ vốn cùng nguồn cội, có lẽ do điệt nhi quá mẫn cảm nên nhìn lầm cũng nên!

Cổ La thần tăng nghe vậy không nói gì nữa, nhắm mắt suy tư như thể nhập định.

Đột nhiên, chỉ nghe Cổ La thần tăng trầm giọng nói:

- Hà hiền điệt, mau phái người đuổi theo tìm giết Cao Phong.

Hà Bất Kham kinh ngạc:

- Cổ La sư bá sao lại có quyết định như vậy?

Cổ La thần tăng ánh mắt rực lên:

- Theo lão nạp suy đoán, y rất có thể là môn nhân của “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần!

Những lời ấy vừa thốt ra, quần hào thảy đều tái mặt. Kể từ đó, Mộng Thiên Nhạc gặp phải vô vàn phiền phức và khổ sở, chàng đã là kẻ cô đơn trong bao năm qua, giờ lại càng cô đơn hơn.

Hãy nói về Mộng Thiên Nhạc thi triển khinh công ra khỏi phủ minh chủ võ lâm, phóng đi trên thảo nguyên hoang dã, một mạch hơn ba dặm mới dừng lại kiểm tra thương thế.

Chỉ thấy bắp tay trái máu tươi bê bết, nhuộm đỏ một mảng to tay áo, vết thương dài ba tấc, sâu hơn hai phân, lúc này khá là đau nhức, bèn cắn răng xé lấy một mảnh tay áo, băng tạm vết thương, từ từ phả ra một hơi uất khí trong lòng, lẩm bẩm:

- Kiếm pháp Không Động quả nhiên lợi hại, mình mà không nhờ kỳ ngộ bảy năm qua luyện được tuyệt học, sao thể chống nổi kiếm chiêu kỳ ảo của Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong.

Chàng từ từ cúi người xuống, xếp bằng ngồi dưới bóng cây, ngước mắt nhìn mây trời xa, bất giác lại lẩm bẩm:

- Tiền đồ mịt mùng, hôm nay biết phải về đâu. Ôi! Thật không ngờ mình đã trở về phủ minh chủ võ lâm, đang thầm mừng đã được an cư, nào ngờ chỉ vỏn vẹn một ngày hai đêm, lại bị bức bách phải trôi giạt muôn phương. Sư phụ hỡi! Chả lẽ sư phụ hiển linh, không muốn Mộng Thiên Nhạc bước trở vào cửa phủ minh chủ võ lâm hay sao?... Sư phụ ơi! Nếu lão nhân gia âm hồn linh thiêng, hẳn biết bảy năm trước Nhạc nhi vô tội! Việc Nhạc nhi hạ sát tam sư huynh Tiêu Tử Minh, đó là thanh lý môn hộ thay lão nhân gia kia mà!

Mộng Thiên Nhạc tự than tự nói, nhận thấy số phận mình thật nghiệt ngã, cả đời cô khổ, luôn bước đi trên những con đường đầy chông gai và hầm hố.

Nghĩ đến số phận bi thảm của mình, lại nghĩ đến sư mẫu Bạch Yến Linh xấu xa vô sỉ, rất đáng căm hận kia.

Nếu không phải dâm phụ Bạch Yến Linh thì mình đâu đến đỗi thê thảm thế này.

Chàng cúi đầu đưa tay xoa bóp gót chân trái, lửa hận bừng cháy trong lòng, toác miệng mắng:

- Dâm phụ, bảy năm trước mụ cắt đứt gân chân ta, khiến ta trở thành một người què, đêm qua lại phái người hành thích ta… Ôi! Mộng Thiên Nhạc này quyết không buông tha cho mụ…

Mộng Thiên Nhạc uể oải tựa đầu vào thân cây, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Một giấc tỉnh lại, mặt trời đã lặn xuống núi tây, sương rơi mịt mùng.

Mộng Thiên Nhạc vươn vai đứng lên, một cơn gió thổi tạt, mang đến mùi thịt nướng thơm phức, chàng liền cảm thấy bụng đói cồn cào, nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu đưa mắt nhìn quanh.

Chỉ thấy ánh lửa hắt ra từ trong một khu rừng nhỏ cách không xa, bên cạnh đống lửa có một người ăn mặc như khiếu hóa đang ngồi xổm, trên đống lửa dường như đang nướng gà, mùi thịt thơm chính là từ nơi đó bay đến.

Mộng Thiên Nhạc thầm nghĩ:

- Giờ mà muốn vào phố mua thức ăn, ít ra cũng phải đi hai ba dặm đường, chi bằng đến đó hỏi mua nửa con gà ăn tạm cũng được.

Đoạn liền cất bước đi về phía khu rừng nhỏ, quả nhiên không sai, trên đống lửa là một con gà béo ngậy đã sắp chín. Lúc này khiếu hóa ấy tay cầm một cành cây khô đang cắm cúi khều lửa, dường như không hề hay biết Mộng Thiên Nhạc đã đi đến gần, chỉ còn cách khoảng một trượng.

Mộng Thiên Nhạc khẽ cất tiếng:

- Vị bằng hữu kia, xin chào!

Khiếu hóa ấy đầu không ngẩng lên, tay vẫn tiếp tục khều lửa, nhưng miệng nói:

- Hề hề! Bằng hữu mời ngồi, mời ngồi. Đói lắm rồi phải không?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, hết sức ngượng ngùng nói:

- Tại hạ định xin các hạ chia sẻ nửa con gà, bao nhiêu tiền, tại hạ xin trả.

Khiếu hóa ấy cười khảy:

- Phú quý như phù vân, tiền tài như phân thổ, nói đến tiền bạc, không bán, không bán!

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Tại hạ với các hạ chưa từng quen biết, thật ngại…

Khiếu hóa ấy lạnh lùng ngắt lời:

- Vậy thì nhịn đói đi đi!

Mùi thịt thơm khiến Mộng Thiên Nhạc nuốt nước bọt lia lịa, chàng là người nhân hậu, tội nghiệp khiếu hóa này phải đi từng nhà xin ăn vất vả, thôi thì mình cứ bỏ ra nhiều bạc một chút mua lấy nửa con gà, chứ đâu thể nào để cho một khiếu hóa ban cho thức ăn? Nhất thời phân vân do dự, đứng yên tại chỗ.

Bỗng nghe khiếu hóa ấy reo lên:

- Chín rồi! Chín rồi!

Chỉ thấy y vứt bỏ cành cây khô, bàn tay năm ngón co quắp, chộp vào con gà đang bốc khói.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy, hoảng kinh nói to:

- Coi chừng bỏng tay!

Vừa dứt lời, chỉ thấy khiếu hóa ấy đã xé lấy một chiếc đùi gà nóng hổi, đưa lên miệng ăn ngấu nghiến.

Lúc này, Mộng Thiên Nhạc đã nhìn rõ diện mạo của gã khiếu hóa, bất giác chau chặt mày.

Thì ra khiếu hóa này còn rất trẻ, tuổi chỉ chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, diện mạo anh tuấn, mặt vuông tai cả, mày kiếm mắt sao, mũi thẳng da trắng, nếu mà không mặc một chiếc áo dài vá chằng vá đụp, chẳng ai tin y là một khiếu hóa, mà phải là một công tử nhà giàu.

Mộng Thiên Nhạc biết nhiều hiểu rộng, lúc này đã đoán ra khiếu hóa này hẳn là người trong Cùng Hán bang danh chấn giang hồ hằng mấy trăm năm.

Cùng Hán bang là đệ nhất đại bang trên giang hồ, bang chúng có mặt khắp mọi nơi đại giang nam bắc, họ không gia nhập liên minh võ lâm, xưa nay chỉ hành động theo luật lệ trong bang, rất ít khi liên hệ với các môn phái trong võ lâm, đó là một tổ chức nằm giữa chính với tà.

Còn nhớ hồi mười mấy năm trước, lúc sư phụ chấp chưởng minh chủ võ lâm, phái Côn Lôn trong Võ Lâm Minh đã xảy ra xung đột với Cùng Hán bang, cơ hồ diễn biến thành Cùng Hán bang đối địch với Võ Lâm Minh, sau cùng sư phụ phải đích thân đi gặp quyền bang chủ của Cùng Hán bang xin lỗi mới yên chuyện, qua đó đủ thấy thế lực của Cùng Hán bang trên giang hồ không kém hơn chín đại môn phái Trung Nguyên.

Gã khiếu hóa thấy Mộng Thiên Nhạc đứng thừ ra tại chỗ, bỗng lại xé lấy một chiếc đùi gà, vung tay ném cho Mộng Thiên Nhạc và nói to:

- Đón lấy!

Đùi gà bay đi như tên bắn, Mộng Thiên Nhạc ung dung đón lấy, giờ chàng đã khẳng định khiếu hóa này là thành viên của Cùng Hán bang nên không khách sáo nữa.

Chàng ngồi xổm xuống, há to miệng ăn ngấu nghiến, hùng hổ còn hơn gã khiếu hóa, thoáng chốc chiếc đùi gà chỉ còn là một khúc xương.

Gã khiếu hóa lừ mắt với chàng, cười hề hề nói:

- Khắp đất trời như là hàng xóm, tứ hải giai huynh đệ, ăn đi, ăn đi!

Mộng Thiên Nhạc toét miệng cười ngớ ngẩn một hồi, chẳng chút khách sáo đưa tay xé lấy thịt gà ăn lia lịa.

Chốc lát sau, một con gà béo nặng những ba bốn cân chỉ còn lại một bộ xương trơ trụi.

Mộng Thiên Nhạc ăn no nửa bụng xong, cất tiếng hỏi:

- Xin hỏi các hạ tôn tánh đại danh?

Gã khiếu hóa lừ mắt:

- Các hạ tướng mạo đâu có nho nhã, sao lại nói năng văn hoa kiểu cách thế này? Các hạ họ tên là gì?

Mộng Thiên Nhạc lúc này đã có thiện cảm với gã khiếu hóa, cười giòn nói:

- Tại hạ họ Cao tên Phong!

Gã khiếu hóa cười khì lắc đầu:

- Đó là họ tên giả!

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Sao cơ?

- Trên giang hồ không có một người như vậy!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Người này hẳn có địa vị rất cao trong Cùng Hán bang, khi nãy y ném chiếc đùi gà, lực đạo rất mạnh, hiển nhiên nội công thâm hậu.

Đoạn mỉm cười nói:

- Vậy huynh đài cũng là người trong võ lâm rồi!

- Các hạ đã biết kẻ này là người của Cùng Hán bang rồi, còn hỏi làm gì.

- Huynh đài còn chưa cho biết danh tánh!

- Đồ Tiểu Hổ!

- Ồ! Ra là Đồ huynh. Hôm nay thật đa tạ gà của Đồ huynh.

- Con gà đó là trộm của phủ minh chủ võ lâm, hãy cảm tạ họ đi.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Đồ huynh có đến phủ minh chủ võ lâm ư?

- Cũng có thấy Cao huynh giao đấu với Úc Thanh Phong. Hừ! Người của chín đại môn phái thật vô sỉ, đã bại rồi, lại còn đâm người ta một kiếm.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy hết sức kinh ngạc, Đồ Tiểu Hổ này tiềm nhập phủ minh chủ võ lâm, chẳng những không ai phát giác, lại còn nhìn thấy rõ từng chiêu thức trong trận đấu giữa mình với Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong, vậy đủ chứng tỏ võ công của y rất là cao thâm.

Đồ Tiểu Hổ đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc:

- Chẳng phải khen nịnh Cao huynh, võ công của Cao huynh rất cao, người lại quang minh chính đại, Cùng Hán bang rất vui được đón nhận những người như Cao huynh, chẳng hay Cao huynh có muốn gia nhập không?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Tại hạ hiện nay đang sống vô tư, Đồ huynh hà tất mang sự ràng buộc đến cho tại hạ.

Đồ Tiểu Hổ khẽ thở dài:

- Thủ tục gia nhập Cùng Hán bang xưa nay rất là nghiêm cẩn, vì tại hạ vừa gặp Cao huynh đã như bằng hữu thân thiết lâu năm, cho nên… Thôi bỏ đi, sau này khi nào muốn gia nhập tệ bang, Cao huynh hãy nói một tiếng.

- Đồ huynh tính hào sảng, thẳng thắn nhiệt tình, huynh đệ thật đã kết giao được một vị tri kỷ rồi!

Đồ Tiểu Hổ bỗng đứng lên:

- Tại hạ phụng mật chỉ tệ bang đến phủ Khai Phong điều tra vài việc, thân mang trọng vụ, không thể chuyện vãn lâu, chúng ta hẹn ngày tái ngộ.

Đoạn hướng về Mộng Thiên Nhạc khom mình thi lễ, quay người cất bước.

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Đồ huynh bảo trọng, hẹn tái ngộ!

Đồ Tiểu Hổ đi được mấy bước, bỗng quay người lại nói:

- Cao huynh, Thiếu Lâm Cổ La hòa thượng đã hạ lệnh truy sát Cao huynh, Cao huynh hãy hết sức thận trọng.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Đa tạ Đồ huynh đã cảnh báo, tại hạ sẽ cẩn thận ứng phó.

Đồ Tiểu Hổ không nói gì nữa, quay người tung mình, phóng đi như một làn khói, thoáng chốc đã mất dạng.

Mộng Thiên Nhạc dõi mắt nhìn theo đến khi Đồ Tiểu Hổ khuất dạng, chợt có cảm giác nuối tiếc như vừa đánh mất gì đó, người bạn mới quen này thật hào phóng và chân tình.

Những lời nói của Đồ Tiêu Hổ trước khi rời đi khiến Mộng Thiên Nhạc cảm khái vô vàn, mệnh lệnh của Cổ La thần tăng rất có thể khiến mình với đồng môn xung đột, gặp nhau bằng đao kiếm.

- Ôi! Chả lẽ mình phủi tay bỏ đi, suốt đời ẩn náu trong thâm sơn cùng cốc?

Chàng cảm thấy hết sức phân vân, không biết có nên tiếp tục ở lại Khai Phong để điều tra hung thủ đã sát hại sư phụ, hay là từ bỏ tất cả, quy ẩn thâm sơn.

Chàng biết giới võ lâm Trung Nguyên dù thiếu mình một người cũng vẫn có thể tìm ra hung thủ đã sát hại sư phụ, vì để họ không lầm lẫn mục tiêu, mình nên rời khỏi đây thì hơn.

Gió thu nhẹ thổi, hất tung tà áo Mộng Thiên Nhạc, chàng thất thểu bước đi.

Đêm thật huyền bí ly kỳ. Đột nhiên, tiếng lạc “leng keng” vọng đến liên hồi, càng khiến “đêm” trở nên huyền bí hơn.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, trong màn đêm hoang dã xuất hiện một bóng kiệu, tiếng lạc reo chính là từ chiếc kiệu ấy vọng đến.

Mộng Thiên Nhạc thoáng chau mày, nhanh chóng lách người, nấp vào trong lùm cỏ, chỉ thấy chiếc kiệu ấy dần đến gần. Đó là một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng, kiệu phu là hai thiếu nữ trẻ, bên phải kiệu có một thiếu nữ áo xanh đi theo, cửa kiệu màn the buông phủ, chẳng rõ trong kiệu là ai.

Hai thiếu nữ trông yếu đuối nhưng khiêng kiệu phóng đi như bay, nhanh chóng vượt qua chỗ nấp của Mộng Thiên Nhạc, theo hướng tây nam xa dần.

Mộng Thiên Nhạc ra khỏi lùm cỏ, đưa mắt nhìn theo bóng kiệu, lắc đầu thắc mắc thầm nghĩ:

- Kiệu phu thường là đàn ông khỏe mạnh, sao lại là thiếu nữ yếu đuối? Đêm khuya như vậy họ đi đâu thế nhỉ?

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng liền thi triển khinh công đuổi theo. Vượt qua ba bốn dặm đường, nhưng lạ thay, không hề trông thấy bóng kiệu, cũng chẳng nghe tiếng lạc reo.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Họ sao thể đi nhanh vậy được? À! Rất có thể là mình đã đuổi theo sai hướng.

Thế là, chàng bèn quay về theo lối cũ. Sau cùng về đến chỗ nấp khi nãy, vẫn chẳng thấy bóng chiếc kiệu đâu cả.

- Thật là chuyện quái lạ!

Mộng Thiên Nhạc bất giác đứng thừ ra như phỗng đá.

Đột nhiên, trên bình nguyên hoang vu lại xuất hiện một bóng người, từ xa đã nghe tiếng lướt gió, hiển nhiên người này khinh công kém cỏi.

Mộng Thiên Nhạc lại nhanh chóng nấp vào lùm cỏ, lát sau người ấy dừng lại cách chàng vài trượng, hai mắt quét nhìn tứ phía sục tìm.

Mộng Thiên Nhạc thầm nghĩ:

- Có lẽ người này từ xa đã phát hiện nơi đây có bóng người.

Quả nhiên không sai, chỉ nghe người ấy lẩm bẩm:

- Có lẽ là bóng cây tùng nhỏ kia đó thôi!

Đoạn thi triển khinh công phóng đi trên con đường trước mặt Mộng Thiên Nhạc, cũng về hướng tây nam.

Mộng Thiên Nhạc nhãn lực phi thường, thấy rõ người này mặc y phục đen giống như vệ sĩ của phủ minh chủ võ lâm. Một ý niệm lướt nhanh trong đầu, lập tức thi triển tuyệt đỉnh khinh công Thảo Thượng Phi đuổi theo.

Khinh công của Mộng Thiên Nhạc đã đạt đến hỏa hầu “thuần thanh hóa cảnh”, chàng giữ khoảng cách chừng mười mấy trượng, như thể u linh quỷ mị bám theo người áo đen, vượt qua hơn dặm đường, chỉ thấy người ấy phóng đi vào một khu rừng rậm bên đường.

Mộng Thiên Nhạc từ hướng khác đuổi theo vào, trong rừng tối mịt không có ánh sao, đương nhiên không nhìn thấy bóng dáng người kia, nhưng chàng với nhĩ lực linh mẫn, nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên lá cây, đoán ra đối phương ở cách khoảng tám trượng, theo hướng nam tiến sâu vào rừng.

Vào sâu trong rừng khoảng hai mươi mấy trượng, phía trước đã có ánh sao, một ngôi cổ sát có tường rào bằng gạch đỏ nằm trên một khoảng đất trống hiện ra trước mắt.

Mộng Thiên Nhạc nằm mơ cũng không ngờ trong rừng lại có ngôi cổ sát thế này, bất giác hiếu kỳ nấp trong rừng theo dõi động tĩnh.

Ngôi cổ sát này dường như không có người ở, bên trong tối mịt, tường rào đổ ngã nửa phần, mái ngói cũng loang lỗ nhiều nơi, hết sức hoang tàn.

Chỉ thấy người áo đen ấy thả nhẹ bước, đi thẳng vào cửa cổ sát.

Thốt nhiên, một tiếng nói trong trẻo của phụ nữ từ trong thần điện vọng ra:

- Người do Tam giáo chủ phái đến phải không?

Người áo đen vừa nghe tiếng nói, liền như giật nẩy mình, vội đáp:

- Phải… Tiểu nhân là hộ pháp dưới trướng Tam giáo chủ, chẳng hay Thất giáo chủ giá lâm chưa?

- Hừ! Đại giá Thất giáo chủ đã đến từ lâu, ngươi còn chưa mau quỳ xuống nghe hỏi.

Người áo đen nghe vậy quả liền co chân quỳ xuống dưới thềm cửa điện, vẻ mặt hết sức căng thẳng và sợ sệt.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy kinh ngạc thầm nghĩ:

- Tam giáo chủ… Thất giáo chủ… Thật ra đây là giáo phái gì? Nếu người này đúng là vệ sĩ của phủ minh chủ võ lâm, vậy thì sự phát hiện đêm nay cực kỳ quan trọng…

Từ trong thần điện vọng ra một tiếng phụ nữ khác hỏi:

- Ngươi là hộ pháp thứ mấy dưới trướng Tam giáo chủ?

Tiếng nói phụ nữ này lảnh lót như tiếng hót chim oanh, nhưng giọng điệu đượm vẻ oai nghiêm khiếp người.

Người áo đen run giọng:

- Tiểu nhân La Nghĩa, hộ pháp thứ hai mươi chín!

- La Nghĩa, ngươi biết trong bổn giáo, vị giáo chủ nào ước thúc thủ hạ nghiêm khắc nhất?

- Chính là Thất giáo chủ!

- Bổn tọa đã chờ ở đây hơn nửa giờ, việc gì đã khiến ngươi trễ mất ba khắc?

- Do phủ minh chủ võ lâm đột ngột kiểm tra đội vệ sĩ nên đến trễ, xin Thất giáo chủ thứ tội!

Mộng Thiên Nhạc nghe như sấm nổ bên tai, người này quả nhiên là gian tế của kẻ địch tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm, và giáo phái này chính là công địch của võ lâm Trung Nguyên.

Trong thần điện lại vọng ra tiếng nói của Thất giáo chủ:

- Tam giáo chủ có lệnh truyền gì? Nói mau!

Người áo đen vội đáp:

- Tam giáo chủ có ba điều dặn bảo, thứ nhất là muốn Thất giáo chủ điều tra người có danh tánh là Cao Phong.

Trong thần điện vọng ra tiếng Thất giáo chủ lạnh lùng nói:

- Cao Phong là người như thế nào mà đáng cho bổn giáo chủ phải điều tra?

- Đó là ý của Tam giáo chủ, Tam giáo chủ bảo, Cao Phong này rất đặc biệt, mặt mày vàng ệch như người bệnh, chân trái khập khiễng, võ công cực cao, tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám. Tam giáo chủ muốn Thất giáo chủ điều tra rõ thân thế lai lịch của hắn và tìm cách lôi kéo hắn gia nhập bổn giáo, nếu không được thì sớm ra tay hạ sát để trừ hậu hoạn.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy sửng sốt tột cùng, thật không ngờ giáo phái này lại nhắm vào mình hạ độc thủ.

Thất giáo chủ trong thần điện trầm ngâm hồi lâu, mới lại hỏi:

- Còn gì nữa? Nói mau!

- Điều thứ nhì là Tam giáo chủ bảo “Đoạn Trường Hồng” Du Hận Thủy một ngày gần đây sẽ đến phân đà của chúng ta điều tra, nếu cần thiết, Thất giáo chủ có thể tự quyết định sự sống chết của y.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy kinh hãi thầm nghĩ:

- Phân đà của họ ở đâu? Mình mà không tìm cách báo tin này với nhị sư huynh, tính mạng của nhị sư huynh rất có thể gặp nguy hiểm.

Chỉ nghe người áo đen nói tiếp:

- Điều thứ ba là Tam giáo chủ bảo Thập Ngũ giáo chủ trong phủ minh chủ võ lâm đã tự ý phái thích khách ám sát Cao Phong bất thành, để lộ hành tung bí mật của Thần Nữ Đội, rất có thể ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của bổn giáo, Tam giáo chủ muốn Thất giáo chủ thỉnh thị Đệ nhất Tổng giáo chủ quyết định sự ra đi hay ở lại của Thập Ngũ giáo chủ.

- Tam giáo chủ chỉ dặn bảo ba điều ấy thôi ư?

- Dạ!

- Giáo quy của bổn giáo cực kỳ nghiêm khắc, không để cho thủ hạ có mảy may sai sót. La Nghĩa, ngươi biết kẻ phạm sai lầm bị xử trị ra sao không?

Người áo đen rùng mình:

- Nặng thì xử tử, nhẹ thì giam cầm hối lỗi!

- La Nghĩa, ngươi đến đây!

Người áo đen dường như chưa biết đại họa sắp giáng xuống đầu, ngoan ngoãn cất bước đi vào đại điện.

Sau khi người áo đen vào trong đại điện, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có chút tiếng động.

Mộng Thiên Nhạc vận hết nhãn lực nhìn vào đại điện, chỉ thấy bên trong tối mịt, không chút động tĩnh, bất giác sinh nghi thầm nghĩ:

- Lạ thật! Trong đại điện có ít nhất hai người trở lên, có thêm người áo đen nữa là trên ba người, sao bỗng chốc lại yên lặng thế này?

Mộng Thiên Nhạc chờ đến khoảng nửa giờ, trong đại điện vẫn không chút động tĩnh.

- Chả lẽ họ từ hậu điện rời khỏi rồi ư?

Nghĩ vậy, Mộng Thiên Nhạc thầm mắng:

- Lũ hồ ly thật quá xảo quyệt.

Chàng nhanh bước ra khỏi rừng, đi thẳng vào đại điện, bỗng nhìn thấy người áo đen đang quỳ ngay cửa điện.

- Ủa, họ chưa rời khỏi ư?

Vì tra hỏi lai lịch giáo phái đối phương và báo thù cho ân sư, bất luận thế nào cũng phải sanh cầm kẻ địch.

Thế là, chàng chẳng chút khiếp sợ từng bước đi vào đại điện, nào ngờ chàng đi đến gần sau lưng người áo đen, chỉ còn cách chừng bốn thước, trong đại điện vẫn không có động tĩnh, người áo đen cũng không hề ngoảnh đầu lại.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng cười khảy, xoải bước sấn tới, tay trái nhanh như chớp chộp vào mạch môn tay phải người áo đen.

Nào ngờ vừa chộp trúng mạch môn đối phương, liền tức cảm thấy lạnh ngắt, cùng lúc ấy người áo đen ngã ngửa ra sau.

Dưới ánh sao nhạt nhòa, Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy gương mặt cực kỳ ghê rợn của người áo đen, hoảng kinh buông tay ra, lùi sau nửa bước.

Thì ra người áo đen đã chết, sắc mặt trắng bệch, lớp thịt trên mặt không còn, cơ hồ chỉ còn da bọc xương.

- Ủa! Vẻ chết này trông quen quá!

Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng nhớ đến cái chết của “Đa Trí Tinh” Công Tôn Phủ Cơ, cơ hồ giống hệt như người áo đen này.

Cổ La thần tăng phán đoán Công Tôn Phủ Cơ chết là do thoát dương, tinh huyết cạn kiệt, nhưng người áo đen này đâu có ân ái với nữ giới.

- Đây là võ công gì? Môn võ công gì mà có thể khiến một người đang khỏe mạnh chỉ trong chốc lát đã tinh huyết cạn kiệt mà chết thế này?

Thật quá khủng khiếp. Thất giáo chủ thật ra là người như thế nào?

Vậy thì “Đa Trí Tinh” Công Tôn Phủ Cơ cũng là chết dưới tay Thất giáo chủ rồi!

Mộng Thiên Nhạc đi nhanh vào đại điện, băng qua hai khoảng sân vườn, quả nhiên hậu viện thông thẳng đến khu rừng phía sau, chàng chẳng chút đắn đo phóng đi ra khỏi rừng.

Trước mắt là vùng hoang dã mênh mông, tiếng quát tháo từng hồi vọng đến.

Mộng Thiên Nhạc như gặp được suối nước giữa sa mạc, lập tức thi triển khinh công phóng đi về phía ấy.

Chỉ thấy trên thảo nguyên hoang dã, một chiếc kiệu nhỏ khiêng bởi hai thiếu nữ áo xanh, một thiếu nữ áo xanh khác tay cầm ngang một thanh đoản kiếm đứng trước kiệu.

Đứng cản trước mặt thiếu nữ áo xanh cầm đoản kiếm là một thiếu niên anh tuấn, y phục vá víu nhiều mảng.

Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng nhận ra thiếu niên ấy, đó chính là Đồ Tiểu Hổ, đệ tử Cùng Hán bang mà chàng mới quen.

Đồ Tiểu Hổ vừa thấy người đến là Mộng Thiên Nhạc, liền thoáng biến sắc mặt.

Thì ra y tưởng lầm Mộng Thiên Nhạc là người cùng phe với bọn nữ nhân này, bèn cười lạnh lùng nói:

- Thật không ngờ các hạ là hộ hoa sứ giả. Ha ha! Kẻ này đã kết giao lầm người rồi!

Mộng Thiên Nhạc vội nói:

- Đồ huynh, xin chớ hiểu lầm, tại hạ chẳng có chút dính dáng gì với họ cả.

Đồ Tiểu Hổ cao giọng:

- Vậy thì Cao huynh đứng ngoài xem được rồi!

Lúc này thiếu nữ cầm đoản kiếm trỏ vào Đồ Tiểu Hổ quát:

- Khiếu hóa kia sao dám cản đường? Chán sống rồi phải không?

Đồ Tiểu Hổ ha hả cười dài:

- Kiệu của cô nương muốn qua không khó, nhưng phải cho kẻ này xem trong kiệu là ai trước đã!

Mộng Thiên Nhạc lúc này đã đoán ra người trong kiệu hẳn là Thất giáo chủ, một nhân vật cực kỳ tàn độc.

Thiếu nữ áo xanh mày liễu nhướng lên, mặt lộ sát cơ, gằn giọng:

- Ngươi muốn chết!

Nàng ta nhẹ xoay lưng, nhanh như chớp sấn tới, một kiếm bổ ra.

Đồ Tiểu Hổ nhẹ lắc vai, người đã lách ra xa ba thước, cất bước đi về phía chiếc kiệu nhỏ.

Thiếu nữ áo xanh buông tiếng quát khẽ, thay đổi chiêu thức, “vút vút vút” liên tiếp công ra ba kiếm, hàn quang lấp loáng phủ trùm khắp người Đồ Tiểu Hổ.

Đồ Tiểu Hổ bị ba chiêu kiếm bức lui hai bước, bóng người loang loáng, thiếu nữ áo xanh lại hoành kiếm đứng trước kiệu.

Đồ Tiểu Hổ như đã tức giận thật sự, mày kiếm dựng ngược, mắt rực tinh quang, tay phải từ từ rút từ trên vai xuống một chiếc gậy tre.

Y tay trái cầm gậy, tay phải chầm chậm rút ra, một thanh kiếm sáng loáng đã ra khỏi gậy tre.

Ngay khi ấy, từ trong kiệu vọng ra một tiếng lảnh lót nói:

- Các hạ có lẽ là “Ngọc Diện Diêm La” Đồ Tiểu Hổ, một trong Tả Hữu Song Thiếu bên cạnh long đầu bang chủ Cùng Hán bang phải không?

Tả Hữu Song Thiếu trong Cùng Hán bang ít khi đi lại trên giang hồ, nên rất ít ai biết, Đồ Tiểu Hổ bị người dễ dàng nêu ra danh hiệu, hết sức kinh ngạc.

Y trường kiếm đưa ngang trước ngực, trầm giọng quát:

- Tôn giá là ai?

- Thất giáo chủ!

- Hay lắm! Thất giáo chủ, “Võ Tướng” Lang Hào Chương của tệ bang trước khi chết có nhắc đến đại danh của Thất giáo chủ, có phải chính Thất giáo chủ đã sát hại không?

Thất giáo chủ lạnh lùng đáp:

- Y đã chết dưới tay Nhị giáo chủ!

Đồ Tiểu Hổ chau mày quát:

- Nhị giao chủ là ai?

Thất giáo chủ nhạt giọng:

- Các hạ hỏi thật ngây thơ ấu trĩ, Nhị giáo chủ là Nhị giáo chủ, hà tất phí lời.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy bất giác mày kiếm chau chặt, giáo phái này bố trí nhân sự thật quái lạ, qua những điều đã nghe được đêm nay có thể suy ra, danh xưng cao nhất trong tổ chức thần bí này có lẽ là “giáo chủ”, mà người chỉ huy tối cao có lẽ là Đệ nhất Tổng giáo chủ. Sắp xếp theo thứ tự, chẳng rõ tổng cộng có bao nhiêu giáo chủ?

Các giáo chủ đã nghe được đêm nay có số thứ tự cao nhất là Thập Ngũ giáo chủ.

Chỉ nghe “Ngọc Diện Diêm La” Đồ Tiểu Hổ buông tiếng cười khảy rồi nói:

- Hôm nay Đồ Tiểu Hổ này sanh cầm Thất giáo chủ, chẳng sợ đồ tử đồ tôn của các vị không lộ mặt ra.

- Các hạ tự tin vậy ư?

- Hãy thử xem!

Bỗng nghe Thất giáo chủ nghiêm giọng nói:

- Đặt kiệu xuống, ba ngươi lui ra!

Mệnh lệnh vừa ban ra, hai thiếu nữ áo xanh lập tức đặt kiệu xuống, cùng thiếu nữ cầm kiếm nhanh chóng lui ra, chia nhau đứng hai bên sau kiệu.

Đồ Tiểu Hổ vung nhẹ trường kiếm trong tay, khẽ cười hà hà nói:

- Vậy thì xin lĩnh giáo!

Bỗng nghe Mộng Thiên Nhạc trầm giọng quát:

- Hãy khoan!

Chàng sải bước đi đến, hướng về Đồ Tiểu Hổ vòng tay thi lễ nói:

- Đồ huynh, xin để cho tại hạ hỏi vài điều rồi hẵng động thủ cũng chẳng muộn.

Đồ Tiểu Hổ ném cho Mộng Thiên Nhạc một cái nhìn, đoạn gật đầu nói:

- Xin mời Cao huynh!

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Thất giáo chủ nghe đây, tại hạ có vài điều thắc mắc muốn thỉnh giáo tôn giá.

Thất giáo chủ nhạt giọng:

- Điều gì? Hỏi đi!

- Minh chủ võ lâm “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu vì sao mà chết?

- Các hạ có quan hệ gì với Hồ Thương Phu?

- Vọng niên chi giao!

Thất giáo chủ trầm ngâm hồi lâu mới nói:

- Nguyên nhân chết của Hồ Thương Phu trong thiên hạ chỉ có một người biết, mà bổn giáo chủ lại không phải người đó nên không sao trả lời được.

- Người đó có phải là Đệ nhất Tổng giáo chủ quý giáo không?

- Không sai!

Mộng Thiên Nhạc mắt hổ thoáng hiện tinh quang:

- Danh xưng của quý giáo là gì?

Thất giáo chủ cười khẽ:

- Danh xưng của bổn giáo từ nay sẽ truyền khắp thiên hạ, cho biết cũng không sao, đó là Vô Ngã chân giáo.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Vô ngã ư?

- “Vô ngã” là hiến thân cho bổn giáo, phải đạt đến cảnh giới thân vô ngã, tâm vô ngã, hoàn toàn quên bản thân.

- Đệ nhất Tổng giáo chủ phải chăng là “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần?

- Điều ấy xin thứ cho không thể trả lời!

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Thôi được, đa tạ tôn giá đã trả lời!

Đoạn lui sang bên, hướng về Đồ Tiểu Hổ nói:

- Đồ huynh, người này có tuyệt công tàn độc, phải hết sức thận trọng.

Đồ Tiểu Hổ thản nhiên cười to:

- Nếu tại hạ chết, xin phiền Cao huynh đưa thi thể tại hạ về tổng đàn Cùng Hán bang được rồi.

Thất giáo chủ trước sau vẫn ngồi trong kiệu, màn the buông phủ, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen. Đồ Tiểu Hổ tay cầm trường kiếm đi đến trước kiệu, cách chừng bảy thước hỏi:

- Thất giáo chủ như thế này tiếp chiêu ư?

Thất giáo chủ lạnh lùng đáp:

- Các hạ cứ xuất chiêu đi!

Đồ Tiểu Hổ nhẹ chau mày, vung tay một kiếm đâm thẳng vào màn the.

Chỉ nghe một tiếng lảnh lót quát:

- Các hạ muốn chết!

Như thể u linh quỷ mị, một cánh tay trắng nuột từ trong kiệu vươn ra, ngón tay như búp măng búng nhẹ, “choang” một tiếng, trường kiếm trong tay Đồ Tiểu Hổ đã bị một luồng tiềm lực cực mạnh đẩy bật ra.

Đồ Tiểu Hổ thầm kêu một tiếng “nguy tai!”, định triệt kiếm thoái lui, nhưng bàn tay trắng nuột kia đã lật lên, một luồng sáng đỏ chuyển động trong lòng bàn tay, một luồng ám kình như bài sơn đảo hải ập đến Đồ Tiểu Hổ.

Một tiếng “hự” đau đớn, Đồ Tiểu Hổ cả người lẫn kiếm văng bay ra xa hơn trượng, lúc rơi xuống tuy hai chân đứng trên mặt đất, không ngã ra, nhưng hai vai lắc lư, hai gối chân run rẩy, biết không chịu đựng nổi nữa.

Mộng Thiên Nhạc vội lao nhanh đến, hối hả hỏi:

- Đồ huynh thọ thương rồi ư?

Đồ Tiểu Hổ lúc này trên má đầm đìa mồ hôi, da thịt co giật liên hồi, ra chiều khích động tột cùng nói:

- Người này võ công đầy tà khí, Cao huynh không nên đối địch…

Lúc này hai thiếu nữ áo xanh đã khiêng kiệu lên toan bỏ đi, Mộng Thiên Nhạc tung mình lao đến quát:

- Khoan đi đã!

Hai tay vung lên, cách không tung ra hai chưởng, hai luồng chưởng phong hệt như sóng dữ xô vào hai thiếu nữ áo xanh.

- Đặt kiệu xuống lui mau!

Trong kiệu vang lên tiếng la hớt hải của Thất giáo chủ, nhưng đã muộn, chỉ nghe hai tiếng thét kinh hoàng, hai thiếu nữ áo xanh bị chưởng kình hất bay ra xa bảy tám thước, cùng ngã lăn ra đất, chiếc kiệu nhỏ cũng từ trên cao ba thước rơi xuống đất.

Mộng Thiên Nhạc song chưởng đánh văng hai thiếu nữ áo xanh, liền tức tung mình lao tới, hạ xuống trước kiệu cách chừng ba thước.

Lúc này, một cánh tay nõn nà từ trong kiệu vươn ra. Mộng Thiên Nhạc hữu chưởng như đao bổ xuống, nhanh như tia chớp.

Nhưng bàn tay ngọc của đối phương cũng cực kỳ linh hoạt xoay nhẹ sang bên, vừa vặn tránh khỏi thế bổ của Mộng Thiên Nhạc, rồi thì năm ngón chụm lại như chiếc móc, mổ vào huyệt hổ khẩu nơi cổ tay phải Mộng Thiên Nhạc.

Thế là, hai cao thủ tuyệt đỉnh chỉ với một tay giao đấu, chỉ thấy chưởng chỉ tung bay, biến ảo khôn lường, trong thoáng chốc hai người đã giao thủ hơn hai mươi chiêu.

Đây là một trận đấu vô cùng đặc biệt trong võ lâm, hai người tuy chỉ với một tay giao đấu, nhưng còn kịch liệt hơn là di chuyển phương vị, vì vị trí tấn công đều là các yếu huyệt hổ khẩu và mạch môn, chỉ cần mảy may sơ suất là thảm bại ngay.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng quát giận dữ, đột nhiên chân phải tung lên, đá vào mạch môn nơi cổ tay đối phương, đồng thời tay phải vung ra, "vù" một tiếng chộp vào màn che cửa kiệu.

Thất giáo chủ trong kiệu như đã tức giận thật sự, bàn tay như thể linh xà rụt vào trong kiệu, tránh khỏi chiêu cước của Mộng Thiên Nhạc.

Thất giáo chủ bàn tay vừa rụt vào, bỗng lại vung ra chỉ trong chớp mắt. Lần này lòng bàn tay giơ ra ngoài, một luồng sáng đỏ xoay chuyển.

Mộng Thiên Nhạc biết đối phương sắp thi triển thần công, buông tiếng quát vang, tay trái vận tụ chân khí toàn thân, một chưởng vung ra, đồng thời tung mình ngược ra sau, lướt đi nhanh như tên bắn.

Ngay khi ấy, hai luồng ám kình chạm nhau, tạo nên một cơn lốc xoáy dữ dội, âm vang như thể sấm rền, vô cùng khủng khiếp.

Mộng Thiên Nhạc hạ xuống ngoài xa ba trượng, trong tay có thêm một mảnh lụa đen, cuối cùng Thất giáo chủ đã phải lộ diện.

Chỉ thấy một nữ nhân áo lam đẹp tuyệt trần đang ngồi ngay ngắn trong kiệu, đôi mắt phụng phóng ra hai luồng sáng ghê rợn nhìn chốt vào Mộng Thiên Nhạc ngoài xa ba trượng.

Mộng Thiên Nhạc vừa nhìn rõ mỹ nhân trong kiệu, bất giác toàn thân run rẩy, mảnh lụa trong tay buông rơi xuống đất.

Thì ra mỹ nhân này quá quen thuộc, Mộng Thiên Nhạc dù nhắm mắt cũng có thể hình dung ra được bất kỳ chỗ kín đáo nào trên thân thể nàng ta.

- Là nàng ta ! Là nàng ta thật ư ?

Chàng thầm kêu lên trong lòng, lúc lắc đầu, lại mở mắt ra nhìn.

- Không sai, chính là mỹ nhân bốc lửa đã nhìn thấy trong Giang Sơn Mỹ Nhân lâu !

Mỹ nhân trong kiệu thấy vẻ thất thần lạc phách của Mộng Thiên Nhạc, như nhớ ra điều gì đó, khẽ "à" một tiếng, mặt liền ửng đỏ, toàn thân run rẩy đầy khích động.

Lúc này bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, hai nam nữ này mỗi người trong lòng đều có điều bí mật không thể nói ra, Đồ Tiểu Hổ với ba thiếu nữ áo xanh không sao đoán ra được vì sao bỗng chốc họ lại trở nên ngẩn ngơ như vậy.

Bỗng nghe Thất giáo chủ buông tiếng mắng :

- Khốn kiếp! Tiểu tử thật vô sỉ !

Mộng Thiên Nhạc nghe mắng hết sức hổ thẹn, chàng cúi thấp đầu không nói gì, im lặng đón nhận những lời mắng nhiếc đó.

Bỗng nghe Thất giáo chủ trầm giọng quát :

- Yên Hà, chúng ta còn chưa đi sao hả?

Hai thiếu nữ khiêng kiệu với thiếu nữ cầm kiếm lật đật khiêng kiệu lên, lẳng lặng bỏ đi, tiếng lạc reo xa dần.

Mộng Thiên Nhạc như bừng tỉnh trong mơ, "ồ" một tiếng, quay đầu nhìn, chỉ thấy trường kiếm của Đồ Tiểu Hổ đang trỏ vào hông trái mình.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên hỏi :

- Đồ huynh, vậy là sao ?

Đồ Tiểu Hổ thở có vẻ khó khăn nói :

- Nữ nhân đó là ai ?

Mộng Thiên Nhạc ngớ người :

- Thất giáo chủ chứ ai !

Đồ Tiểu Hổ cười lạnh lùng :

- Cao huynh chớ có vờ vĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, thần sắc biến đổi liên hồi, hiển nhiên quen biết nhau, sao Cao huynh lại nói không biết ?

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài :

- Không sai, tại hạ từng gặp nàng ta một lần, nhưng chưa biết nàng ta là ai. Lời nói của tại hạ nếu không đúng sự thật, trời tru đất diệt.

Đồ Tiểu Hổ bỗng thu kiếm về, "ụa" một tiếng, phún ra hai ngụm máu tươi, chân loạng choạng ngã ra ngồi bệt trên đất.

Mộng Thiên Nhạc quay người, nhìn thấy Đồ Tiểu Hổ sắc mặt trắng bệch, cả kinh hỏi :

- Đồ huynh sao rồi?

Đồ Tiểu Hổ giọng yếu ớt :

- Cao huynh, xin thứ cho tại hạ đã hiểu lầm… Tại hạ… có lẽ hết cứu rồi ! Chưởng công của ả ta cực kỳ lợi hại… tàn độc… Hiện tại hạ cảm thấy máu thịt toàn thân co rút, lạnh quá…

Mộng Thiên Nhạc từng nhìn thấy vẻ chết của các nạn nhân do Thất giáo chủ hạ sát, bất giác kinh hoàng thầm nghĩ :

- Tuyệt công của y thị chẳng rõ tên là gì, mình lại không biết chữa trị, biết phải làm sao đây ?

Mộng Thiên Nhạc quýnh quáng giậm chân nói :

- Đồ huynh, bây giờ phải làm sao đây ?

Đồ Tiểu Hổ như tự biết đã hết hy vọng, lại trở nên điềm tĩnh nói :

- Cao huynh, sau khi tại hạ chết, Cao huynh hãy đưa thi thể tại hạ đến tổng đàn Cùng Hán bang ở Tứ Xuyên, rồi sau đó kể lại mọi sự với gia sư Cùng Hán bang chủ.

Mộng Thiên Nhạc hối hả :

- Đồ huynh mau nhớ lại xem, gần đây có danh y nào không ?

Đồ Tiểu Hổ lắc đầu cười chua chát :

- Vô ích thôi ! "Võ Tướng" Lang Hào Chương của tệ bang lúc sắp chết đã thận trọng đề cập đến việc Thất giáo chủ có luyện một tuyệt công quái dị, độc bộ thiên hạ, người bị trúng phải chỉ có một con đường chết, không có thuốc cứu chữa. Ôi ! Do tại hạ quá tự phụ cao ngạo, biết rõ đối phương tuyệt công lợi hại mà vẫn ngoan cố đối địch, chết là đáng kiếp.

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu :

- Trong thiên hạ không có tuyệt công nào là chẳng thể chữa trị, chỉ cần biết tên là tại hạ có thể tìm ra cách chữa trị… Nhưng chỉ sợ thời gian không kịp thôi.

- Tại hạ cũng có biết đại khái về học lý y thuật, theo tình trạng thương thế lúc này, e khó qua khỏi giờ Tý đêm nay.

Mộng Thiên Nhạc bỗng nói :

- Đồ huynh, để tại hạ dìu huynh đến một nơi kín đáo, rồi sau đó đi tìm Thất giáo chủ bức hỏi, xem y thị đã dùng võ công gì gây thương thế cho Đồ huynh.

Đồ Tiểu Hồ cười thảm thiết :

- Đa tạ Cao huynh! Cao huynh cũng đã nếm trải võ công của Thất giáo chủ rồi, nếu Cao huynh vạn nhất cũng xảy ra bất trắc thì tại hạ sao thể yên tâm dưới chín suối ?

Mộng Thiên Nhạc mắt rực tinh quang :

- Ngoài vậy ra, không còn cách nào khác có thể vãn cứu tính mạng của Đồ huynh.

Những lời tha thiết chân thành ấy đã biểu hiện lòng dạ nhân nghĩa hào phóng, hiệp cốt đan tâm của Mộng Thiên Nhạc.

Đồ Tiểu Hổ nghe vậy bất giác rướm nước mắt :

- Đại ân đối với bằng hữu của Cao huynh, tại hạ đến chết cũng khó quên.

Mộng Thiên Nhạc không nói nữa, nhẹ đỡ lấy tay phải Đồ Tiểu Hổ dìu đi đến một lùm cỏ khá kín đáo, đoạn nói :

- Đồ huynh hãy chờ ở đây, huynh đệ đuổi theo Thất giáo chủ, trễ lắm nửa giờ sẽ quay lại.

Đồ Tiểu Hổ thở dài :

- Không cần đâu ! Cao huynh ở lại đây với tại hạ còn hơn.

Mộng Thiên Nhạc nghiêm giọng :

- Đồ huynh tuy xem nhẹ cái chết, nhưng có nghĩ đến sau khi huynh chết đi, giới võ lâm chính phái sẽ giảm mất một vị anh hùng hào kiệt, còn bọn tà ma ác đồ sẽ bớt đi một kẻ địch.

Đồ Tiểu Hổ nước mắt ràn rụa, nghẹn ngào :

- Cao huynh ra đi phen này, nếu như theo gương tại hạ, giới chính phái võ lâm càng mất đi một trang anh tài, và cái chết của hai ta không ai biết hung thủ là ai.

Mộng Thiên Nhạc giọng bi tráng :

- Đồ huynh yên tâm, tại hạ hẳn không chết dưới tay Thất giáo chủ đâu. Tại hạ đi đây !

Không chờ Đồ Tiểu Hổ trả lời, chàng tung mình thi triển khinh công phóng đi.

Mộng Thiên Nhạc sau khi nhìn rõ mặt Thất giáo chủ, biết y thị trú trong Giang Sơn Mỹ Nhân lâu, nên thi triển khinh công phóng đi thẳng về phía phủ Khai Phong.

Chưa đầy hai khắc sau Mộng Thiên Nhạc đã vào đến phủ thành, hối hả băng qua phố hoa, đến bên tường rào của Giang Sơn Mỹ Nhân lâu. Chàng ngẫm nghĩ chốc lát, quay người đi đến hậu viện, phi thân vượt qua tường rào, ngước mắt nhìn, ngôi lầu nhỏ kia chỉ cách chừng bảy tám trượng, lúc này trên lầu sáng choang ánh đèn, một bóng người xinh đẹp hiện ra nơi cửa sổ.

Mộng Thiên Nhạc quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy các ngôi lầu ở tiền viện đèn đóm sáng rực, tiếng yến oanh từng hồi vọng đến, chỉ duy ngôi lầu nhỏ này là hoàn toàn tĩnh lặng, xung quanh không một bóng người.

Chàng không do dự nữa, nhẹ tung mình lên trên lan can lầu, nữ nhân bên cửa sổ như đã phát giác, nhè nhẹ xoay đầu, song vẫn ngồi yên trên ghế dựa.

Mộng Thiên Nhạc khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi :

- Có phải Thất giáo chủ đó không ?

Nữ nhân bên trong không chút động đậy, chỉ một tiếng nói lạnh toát vọng ra :

- Tên hiếu sắc kia thật quá to gan!

Mộng Thiên Nhạc khích động :

- Thất giáo chủ, tại hạ không phải kẻ đê tiện…

Thất giáo chủ gắt giọng ngắt lời :

- Không phải kẻ hiếu sắc, tại sao đêm khuya thanh vắng nhìn trộm khuê phòng phụ nữ ?

Mộng Thiên Nhạc thở dài :

- Chuyện hôm trước để sau hẵng giải thích, còn đêm nay…

Thất giáo chủ lạnh lùng ngắt lời :

- Các hạ có việc gì ?

- Tại hạ muốn hỏi Thất giáo chủ đã dùng võ công gì đả thương Ngọc Diện Diêm La ?

- Y chưa chết sao ?

- Chưa, nhưng cách cái chết không xa !

Thất giáo chủ lạnh lùng :

- Chết đi là xong, hà tất phải hỏi đã dùng võ công gì !

Mộng Thiên Nhạc thoáng nhướng mày, nghiêm giọng :

- Sao lại xem mạng người như cỏ rác thế này ? Phải biết là trời cao đã ban đức hiếu sinh cho loài người, Thất giáo chủ hiếu sát như vậy hẳn sẽ bị trời trừng phạt.

Đột nhiên, Thất giáo chủ buông ra một chuỗi cười lạnh toát và ngập đầy sát cơ, hết sức ghê rợn.

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.