Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong vân tế hội

Phiên bản Dịch · 15179 chữ

Mặt trời đã ngả sang tây, con đường cổ xưa mịt mùng, ráng chiều nhạt nhòa nhuộm vàng khắp mặt đất. Đột nhiên, một tiếng ngựa hí cực kỳ thê thiết vang lên, vọng khắp vùng hoang dã. Chỉ thấy một con ngựa màu đen tuyền từ phía tây lao đến nhanh như chớp, điều lạ là ngựa đen lúc lúc lại ngẩng đầu cất tiếng hí vang và trên lưng không có người cưỡi.

Thì ra đó chính là thần câu Ô Long, nó nhắm thẳng hướng đông phóng đi như tên bắn, lát sau đã đến trước một trang viện nguy nga có tường rào bằng gạch đỏ bao quanh.

Trang viện này nguy nga tráng lệ chẳng kém gì cung điện, trước cửa cổng đang có bốn vệ sĩ áo đen tay cầm mâu dài đứng canh gác, vừa nhìn thấy trên lưng thần câu Ô Long không có người, họ lập tức mặt mày tái ngắt.

Bỗng, thần câu ngửa cổ cất tiếng hí dài, vô vàn bi thiết, vang vọng khắp vùng hoang dã. Dư âm chưa dứt, thần câu đã tung vó, nhanh như tên bắn lao vào một pho tượng sư tử đá bên phải cửa cổng. Một tiếng rên khẽ, đầu ngựa vỡ nát, máu văng tung tóe, thần câu ngã vật xuống đất chết ngay tại chỗ.

Sự việc xảy ra quá nhanh, bốn vệ sĩ áo đen nằm mơ cũng không ngờ thần câu lại tự tuyệt, cùng đứng thừ ra tại chỗ.

Hiển nhiên đây là một con ngựa cực kỳ thông linh, vì chủ nhân đã chết nên tự tuyệt để tỏ lòng trung liệt.

Võ Lâm Đệ Nhất Gia ở phủ Khai Phong chính là phủ đệ của minh chủ võ lâm, hằng trăm lầu các nối liền nhau, tường đỏ và tùng bách bao quanh, hết sức hùng vĩ trang nghiêm.

Lúc này đang là chính Ngọ, mặt trời treo cao, các sân vườn trong trang viện cắm đầy những cột đèn cao khoảng sáu bảy trượng, nhiều phướn trắng phấp phới theo gió, trên viết chữ “kỵ trung” và “điếu tang” màu đen.

Trên quảng trường trước cửa cổng lúc này tấp nập người và ngựa xe, người ra kẻ vào liên tục, nhưng đều nằm trong sự giám sát và cho phép của hai mươi bốn võ sĩ áo đen.

Các võ sĩ áo đen này thảy đều có đao kiếm bên lưng, bắp tay đeo băng đen, vẻ mặt nghiêm nghị, mắt chăm chăm theo dõi những người ra vào.

Bỗng nơi góc quảng trường xuất hiện một thư sinh áo đen diện mạo thanh tú, mày kiếm mắt hổ, vai gấu lưng ong, chỉ tiếc là chân trái bước đi có chút khập khiễng, sắc mặt vàng ệch như người bệnh hoạn, và vẻ mặt cũng thiểu não như kẻ mất hồn.

Thiếu niên thư sinh áo đen đứng tại chỗ do dự hồi lâu mới cất bước khập khiễng đi lên thềm đá, theo dòng người tiến vào cửa cổng, bỗng hai võ sĩ áo đen với trường kiếm bên lưng từ bên cạnh lách ra cản đường, người bên phải có vẻ lớn tuổi hơn trầm giọng nói:

- Vị nhân huynh này xin dừng bước!

Thiếu niên thư sinh áo đen ngạc nhiên dừng bước, khom mình nói:

- Tại hạ đến đây điếu tang minh chủ!

Võ sĩ áo đen ôm quyền thi lễ:

- Xin huynh đài cho xem phó thiếp!

Thiếu niên thư sinh áo đen thoáng ngẩn người:

- Phó thiếp ư? Ồ! Tại hạ vội đi đường nên đã quên mất!

Võ sĩ áo đen lắc đầu:

- Huynh đài từ ngàn dặm xa xôi đến đây điếu tang minh chủ, anh linh minh chủ dưới cửu tuyền biết được hẳn hết sức cảm kích, nhưng tại hạ không thể thông cảm để cho huynh đài vào trong.

Thiếu niên thư sinh áo đen khẽ thở dài:

- Tại hạ từ lâu ngưỡng mộ hiệp phong nhân nghĩa của minh chủ, các hạ không thể thông cảm để cho tại hạ điếu bái anh linh của Hồ minh chủ một phen ư?

Võ sĩ áo đen thấy thiếu niên mặt mày bệnh hoạn này trong lúc nói mắt đã rướm lệ, lòng rất lấy làm lạ, song vẫn lắc đầu:

- Huynh đài thành tâm thành ý đến đây điếu tang Hồ minh chủ, tại hạ cũng hết sức cảm kích, nhưng Trị Tang Hội đã có lệnh, cấm không cho người lai lịch bất minh điếu tang, tại hạ đành có muốn cũng chẳng giúp được huynh đài.

Thiếu niên thư sinh áo đen nghe vậy mặt liền ủ dột, buông tiếng thở dài bi thương, càng có vẻ thiểu não hơn.

Chàng quay người, kéo lê chân trái khập khiễng, chậm chạp đi về phía bậc cấp, lòng đau khôn xiết lẩm bẩm:

- Ơn dưỡng dục mười năm sâu như biển cả, Mộng Thiên Nhạc nhất định phải quỳ lạy trước linh vị của sư phụ, mặc dù mình là người bị đuổi khỏi sư môn, nhưng ơn nghĩa bao la của sư phụ sao thể quên được… Sư phụ hỡi! Hãy lượng thứ cho Nhạc nhi, Nhạc nhi lại phải vi phạm lệnh cấm của lão nhân gia, bước vào phủ minh chủ võ lâm…

Gió chiều thu nhè nhẹ hất tung tay áo Mộng Thiên Nhạc, dáng vẻ thiểu não thê lương của chàng xa Dần, sau cùng đã khuất dạng.

Tháng bảy đầu thu, về đêm trời đã se lạnh, hôm nay thời tiết có vẻ khác lạ, không trăng không sao, trời đầy mây đen, hết sức u ám.

Gió thu nhẹ thổi, cỏ lá khẽ reo.

Trong một khu rừng nhỏ phía đông bắc bên ngoài tường rào phủ minh chủ võ lâm bỗng xuất hiện một bóng người, với đôi mắt sáng rực quét nhìn những ngôi nhà trong phủ minh chủ, khập khiễng chậm bước đi đến góc tường, chỉ thấy chàng gối không co, eo không lắc, chỉ đôi vai nhún nhẹ, người đã vọt lên trên tường rào. Thật khó tin, một thiếu niên chân trái tật nguyền mà lại có được khinh công tuyệt đỉnh như vậy.

Phải biết trình độ khinh công gối không co, eo không lắc, chỉ bằng vào sức nhún đôi vai mà có thể tung mình lên tường rào cao hơn trượng, đó quả thật còn cách tuyệt đỉnh khinh công “thảo thượng phi” không bao xa nữa.

Người này chính là Mộng Thiên Nhạc, chàng không chút dừng lại, nhanh nhẹ phi thân xuống tường, liền nghe có tiếng bước chân vọng đến, ba vệ sĩ áo đen từ hành lang tòa nhà phía trước rẽ qua.

Chỉ thấy họ thảy đều trường kiếm bên lưng, mặt mày nghiêm nghị, bước đi ngay ngắn và thứ tự tiến đến tòa nhà này. Mộng Thiên Nhạc thấy vậy rất lấy làm lạ thầm nghĩ:

- Lạ quá, sao phủ minh chủ võ lâm lại phòng vệ nghiêm ngặt hơn mọi khi vậy nhỉ?

Sực nhớ lại chuyện vệ sĩ không cho mình vào lúc trưa, liền sinh nghi thầm nghĩ:

- Sư phụ lúc sinh tiền danh chấn giang hồ, oai khiếp tam sơn ngũ nhạc, giữ chức minh chủ võ lâm đời thứ hai mươi chín của võ lâm Trung Nguyên. Nay lão nhân gia ấy qua đời, lẽ ra phải để cho đồng đạo võ lâm trong thiên hạ tự do bái tế, sao phải cần đến “phó thiệp”?

Nghĩ đến đó, bỗng nghe một trong ba vệ sĩ nói:

- Cường ca này, từ khi Hồ minh chủ tạ thế, trong bốn mươi chín ngày qua phủ minh chủ phòng vệ nghiêm ngặt như thể cả cây cỏ cũng là kẻ địch, thật khó hiểu quá.

Một người trong số tiếp lời:

- Hừ! Suốt bốn mươi chín ngày dài thật khổ cho bọn chúng ta, nếu không phải Hồ minh chủ lúc sinh tiền tốt với chúng ta, thật mẹ kiếp, ta phải mắng cho bọn Trị Tang Hội một trận mới hả dạ.

Người tên Cường vội khẽ nạt:

- Hai người chớ càu nhàu, thật ra hai người biết gì kia chứ? Nghe đâu sau khi Ô Long thần câu trở về phủ báo hung tin rồi đâm vào sư tử đá tự tuyệt, năm vị cao thủ võ lâm khách của phủ minh chủ cũng lần lượt táng mạng một cách bí ẩn…

Đến đó đứt đoạn theo tiếng bước chân đi xa của ba vệ sĩ áo đen.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy rúng động cõi lòng, giờ thì chàng đã hiểu nguyên nhân vì sao phủ minh chủ võ lâm phòng vệ nghiêm ngặt một cách căng thẳng như vậy. Chàng vốn tưởng minh chủ chết là do bệnh, tuổi thọ đã dứt, nào ngờ lại có vấn đề thế này.

Vậy là lão nhân gia ấy đã bị sát hại ư? Nhưng lại nghĩ, “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu rạng danh thiên hạ, võ công tuy chưa kể được là độc bộ võ lâm, duy ngã độc tôn, nhưng khắp thiên hạ có ai thắng nổi đôi thiết chưởng và Càn Khôn Khuyên xuất thần nhập hóa của ông?

Mộng Thiên Nhạc nhẹ nhàng như một cánh chim lướt đi, trong ký ức của chàng, bất kỳ hoa đá cỏ cây hay con đường nào cho dù nhắm mắt chàng cũng vẽ ra được. Bảy năm, chàng đã rời khỏi đây bảy năm rồi.

Phủ minh chủ võ lâm đương kim tuy phòng vệ nghiêm ngặt, cơ hồ ba bước một tổ, năm bước một trạm, song vì trời tối và khinh công của Mộng Thiên Nhạc quá cao siêu, nên sự canh phòng như hoàng cung đại nội của phủ minh chủ cũng không ngăn cản được chàng.

Một bóng người nhẹ như làn khói dừng lại trước đại sảnh một tòa nhà biệt lập.

Bốn bề tĩnh lặng, gió thu nhẹ thổi, những chiếc đèn lồng và phướn trắng đung đưa, phát ra âm thanh não nề như thể tiếng khóc than. Xung quanh tối mịt, nhưng trong đại sảnh vẫn sáng rực bởi bảy Ngọn đèn được thắp ngày đêm.

Ánh đèn vàng nhạt soi sáng mọi vật trong đại sảnh, chỉ thấy những vòng hoa và giỏ hoa chất đầy, ra đến ngoài thềm đá. Những bức liển trắng chữ đen treo đầy trong mọi góc sảnh, trong cùng là linh đường phủ lụa trắng, giữa có một linh bài, trên là dòng chữ “Hồ công Thương Phu thần vị”, trên vách có treo một bức họa chân dung.

“Phịch” một tiếng, Mộng Thiên Nhạc đã co chân quỳ xuống trước một chiếc lư hương đồng, nước mắt ràn rụa, toàn thân run rẩy, tuy chàng không gào khóc, nhưng nỗi đau trong lòng còn hơn cả khóc thành tiếng.

Trong thoáng chốc, bao hình ảnh hồi mười bảy năm trước hiện ra trước mắt chàng… Một đứa trẻ lưu lạc trên đường phố Khai Phong, đói rét dằn vặt, sắp chết đến nơi, một người cưỡi ngựa như thể thần tiên hạ phàm đã cứu vớt tính mạng chàng.

Sau đó, vị lão nhân như thần tiên ấy đã nuôi dưỡng chàng, ba năm sau còn phá lệ nhận chàng làm đồ đệ… Thế là, chàng đã đón nhận tình yêu thương của vị lão nhân thần tiên hiền từ ấy, lại được hưởng niềm ấm áp của mái gia đình vốn đã tan nát.

Nghĩ đến đó, chàng ngẩng lên nhìn thấy bức liển có hai dòng chữ “Danh thùy thiên cổ” và “Âm dung uyển tại” trên linh đường, lòng đau như cắt, thấp giọng gọi:

- Sư phụ…

Nhào tới trước linh đường, hai tay ôm lấy mộc bài thần vị, lẩm bẩm:

- Sư phụ, Mộng Thiên Nhạc tội đáng muôn thác, tuy lão nhân gia đã đuổi Nhạc nhi ra khỏi sư môn, nhưng Nhạc nhi khắc cốt ghi tâm, không bao giờ dám quên công ơn nuôi dưỡng mười năm bao la như biển cả của lão nhân gia… Sư phụ, Nhạc nhi vốn định trở về cầu xin lão nhân gia cho phép Nhạc nhi trở lại sư môn, nhưng giờ đây lão nhân gia không còn nhận lời được nữa, Mộng Thiên Nhạc vĩnh viễn là một tội nhân bị đuổi khỏi sư môn, sư phụ…

Tiếng nói não nề ai oán, chất chứa biết bao thâm tình, khiến người nghe không khỏi chạnh lòng xót thương.

Ngay khi Mộng Thiên Nhạc chất ngất đau thương, bỗng một tiếng thở dài não nuột từ phía sau vang lên.

Mộng Thiên Nhạc như bừng tỉnh trong mơ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một lão tăng áo xám tay trái dựng đứng trước ngực, tay phải cầm một chuỗi tràng hạt bồ đề, mày từ mắt thiện đang lẩm nhẩm niệm kinh, chẳng rõ xuất hiện từ lúc nào.

Mộng Thiên Nhạc giật mình thầm nghĩ:

- Đây chẳng phải Cổ La thần tăng Thiếu Lâm là gì?

Cổ La thần tăng chính là sư bá của đương kim chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm, có bối phận rất cao trong giới võ lâm. Mộng Thiên Nhạc còn nhớ hồi bảy năm trước nghe nói Cổ La thần tăng đã bế quan trên Thiếu Thất phong, không màng giang hồ tục sự, nên sự có mặt của lão thần tăng tại đây hôm nay khiến chàng hết sức ngạc nhiên.

Cổ La thần tăng nhắm mắt niệm kinh một hồi, bỗng mở choàng mắt, hai luồng sáng sắc lạnh hướng vào Mộng Thiên Nhạc, chậm rãi cất tiếng:

- A Di Đà Phật! Thí chủ tế bái Hồ minh chủ thật quá chân tình, anh linh Hồ minh chủ trên trời cao linh thiêng hẳn rất an ủi, thí chủ có thể nguôi niềm bi thương được rồi!

Qua những lời lẽ ấy, hiển nhiên Cổ La thần tăng đã nhận thấy Mộng Thiên Nhạc bị tổn thương chân nguyên do bi thương quá độ.

Mộng Thiên Nhạc cung kính thi lễ:

- Đa tạ thần tăng đã khuyên bảo!

Cổ La thần tăng nói tiếp:

- Xin hỏi thí chủ quan hệ thế nào với Hồ minh chủ?

Mộng Thiên Nhạc động tâm:

- Vãn bối từng được Hồ minh chủ cứu mạng, ơn như tái tạo, tình sâu như biển, hôm nay nghe ân nhân tạ thế, đại ân chưa báo nên không nén nổi đau thương.

Cổ La thần tăng thở dài:

- Hồ minh chủ cả đời trượng nghĩa, tạo phúc chúng sinh, công đức vô lượng, nay đã tạ thế thật đáng thương tiếc. Ôi! Thâm tình của thí chủ đã có thể an ủi anh linh của Hồ minh chủ rồi!

Mộng Thiên Nhạc mắt hổ rực lên:

- Hồ minh chủ ban cho vãn bối đại ân đại đức, vãn bối suốt đời khó quên, hôm nay tế bái trước linh vị chưa thể tỏ bày tấc lòng báo ân của vãn bối, thật khiến vãn bối vô vàn bi thương.

Cổ La thần tăng ánh mắt sắc lạnh lại quét qua trên mặt Mộng Thiên Nhạc:

- Thí chủ nếu có lòng báo ân thì hãy tạo phúc chúng sinh, hoàn thành sự nghiệp công đức còn dở dang của Hồ minh chủ, vậy cũng kể được là báo đáp ơn cứu mạng của Hồ minh chủ rồi!

Mộng Thiên Nhạc bỗng hỏi:

- Lão thần tăng, vãn bối có điều thỉnh giáo, chẳng hay Hồ minh chủ vì sao tạ thế vậy?

- A Di Đà Phật! Lão nạp vừa từ Thiếu Thất phong đến đây, chưa biết sự tình, điều ấy chờ sáng mai gặp hậu nhân của Hồ minh chủ sẽ rõ.

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng quát:

- Trong linh đường là ai? Mau báo ra danh tánh.

Liền thì ngoài cửa bóng người loáng thoáng, tám vệ sĩ áo đen lưng giắt trường kiếm như lâm đại địch đứng chắn nơi cửa.

Mộng Thiên Nhạc giật mình, thầm nghĩ:

- Nguy tai !

Chỉ nghe Cô La Thần tăng thấp giọng nói:

- A Di Đà Phật ! Xin các vị thí chủ thông báo một tiếng, Thiếu Lâm Cổ La đến đây siêu độ anh linh cố hữu !

Bốn tiếng "Thiếu Lâm Cổ La" như sấm nổ bên tai, tám vệ sĩ áo đen liền cùng khom mình thi lễ, cung kính nói:

- Lão thần tăng giá lâm, xin thứ cho chúng đệ tử đã không chỉnh tề hàng ngũ đón tiếp !

Cổ La thần tăng không chờ họ nói tiếp, thấp giọng:

- A Di Đà Phật ! Trời đã khuya, không tiện quấy rầy mọi người yên giấc, lão nạp có thể chờ ở đây đến canh năm, các vị thí chủ cứ tự tiện.

Đội trưởng của tám vệ sĩ áo đen là một người đàn ông cao gầy, y khom mình nói:

- Trị Tang Hội đã có lệnh, khi nào lão thần tăng đến đây là phải báo cáo ngay!

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Vậy thì xin thí chủ dẫn đường cho!

Vừa dứt lời, một tiếng nói rổn rảng vang lên:

- Thần tăng đại giá giáng lâm, Hận Thủy đến nghinh tiếp đây!

Vừa dứt tiếng, chỉ thấy ánh đèn lấp loáng, một thanh niên áo xanh có gương mặt gầy gò, mày kiếm mắt sao, ánh mắt sắc lạnh đã đứng trước mặt tám vệ sĩ áo đen, hướng về Cổ La thần tăng cung kính khom mình thi lễ.

Mộng Thiên Nhạc vừa thấy người này xuất hiện, bất giác toàn thân run rẩy, thầm kêu lên:

- Nhị sư huynh!

Thì ra người áo xanh này là "Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy, đồ đệ thứ nhì của "Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên" Hồ Thương Phu. Hôm nay y cũng chính là tổng chỉ huy đội cảnh vệ của phủ minh chủ, chưởng quản Võ Lâm Hình Phạt Đường, nắm quyền thưởng phạt mọi người trong chín đại môn phái võ lâm, địa vị rất cao.

Thì ra Võ Lâm Minh là một tổ chức thống lĩnh võ lâm được liên kết bởi chín đại môn phái, bao đời minh chủ đều do các ủy viên trong Ủy Viên Hội của chín đại môn phái bầu chọn, nắm quyền chỉ huy hiệu lệnh. Có nghĩa là địa vị của minh chủ võ lâm còn cao hơn chưởng môn nhân chín đại môn phái.

Ngay cả những người giữ trọng trách trong Võ Lâm Minh cũng là do các ủy viên của chín đại môn phái bầu chọn, quyền hành tương đương với các chưởng môn nhân.

Cổ La thần tăng như đã từng gặp Du Hận Thủy, chỉ thấy ông mỉm cười nói:

- Du hiền điệt không cần đa lễ!

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy ngước mắt nhìn Cổ La thần tăng và Mộng Thiên Nhạc, dường như mày kiếm nhẹ nhíu một cái, rồi liền cười hà hà nói:

- Vị huynh đài này, xin thứ cho tại hạ mắt kém, chẳng hay…

Mộng Thiên Nhạc vội ôm quyền ngắt lời:

- Xin chào Du đại hiệp, tại hạ Cao Phong!

Danh tánh Cao Phong chưa từng nghe nói đến trên giang hồ, Du Hận Thủy là người từng trải, đương nhiên biết đó là một nhân vật tầm thường. Tuy nhiên, trong lòng y hết sức thắc mắc, thầm nghĩ:

- Lạ thật, khi nãy vừa gặp mặt, người này dường như từng gặp ở đâu, nhưng nhìn kỹ thì lại rất xa lạ.

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy nghĩ nhanh, rồi bèn mỉm cười nói:

- Cao huynh có lẽ vừa mới bước chân vào giang hồ?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Không sai, tại hạ từ lâu cư trú Chu Sơn, phen này mới bước chân vào giang hồ!

Mộng Thiên Nhạc miệng nói nhưng lòng thầm nghĩ:

- Chẳng trách sư huynh không nhận ra người sư đệ bị đuổi khỏi sư môn này. Bảy năm… Thời gian bảy năm dài đằng đẵng, và trong thời gian dài ấy đệ đã gặp biết bao cảnh ngộ tàn khốc. Mộng Thiên Nhạc hồi bảy năm trước đương nhiên khác xa Mộng Thiên Nhạc hôm nay… Lúc rời khỏi phủ minh chủ, Mộng Thiên Nhạc chỉ là một thiếu niên mặt trắng như Ngọc, tay chân lành lặn… Nay đã trở thành một gã què, huống hồ đệ lại còn dị dung, đương nhiên là khác hoàn toàn rồi.

Nghĩ đến đó, Mộng Thiên Nhạc cảm khái vô vàn. Cổ La thần tăng bỗng xen lời:

- Cao thí chủ anh khí nội ẩn, thâm tàng bất lộ, hẳn là xuất thân từ cao môn?

Du Hận Thủy nghe vậy hết sức ngạc nhiên, y vốn ngỡ Mộng Thiên Nhạc với Cổ La thần tăng quen biết nhau và cùng đến đây, giờ mới biết hai người không hề quen nhau.

Du Hận Thủy mặt lộ vẻ thắc mắc, vừa hé môi định nói, Mộng Thiên Nhạc đã lanh trí cướp lời:

- Tại hạ hồi mấy năm trước ở Sơn Đông đã được Hồ minh chủ cứu mạng, đại ân đại đức như thể tái tạo, nay nghe Hồ minh chủ tạ thế nên đến đây điếu tang, mang ơn mà không thể báo đáp, tại hạ hết sức hổ thẹn, từ nay ân nhân nếu có việc gì chưa hoàn thành, cho dù tan xương nát thịt tại hạ cũng sẵn sàng ra sức, kính xin Du đại hiệp đón nhận tấm lòng thành này của tại hạ, không nên xem như người ngoài.

Lời lẽ thật quá thành khẩn, Du Hận Thủy dù trong lòng nghi hoặc cũng chẳng thể hạ lệnh đuổi khách, khiến đối phương bẽ mặt.

Tuy nhiên y nghĩ, người này thân phận lai lịch bất minh, sao thể để cho hắn tham dự đại sự của minh chủ võ lâm ?

Ngay khi "Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy đang phân vân do dự, Cổ La thần tăng từ tốn nói :

- Cao thí chủ lòng dạ thẳng ngay trung hậu, Võ Lâm Minh mà được thí chủ góp ý thương nghị thì thật may phước cho giới võ lâm.

Cổ La thần tăng là bậc tiền bối rất được giới võ lâm kính nể, ông đã nói vậy, Du Hận Thủy sao dám nghi ngại từ chối, bèn cười hà hà nói:

- Cao huynh hào khí ngút mây, hiệp cốt đan tâm, Du mỗ vừa gặp đã như thâm giao, đâu dám xem Cao huynh như người ngoài.

Đoạn quay sang Cổ La thần tăng nói tiếp:

- Xin mời Cổ La sư bá đến Nghị Sự Sảnh, cao thủ võ lâm các phái trong Trị Tang Hội đang chờ đại giá của sư bá.

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Du hiền điệt đi trước dẫn đường cho!

Dứt lời, Cổ La thần tăng nhẹ phất tay áo, theo sau Du Hận Thủy và tám vệ sĩ áo đen ra khỏi linh đường, Mộng Thiên Nhạc lẳng lặng theo sau.

Qua khỏi ba tòa nhà và một khoảng sân rộng, đến một tòa nhà biệt lập cao ba tầng, mái ngói lưu ly, trang hoàng lộng lẫy chẳng khác cung điện, xung quanh đầy vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt, hệt như đang gặp đại địch.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy hết sức hoang mang thắc mắc, thật ra cái chết của sư phụ dính líu đến việc trọng đại gì?

Lúc này, chỉ thấy Du Hận Thủy quay sang Cổ La thần tăng nói:

- Di thể của gia sư được ướp lạnh trên lầu!

Vừa dứt lời đã thấy mười mấy nam nữ cả tăng lẫn tục lần lượt từ trong nhà đi ra, vừa trông thấy Cổ La thần tăng, họ liền cùng khom mình thi lễ nói:

- Thần tăng giá đáo, không thể nghinh đón từ xa, kính xin thứ tội!

Cổ La thần tăng hai tay chắp trước ngực đáp lễ :

- A Di Đà Phật! Chư vị đại hiệp miễn lễ, lão nạp đã quấy rầy giấc ngủ của chư vị, xin rộng lòng lượng thứ.

Mộng Thiên Nhạc quét mắt nhìn, sửng sốt tột cùng, thì ra mười mấy người này cơ hồ đều là tinh anh của giới võ lâm Trung Nguyên, người nào cũng là bậc tông sư võ lâm đã thành danh mấy mươi năm trên chốn giang hồ.

Khi chàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên áo lam mày rậm mắt to, mặt vuông tai cả, tướng mạo uy vũ và một thiếu nữ xinh đẹp mặc hiếu phục trắng, toàn thân chàng run lên đầy khích động.

Thì ra người đàn ông trung niên áo lam đó chính là "Bá Vương Cung" Hà Bất Kham, đại sư huynh của chàng; còn thiếu nữ hiếu phục trắng là Hồ Thiến Ngọc, ái nữ độc nhất của sư phụ Hồ Thương Phu.

Ánh mắt của quần hào hầu hết tập trung vào Cổ La thần tăng, không chú ý đến Mộng Thiên Nhạc, hơn nữa Mộng Thiên Nhạc lại mặc áo đen, nên tưởng chàng là vệ sĩ của phủ minh chủ.

Chỉ một mình Hồ Thiến Ngọc là chú ý đến Mộng Thiên Nhạc, nàng liếc mắt nhìn, lập tức biến sắc mặt, nhưng thoáng chốc trở lại bình thường ngay.

Cổ La thần tăng hàn huyên với quần hào vài câu, rồi cùng lần lượt đi vào đại sảnh. Mộng Thiên Nhạc vừa định cất bước, bỗng nghe tiếng nói lảnh lót của Hồ Thiến Ngọc từ phía sau vang lên :

- Nhị sư huynh, vị tướng công kia là cao nhân môn phái nào vậy?

Mộng Thiên Nhạc không chờ "Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy ở phía sau trả lời, quay người hướng về Hồ Thiến Ngọc ôm quyền thi lễ, tự giới thiệu :

- Tại hạ Cao Phong, xin hỏi tiểu thư hẳn là thiên kim của Hồ minh chủ ?

Hồ Thiến Ngọc lúc này cũng đã nhìn rõ gương mặt vàng ệch và nhợt nhạt của Mộng Thiên Nhạc, nàng chau chặt mày, thầm lắc đầu nghĩ :

- Lạ thật ! Khi nãy nhìn thoáng thì dường như đã gặp qua ở đâu, nhưng nhìn kỹ thì không sao nhớ ra được.

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy lớn tiếng nói:

- Sư muội, Cao thiếu hiệp đến cùng Cổ La thần tăng!

Hồ Thiến Ngọc khẽ "ồ" một tiếng, hướng về Mộng Thiên Nhạc vòng tay thi lễ :

- Đa tạ Cao thiếu hiệp đã đến đây điếu tang gia phụ !

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài :

- Lệnh tôn tạ thế thật là điều không may cho giới võ lâm. Ôi…

Du Hận Thủy tiếp lời :

- Cao huynh, cái chết của gia sư dường như có liên quan đến một nguy cơ võ lâm, hôm nay mọi người cung thỉnh Cổ La thần tăng phá quan tu luyện từ Thiếu Thất phong đến đây chính là liên quan đến sự tồn vong của giới võ lâm… Cao huynh không phải là người trong Võ Lâm Minh, nếu không cần thiết, Cao huynh không nên dính líu vào chuyện thị phi này thì hơn !

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười :

- Tại hạ khi nãy đã tỏ rõ tấc lòng trước linh đường, từ nay có dấn thân núi đao rừng lửa, tại hạ cũng không ngần ngại.

Du Hận Thủy gật đầu :

- Thôi được, vậy xin mời Cao huynh vào trong.

Lúc này Cổ La thần tăng với quần hào đã lần lượt nhập tọa, ngồi thành hình một vòng tròn.

"Bá Vương Cung" Hà Bất Kham, "Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy với Hồ Thiến Ngọc ba người ngồi ở ghế chủ tọa phía chính đông; Cổ La thần tăng ngồi ghế chính tây, Mộng Thiên Nhạc ngồi xuống một chiếc ghế trống bên phải cạnh Cổ La thần tăng.

"Bá Vương Cung" Hà Bất Kham trước tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng :

- Chư vị tiên tấn hào kiệt võ lâm, hôm nay chúng ta buộc phải quấy nhiễu lời thề mười năm bế quan tiềm tu của Cổ La thần tăng, phá quan trước thời hạn, mục đích chính là để tra xét về nguyên nhân tử vong của gia sư. Gia sư thật ra đã bị ai sát hại ? Và bị sát hại bởi võ công gì ? Mặc dù quần hiệp trong Trị Tang Hội đã mở cuộc điều tra, nhưng đến nay vẫn còn là điều bí ẩn. Điều ly kỳ hơn hết là ngay trong đêm Ô Long thần câu của gia sư trở về phủ báo hung tin và đã đâm đầu vào sư tử đá chết đi hồi bốn mươi chín ngày trước, năm vị cao thủ võ lâm khách của phủ minh chủ cũng táng mạng một cách bí ẩn, và nguyên nhân gây tử vong của họ cũng không sao điều tra được, toàn thân không chút thương tích, như là không bệnh mà chết, giống hệt như gia sư.

Cổ La thần tăng thấp giọng:

- A Di Đà Phật ! Năm vị cao thủ võ lâm ấy là những ai?

Hà Bất Kham đáp ngay :

- Họ gồm "Thiên Hạ Đệ Nhất Quyền" Mạc Cang lão anh hùng của Thần Quyền môn; bang chủ Quan Võ Bình của Hắc Hổ bang ; "Lôi Phong Khách" Dị Băng Sơn, tổng tiêu đầu của bảy tỉnh Giang Nam liên minh tiêu cục; "Truy Hồn Bút" Tra Lương, lão bảo chủ Thất Tinh bảo; cùng với "Thiết Quan Âm" Hàn Nương Tử danh chấn giang hồ.

Sau khi nghe danh tánh của năm vị cao thủ võ lâm này, cả Mộng Thiên Nhạc và quần hào thảy đều chau chặt mày, vẻ mặt trĩu nặng. Thì ra năm người này đều là lãnh tụ võ lâm, danh chấn giang hồ, không ai nghĩ ra được trên cõi đời này có tên ma đầu nào cùng lúc sát hại được họ.

Cổ La thần tăng mặt phủ sương lạnh, chậm rãi nói :

- Mọi người đều biết rõ thành tựu võ công của năm vị "Thiên Hạ Đệ Nhất Quyền" Mạc Cang ; Hắc Hổ bang chủ Quan Võ Bình ; "Lôi Phong Khách" Dị Băng Sơn ; "Truy Hồn Bút" Tra Lương và "Thiết Quan Âm" Hàn Nương Tử, vậy mà họ cùng lúc bị sát hại ngay trong phủ minh chủ, đó thật khiến người kinh tâm động phách…

Cổ La thần tăng bỗng ngưng lời, nhắm mắt trầm tư.

"Bá Vương Cung" Hà Bất Kham khẽ thở dài tiếp lời :

- Năm vị cao thủ võ lâm ấy sau khi táng mạng, thi thể đã tẫn liệm, nhưng ba ngày sau trong đêm khuya, thi thể của họ đã biến mất một cách bí ẩn.

Cổ La thần tăng nghe vậy liền mở bừng mắt hỏi :

- Năm thi thể ấy đã biến mất ngay trong phủ minh chủ ư ?

Hà Bất Kham trầm giọng :

- Vâng, năm thi thể ấy đã bị trộm mất !

Quần hào nghe xong thảy đều lòng trĩu nặng, họ biết đây là một vụ án hết sức gay go hiểm hóc, và nếu tin này lan ra, chắc chắn sẽ làm nhốn nháo khắp giang hồ.

Cái chết của "Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên" Hồ Thương Phu vốn đã phủ trùm lên toàn võ lâm Trung Nguyên một màn u ám, nếu suy luận sâu xa, mức độ nghiêm trọng ấy rất có thể nhanh chóng hủy diệt giới võ lâm.

Cổ La thần tăng và quần hào lúc này đang nhắm mắt suy tư, bầu không khí trong Nghị Sự Sảnh tột cùng căng thẳng và ngột ngạt. Bỗng một lão nhân thấp bé gầy gò phá tan bầu không khí tĩnh lặng, cất tiếng nói :

- Theo lão phu suy đoán, cái chết của năm vị cao thủ võ lâm hẳn là có vấn đề rất ư trọng đại.

Những lời ấy vừa thốt ra, ánh mắt mọi người thảy đều tập trung vào ông ta. Cổ La thần tăng chậm rãi nói :

- Công Tôn đại hiệp có phát hiện gì, xin hãy nói rõ cho mọi người nghe !

Thì ra lão nhân tướng mạo tầm thường này chính là "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ, một trong Chung Nam Tam Lão.

Đôi mắt nhỏ nhưng sáng của "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ ngước lên, chậm rãi nói :

- Theo giác quan thứ sáu của lão phu, năm vị cao thủ võ lâm ấy chưa chết.

Quần hào nghe vậy liền tức xôn xao. "Bá Vương Cung" Hà Bất Kham cất tiếng hỏi :

- Công Tôn đại hiệp sao thể chứng minh năm vị ấy chưa chết?

Công Tôn Phủ Cơ cười điềm tĩnh :

- Năm vị ấy thật ra đã giả chết, từ lâu lão phu có nghe lời đồn đại là "Thiết Quan Âm" Hàn Nương Tử có một loại dược hoàn độc môn, con người khi uống vào sau một giờ là tim ngừng đập, tứ chi lạnh ngắt, hệt như đã chết rồi vậy !

Bỗng nghe Mộng Thiên Nhạc buột miệng reo lên :

- Đó là Đông Miên Hoàn !

Tiếng nói của chàng đã kinh động quần hào, mọi người cùng nhìn về phía chàng, nhưng khi nhìn kỹ gương mặt của chàng, thảy đều chau chặt mày thầm hỏi :

- Người này là ai thế nhỉ ?

Công Tôn Phủ Cơ thoáng biến sắc mặt, vội hỏi :

- Các hạ sao biết đó là Đông Miên Hoàn ?

Mộng Thiên Nhạc thấy mọi người nhìn mình, hết sức ngại ngùng nói :

- Tại hạ từng được xem một quyển sách có nói về dược tính của Đông Miên Hoàn, sau khi uống vào dược hoàn này, chức năng sinh lý của con người ngưng trệ hoàn toàn, như là loài rắn ngủ đông, nhưng sau một thời gian khi dược tính tiêu tan, chức năng sinh lý sẽ từ từ hồi phục.

Công Tôn Phủ Cơ hỏi tiếp:

- Các hạ đã xem quyển sách đó ở đâu?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười :

- Trong một tuyệt động chốn thâm sơn !

Công Tôn Phủ Cơ đột nhiên hỏi :

- Các hạ là ai ?

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên :

- Tại hạ Cao Phong !

Công Tôn Phủ Cơ hỏi tiếp :

- Đệ tử môn phái nào ?

Mộng Thiên Nhạc cười khảy :

- Không có môn phái !

Công Tôn Phủ Cơ đột nhiên từ trên ghế vọt lên, vượt qua không gian hơn trượng, im lìm hạ xuống cách Mộng Thiên Nhạc khoảng ba thước, gắt giọng quát :

- Hôm nay mà các hạ không nói ra lai lịch môn phái thì đừng hòng ra khỏi phủ minh chủ nửa bước.

Tình hình ấy lập tức khiến cho bầu không khí trong Nghị Sự Sảnh ngập đầy căng thẳng. Cổ La thần tăng với "Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy ngồi yên lặng, thì ra họ cũng muốn biết thân thế lai lịch của Mộng Thiên Nhạc.

Ngay khi ấy, bỗng trên mái nhà vang lên một tiếng cười lạnh toát nói :

- Khỉ già kia thật hiếp người quá đáng !

Ngay lập tức, quần hào thảy đều biến sắc mặt. "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ buông tiếng quát giận dữ, tung mình nhanh như gió lao ra ngoài cửa, theo sau là "Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy, nhất thời bóng người loáng thoáng, quần hào lần lượt đuổi theo.

Trong Nghị Sự Sảnh chỉ còn lại Cổ La thần tăng, "Bá Vương Cung" Hà Bất Kham, Hồ Thiến Ngọc và Mộng Thiên Nhạc bốn người vẫn ngồi yên trên ghế.

Chỉ nghe Cổ La thần tăng khẽ thở dài nói :

- Tiếng nói vừa rồi là vận dụng một môn nội công cực cao có tên Thiên Lý Hồi Âm, khi mọi người nghe tiếng thì người ấy đã ở ngoài xa cả dặm. Ôi ! Xem ra giới võ lâm Trung Nguyên quả thật đã đối mặt với nguy cơ trọng đại rồi !

Cổ La thần tăng vừa dứt lời, chỉ thấy Công Tôn Phủ Cơ tay trái cầm một cuộn phướn trắng hối hả đi vào, theo sau là sáu bảy vị hào kiệt võ lâm.

"Bá Vương Cung" Hà Bất Kham đứng phắt dậy hỏi :

- Công Tôn đại hiệp đã phát hiện gì vậy ?

Công Tôn Phủ Cơ vung tay, ném bức phướn trắng lên trên một chiếc bàn dài, hậm hực nói :

- Các vị tự xem đi !

Chỉ thấy bức phướn trắng trải dài trên bàn, trên có dòng chữ đen « "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ sống không qua khỏi tháng quỷ ».

"Tháng quỷ" chính là tháng bảy âm lịch, hôm nay đã là hai mươi ba tháng bảy, vậy nghĩa là Công Tôn Phủ Cơ chỉ còn sống được bảy ngày đêm nữa thôi.

Thế là, mọi người thảy đều thừ ra nhìn dòng chữ trên phướn. Lúc này Du Hận Thủy với quần hào cũng đều tay không quay về. Khi họ nhìn thấy dòng chữ trên phướn, cũng đều thuỗn mặt ra, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ.

"Bá Vương Cung" Hà Bất Kham lớn tiếng thở dài nói :

- Công Tôn đại hiệp đã lấy bức phướn này ở đâu?

Công Tôn Phủ Cơ cười lạnh lùng :

- Trên một cột đèn ngoài luyện võ trường !

Hà Bất Kham thở dài :

- Phủ minh chủ canh phòng nghiêm ngặt chẳng khác hoàng cung, vậy mà kẻ địch có thể đổi treo bức phướn này trên luyện võ trường như chốn không người, thân thủ thật cao đến mức không tưởng tượng nổi.

Công Tôn Phủ Cơ bỗng gắt giọng quát :

- Người này thật ra là ai ?

Lão tay trái chỉ Mộng Thiên Nhạc, đôi mắt lạnh toát trừng lên nhìn Hà Bất Kham.

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy tranh trước đáp :

- Cao thiếu hiệp đi cùng Cổ La thần tăng đến đây !

Du Hận Thủy là người rất tinh ranh, y nhận thấy cục diện hôm nay Mộng Thiên Nhạc đã trở thành một người khả nghi, chỉ cần một lời không hợp là có thể xảy ra kết cuộc thảm hại. Lúc này trong Nghị Sự Sảnh thảy đều là ủy viên Ủy Viên Hội của Võ Lâm Minh, địa vị rất cao, nắm quyền bầu chọn và bãi miễn chức vị minh chủ Võ Lâm Minh; nay mình để cho một người lai lịch bất minh, không phải ủy viên tham dự hội nghị cơ mật của Võ Lâm Minh đã là phạm trọng tội thất trách, nên y lanh trí đun đẩy trách nhiệm ấy cho Cổ La thần tăng.

Nguyên Tuệ đại sư đương kim chưởng môn Thiếu Lâm chính là ủy viên trưởng của Võ Lâm Minh, mà Cổ La thần tăng là sư bá của Nguyên Tuệ đại sư, và bản thân ông cũng là ủy viên trưởng tiền nhiệm, địa vị có thể nói là tôn cao nhất trong chín đại môn phái võ lâm.

Công Tôn Phủ Cơ nghe Du Hận Thủy nói vậy quả nhiên vẻ giận dữ trên mặt liền tiêu tan, quay sang Cổ La thần tăng hỏi :

- Xin hỏi thần tăng, vị này là môn hạ phái nào vậy ?

Cổ La thần tăng nhanh chóng đáp :

- Công Tôn đại hiệp xin hãy bình tâm, Cao thí chủ là người cùng phe chúng ta.

Quần hào nghe vậy, quả nhiên lòng hoài nghi đối với Mộng Thiên Nhạc đã giảm đi nửa phần.

"Bá Vương Cung" Hà Bất Kham trầm giọng :

- Xin mời chư vị trở về chỗ ngồi !

Sau khi quần hào trở về chỗ ngồi, Hoàng Hạc đạo trưởng phái Võ Đang vuốt râu nói :

- Kẻ địch đã để lại dòng chữ này trong phủ minh chủ, theo bần đạo thì Công Tôn đại hiệp trong bảy ngày tới phải hết sức cảnh giác mới được.

Công Tôn Phủ Cơ cười khảy :

- Đa tạ Hoàng Hạc đạo trưởng đã quan tâm, lão phu đã tự xem tử vi rồi, ít ra cũng còn sống được mười năm nữa.

Hoàng Hạc đạo trưởng mặt nghiêm túc :

- Công Tôn đại hiệp xin chớ giận, nên biết câu "Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện", họ đã dám công khai định ngày khiêu chiến, tuyệt đối không phải nói khoác, chỉ nhằm hù dọa thôi đâu.

Công Tôn Phủ Cơ cười khảy :

- Lão phu không tin cái trò vớ vẩn đó đâu. Lão phu mấy mươi năm ngang dọc giang hồ, chưa bao giờ biết sợ ma quỷ, các vị không cần lo cho lão phu… Hiện có một điều khiến lão phu hết sức thắc mắc, khi nãy lão phu nghe tiếng đuổi theo, khoảng cách ấy chỉ là trong chớp mắt, cho dù người đó khinh công nhanh như phi cầm cũng khó mà thoát khỏi tầm mắt của lão phu, huống hồ xung quanh đây có đến ba mươi mấy vệ sĩ canh phòng, vậy mà không một ai phát hiện ra tung tích kẻ địch.

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy cũng mặt trĩu nặng tiếp lời :

- Khi nãy tại hạ đã liên tiếp hỏi các cảnh vệ canh phòng cả bảy tòa nhà, không một ai phát hiện bóng dáng kẻ địch, cũng không một ai nghe thấy tiếng động gì.

Cổ La thần tăng chậm rãi nói :

- Các vị thí chủ có từng nghe nói đến một môn khí công tuyệt đỉnh là Thiên Lý Hồi Âm, có thể ngưng tụ lời nói thành một làn sóng truyền đến tai người khác từ xa trăm trượng không?

Quần hào nghe vậy thảy đều biến sắc mặt, "Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy thở dài :

- Vậy là võ công của kẻ địch đã đạt đến trình độ hóa cảnh thuần thanh rồi !

Cổ La thần tăng chậm rãi tiếp lời :

- Thành tựu võ công của kẻ địch đương nhiên không phải tầm thường, nhưng bên trong có chút kỹ xảo…

Cổ La thần tăng bỏ dở câu nói, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, bỗng quay sang Hà Bất Kham hỏi :

- Hà hiền điệt là người theo Hồ minh chủ lâu nhất, hiền điệt biết trong đời lệnh sư có từng xảy ra việc gì trọng đại không? Và những người đó có thể nào tầm thù không ?

Hà Bất Kham nghiêm mặt :

- Gia sư cả đời trung hậu, hào hiệp nhiệt tình, với đức phục người, có thể nói không có thù địch, mà dù có thì cũng chỉ là bọn lục lâm nhãi nhép. Điệt nhi đã bỏ ra nửa tháng trời điều tra tỉ mỉ, hầu hết bọn họ đã chết, còn sống thì cũng bị gia sư trừng trị thành tàn phế. Tuy nhiên, trong số có ba người khả nghi, đến nay không rõ tung tích.

Cổ La thần tăng vội hỏi :

- Ba người đó là ai ?

Hà Bất Kham trầm giọng :

- Người thứ nhất là Hầu Lan Hương, sư muội đồng môn của gia sư !

Cổ La thần tăng vừa nghe tên "Hầu Lan Hương", thoáng biến sắc mặt nói :

- Hầu Lan Hương hồi mười năm trước hiệu xưng "Đệ Nhất Mỹ Nhân Giang Nam", nhưng không bao lâu bà ấy đã biệt tích giang hồ, đến nay cũng không rõ tung tích. Lúc lệnh sư còn sống, lão nạp cũng có nghe lệnh sư nhắc đến cái tên Hầu Lan Hương. Tuy nhiên, bà ấy là sư muội đồng môn của lệnh sư, và cũng không hề nghe nói bà ấy có hiềm khích gì với lệnh sư, có lẽ bà ấy không phải là nghi phạm.

Hà Bất Kham gật đầu :

- Người thứ nhì là Triệu Điện Thần danh chấn võ lâm hơn ba mươi năm trước.

Quần hào vừa nghe danh "Triệu Điện Thần" liền tức xôn xao bàn tán, cơ hồ ai cũng biết danh tánh này.

Thì ra Triệu Điện Thần này hồi ba mươi sáu năm trước đã náo động võ lâm thiên hạ, xuất đạo giang hồ chỉ trong ba năm, với thanh tà kiếm trong tay đã liên tiếp đánh bại tám mươi mốt tông sư kiếm thuật thành danh võ lâm khắp đại giang nam bắc, giành được ngoại hiệu "Ma Kiếm Thần Quân". Lúc bấy giờ một khi đề cập đến danh hiệu "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần, bất kể chính phái hay tà phái cũng đều kinh tâm đởm phách, kính nhi viễn chi.

Cổ La thần tăng trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói :

- "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần quả là một trang quái kiệt võ lâm, trận đấu kinh thiên động địa giữa Triệu Điện Thần với Hồ cố minh chủ ở tuyệt đỉnh Băng Vân tuyết phong trên Quát Thương sơn vào một đêm đông hồi ba mươi bảy năm trước thật là không tiền tuyệt hậu trong lịch sử võ lâm…

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy bỗng xen lời :

- Cổ La sư bá, khi xưa Triệu Điện Thần khiêu chiến với gia sư trên Băng Vân tuyết phong, sư bá được mời làm trọng tài phải không ?

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Không sai, lão nạp đã giữ vai trò trọng tài trong trận tỉ đấu ấy… Trận đấu ấy kéo dài suốt ba ngày ba đêm, sau cùng đã phân thắng bại, Hồ cố minh chủ chỉ thắng nửa chiêu mà thôi.

Cổ La thần tăng ngưng chốc lát, mới nói tiếp :

- Triệu Điện Thần sau khi chiến bại trên đỉnh Băng Vân tuyết phong, lập tức quy ẩn võ lâm, hơn ba mươi năm qua không còn nghe nói đến danh tánh của ông ấy, và cũng không ai biết tung tích… Không sai, Triệu Điện Thần đã bại dưới tay Hồ cố minh chủ, ông ấy rất có thể tầm thù.

Hà Bất Khám nói tiếp :

- Người thứ ba là Mộng Thiên Nhạc, người đã bị gia sư đuổi khỏi sư môn.

Mộng Thiên Nhạc nghe mình bị liệt vào nghi phạm sát hại ân sư, sửng sốt đến mức suýt bật lên thành tiếng, đó thật là điều chàng nằm mơ cũng không ngờ đến.

Chỉ nghe Cổ La thần tăng hỏi :

- Đó có phải đứa trẻ được Hồ cố minh chủ thu nhận sau cùng không ?

Hà Bất Kham thở dài buồn bã :

- Không sai, Mộng Thiên Nhạc chính là tiểu sư đệ của điệt nhi !

Cổ La thần tăng thở dài :

- Tiểu Nhạc là đứa trẻ rất ngoan, biết vâng lời và hết sức thông minh; nhất là cốt cách của y rất kỳ lạ và đặc biệt, thiên tư độc hậu, đúng là một kỳ tài luyện võ… Chuyện ấy đã xảy ra như thế nào? Lúc bấy giờ lão nạp đã bế quan trong Thiếu Lâm tự nên không hay biết, hiền điệt hãy kể lại xem.

Hà Bất Kham thở dài :

- Mộng Thiên Nhạc sư đệ quả là một đứa trẻ khiến người yêu mến, ngay cả sau khi bị đuổi khỏi sư môn, sư phụ với các sư huynh đệ vẫn luôn nhớ đến y… Chuyện xảy ra vào giữa mùa hè bảy năm trước, tam sư đệ Tiêu Tử Minh với tứ sư đệ Mộng Thiên Nhạc phụng mệnh sư phụ đến Chiết Giang đón sư mẫu về Khai Phong, trên đường hai sư huynh đệ do tranh luận về chiêu thức võ công nên đã tỉ đấu trên đỉnh núi, hai người đều tranh cường hiếu thắng, không ai chịu nhường ai… Sau cùng tam sư đệ Tiêu Tử Minh đã bị tứ sư đệ Mộng Thiên Nhạc đánh rơi xuống vực thẳm, cả thi thể cũng không tìm thấy.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, lòng vô vàn đau xót thầm nghĩ :

- Đại sư huynh nào biết ẩn tình của tiểu đệ, tiểu đệ không bao giờ vì tranh luận võ học mà sát hại tam sư huynh Tiêu Tử Minh… Chẳng qua vì có ẩn tình không thể nói với sư phụ và các vị sư huynh nên tiểu đệ đành phải bịa ra chuyện ấy hầu giấu giếm sự thật mà thôi…

Cổ La thần tăng lắng nghe xong, hỏi :

- Tiêu Tử Minh bị Mộng Thiên Nhạc đánh rơi xuống vực thẳm, có ai chứng kiến không?

Hà Bất Kham lắc đầu :

- Sự việc đã xảy ra trên đường đến Chiết Giang, không ai chứng kiến, tất cả đều do tứ sư đệ Mộng Thiên Nhạc tự thuật với sư phụ khi trở về Khai Phong. Khi nghe xong, sư phụ vô cùng tức giận, giơ chưởng định bổ chết tứ sư đệ, nhưng không hiểu sao, chưởng của sư phụ đã không giáng xuống; lại thêm điệt nhi với nhị sư đệ và Hồ sư muội hết lời van xin, sau cùng sư phụ đã miễn tội chết cho tứ sư đệ nhưng tuyên bố vĩnh viễn đuổi khỏi sư môn, đoạn tuyệt quan hệ sư đồ.

Cổ La thần tăng nghe xong, chậm rãi nói :

- Thiện tai! Thiện tai! Thật không ngờ trong thời gian lão nạp bế quan, trong nhà Hồ cố minh chủ đã xảy ra chuyện bất hạnh như vậy. Ôi ! Mộng Thiên Nhạc tuy sát khí rất nặng, nhưng dường như hết sức lương thiện.

Hà Bất Kham thở dài :

- Mộng Thiên Nhạc sau khi bị đuổi khỏi sư môn, trong bảy năm qua không rõ tung tích, không biết sống chết ra sao.

Mộng Thiên Nhạc lệ máu thầm rơi, bi ai thầm nói :

- Đại sư huynh hỡi ! Mọi người nào biết Mộng Thiên Nhạc trong bảy năm qua đã gặp biết bao dằn vặt, đau khổ… Ngay sau khi bị đuổi khỏi sư môn, tiểu đệ đã bị hung thủ do sư mẫu phái ra truy sát, suýt nữa táng mạng… Ngày nay chân trái nửa tàn phế của tiểu đệ cũng là do sư mẫu ban cho. Ôi ! Tiểu đệ thật quá căm hận sư mẫu, vốn định thổ lộ hết sự thật, song… tiểu đệ quá kính yêu sư phụ, đành chịu đựng nỗi oan ức này, cho nên… cho nên ngày nay sau bảy năm dài, tiểu đệ vẫn giấu nhẹm bí mật xấu xa của sư mẫu. Đại sư huynh hỡi, mọi người đừng tiếp tục hiểu lầm Mộng Thiên Nhạc là hung thủ sát hại sư phụ nữa.

"Đoạn Trường Hồng" Du Hận Thủy nghiêm túc nói :

- Tứ sư đệ Mộng Thiên Nhạc là người xem nặng ân thù, chỉ sợ vì oán hận việc bị sư phụ đuổi khỏi sư môn mà trở nên cực đoan, hạ độc thủ với sư phụ.

Hồ Thiến Ngọc từ nãy giờ im lặng, bỗng nước mắt ràn rụa nói:

- Du sư huynh, tiểu muội nghĩ tứ sư huynh tuyệt đối không nhẫn tâm như vậy đâu! Khi bị đuổi khỏi sư môn, ngay hôm sau tiểu muội đã một mình gặp tứ sư huynh chuyện trò rất lâu… Dường như trong lòng tứ sư huynh có nỗi khổ rất lớn, khó thể nói ra.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy, thật muốn đứng ra tỏ bày hết mọi sự, nhưng trong bảy năm qua chàng đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, qua đó trở nên bình tĩnh phi thường, sau cùng chàng đã dằn lòng ngồi im.

Chàng không thể để lộ thân phận, càng không thể tiết lộ sự thật xấu xa hồi bảy năm trước, mặc dù ân sư đã tạ thế, song vẫn tổn hại đến anh danh cả đời của lão nhân gia ấy.

Cổ La thần tăng thở dài thật mạnh rồi nói :

- Mộng Thiên Nhạc bị đuổi khỏi sư môn tuy cũng có thể giả thiết là một nghi phạm thí sư, nhưng theo sự phân tích của lão nạp thì khả năng không lớn, một đệ tử rời khỏi sư môn bảy năm tuyệt đối không đủ bản lĩnh sát hại Hồ cố minh chủ. Thành tựu võ công của Hồ cố minh chủ, ngay cả lão nạp cũng khó thể thắng nổi, huống hồ đệ tử của ông ấy…

Cổ La thần tăng ngưng chốc lát, nói tiếp :

- Đương nhiên Mộng Thiên Nhạc đến nay không rõ tung tích, chúng ta cũng có thể giả thiết y là một trong số nghi phạm… Tuy nhiên, trong ba người khả nghi theo lời Hà hiền điệt thì "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần là có khả năng cao nhất. Phải biết Triệu Điện Thần năm xưa hành tẩu giang hồ hùng tâm vạn trượng, một lòng muốn trở thành cao nhân đệ nhất võ lâm, nhưng hùng khí ấy đã bị Hồ cố minh chủ đánh bại, để khiến thành tích đánh bại tám mươi mốt tông sư kiếm thuật trong một đêm tiêu tan, sự đả kích lớn lao ấy đối với một người kiêu căng cao ngạo như Triệu Điện Thần luôn trở thành thâm thù đại hận, nên Triệu Điện Thần chính là thủ phạm khả nghi hơn hết. Còn một điều nữa là võ công của Triệu Điện Thần khi xưa đã tương đương với minh chủ võ lâm Hồ Thương Phu, sau ba mươi mấy năm tích tâm khổ luyện, rất có thể đã trội hơn Hồ cố minh chủ.

Sau những lời phân tích của Cổ La thần tăng, quần hào không ai có lời phản đối, thế là mọi người đã khẳng định chính "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần là người đã phủ trùm bức màn u ám lên giới võ lâm hiện nay.

Ngay cả Mộng Thiên Nhạc cũng nghĩ vậy, chàng thầm nghiến răng tự nhủ, nhất định phải giết chết "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần, báo thù tiết hận cho ân sư.

Cổ La thần tăng đưa mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi nói tiếp :

- Việc phục thù cho Hồ cố minh chủ và diệt trừ hung thủ gây họa, duy trì chính nghĩa cho giới võ lâm không phải chuyện một sớm một chiều, hiện địch trong tối, ta ngoài sáng, đành tạm thời giữ thế bị động, nếu chư vị thí chủ không có việc gì cần thiết, tất cả hãy ở lại trong phủ minh chủ.

Quần hào tám đại môn phái không ai nói gì, thảy đều lặng thinh nhận lời.

"Bá Vương Cung" Hà Bất Kham bỗng nói :

- Hiện gia sư đã tạ thế bốn mươi chín ngày, chức vị minh chủ Võ Lâm Minh đang bỏ trống, chẳng hay Cổ La sư bá xử lý thế nào ?

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Việc này không khó, đằng nào chư vị thí chủ có mặt lúc này đều là ủy viên Võ Lâm Minh được các phái ủy nhiệm, đương nhiên là việc tuyển chọn tân minh chủ không thể tiến hành trong thời gian ngắn, nhưng có thể chọn ra một người tạm thời nắm giữ chức vị minh chủ.

Cổ La thần tăng vốn là ủy viên trưởng tiền nhiệm của Võ Lâm Minh, đề nghị của ông đương nhiên mọi người đều tán thành, còn việc bầu chọn ai, nhất thời không ai đề cử.

Cổ La thần tăng nói tiếp :

- Quyền minh chủ tốt hơn hết là người quen thuộc mọi việc trong Võ Lâm Minh để khỏi mất thời gian học hỏi, nên lão nạp đề cử Hà Bất Kham hiền điệt tạm chấp chưởng, chẳng hay các vị ủy viên có ý kiến gì không?

Quần hào nghe vậy, thảy đều lên tiếng tán thành.

Hà Bất Kham vội khước từ :

- Cổ La sư bá, điệt nhi thiếu kinh nghiệm, e không đủ sức gánh vác trọng nhiệm ấy !

Hoàng Hạc đạo trưởng phái Võ Đang vuốt râu tiếp lời :

- Hà đại hiệp hiện là đường chủ nội vụ trong Võ Lâm Minh, được bầu chọn vào thời Hồ minh chủ, trong khi chưa bầu ra tân minh chủ, ngoại trừ Hà đại hiệp giữ chức quyền minh chủ, dường như không có người thích đáng hơn, Hà đại hiệp xin đừng khước từ.

Hà Bất Kham trầm giọng :

- Hiện nay giang hồ đang tiềm phục nguy cơ hào kiếp, tại hạ e rằng…

Cổ La thần tăng ngắt lời :

- Hồ hiền điệt đã theo Hồ cố minh chủ hơn hai mươi năm, luận võ công đã tiếp thu toàn bộ y bát của Hồ cố minh chủ, hơn nữa Hà hiền điệt trung hậu nhân từ, đủ điều kiện lãnh đạo võ lâm, hiền điệt đừng khước từ, hãy chuẩn bị nhậm chức đi thôi.

Hà Bất Kham nghe ra trong lời lẽ của Cổ La thần tăng ẩn chứa thiền cơ, bèn gật đầu nói :

- Được các vị tiền bối ưu ái, đoái hoài, Hà mỗ xin đa tạ. Nhưng từ nay còn phải nhờ các vị đạo huynh thường xuyên dạy bảo cho.

Mộng Thiên Nhạc thầm mừng cho đại sư huynh đã trở thành quyền minh chủ, chàng biết đại sư huynh là người nhân từ trung hậu, luôn bình tĩnh trước mọi biến cố, có khí chất của một trang hào kiệt anh hùng, và về mặt võ công cũng không kém hơn chưởng môn một phái, mặc dù đại sư huynh bình sinh hiếm khi giao thủ với ai, nhưng theo chàng biết, võ công của sư phụ cũng không cao hơn đại sư huynh bao nhiêu. Do đó, Mộng Thiên Nhạc hết sức mừng cho giới võ lâm Trung Nguyên đã có được một vị lãnh đạo tài đức song toàn.

Cổ La thần tăng bỗng phất tay áo đứng lên:

- Đêm nay cuộc thương nghị đến đây kết thúc, ngày mai lão nạp sẽ xem xét di thể của Hồ cố minh chủ.

Hà Bất Kham nhanh chóng đứng lên:

- Du sư đệ, mau chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho Cổ La sư bá và Cao tráng sĩ, hôm nay thật vất vả cho mọi người !

Quần hào ở lại trong phủ minh chủ đã gần một tháng, lúc này họ lần lượt trở về phòng, Du Hận Thủy cũng đã đi chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho Cổ La thần tăng và Mộng Thiên Nhạc. Lúc này trong Nghị Sự Sảnh chỉ còn lại Cổ La thần tăng, Hà Bất Kham, Mộng Thiên Nhạc và Hồ Thiến Ngọc bốn người.

Cổ La thần tăng thấy mọi người đi khỏi, buông tiếng thở dài thậm thượt nói :

- Hà hiền điệt, hiện kẻ địch đã tiềm nhập trong phủ minh chủ, chẳng hay hiền điệt có phát giác không ?

Mộng Thiên Nhạc và Hồ Thiến Ngọc nghe vậy lòng thầm kinh hãi, cùng đưa mắt nhìn Cổ La thần tăng.

Hà Bất Kham buồn bã gật đầu :

- Điệt nhi sớm đã có dự cảm kẻ địch tiềm nhập trong phủ, nhưng có điều không sao điều tra ra được đó là ai.

Cổ La thần tăng chợt mắt rực tinh quang :

- Tin này tạm hãy giữ yên lặng, không cho các ủy viên trong Võ Lâm Minh được biết, không chừng gian tế của kẻ địch tiềm phục chính là trong số họ.

Hà Bất Kham chú mắt nhìn Cổ La thần tăng :

- Chẳng hay Cổ La sư bá có diệu kế gì để tìm ra gian tế ?

Cổ La thần tăng trầm ngâm một hồi, bỗng quay sang Mộng Thiên Nhạc nói :

- Cao thí chủ, lão nạp có điều không phải thỉnh cầu, chẳng hay thí chủ có thể nhận lời không ?

Mộng Thiên Nhạc mắt hổ rực sáng, dõng dạc nói:

- Tại hạ vì đại ân của Hồ cố minh chủ, lên núi đao, vào rừng kiếm, muôn thác cũng không ngần ngại.

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Lão nạp muốn nhờ thí chủ bảo vệ "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ trong bảy ngày tới, đồng thời cũng là nhằm theo dõi hành động của ông ta, chẳng hay thí chủ làm được không ?

Mộng Thiên Nhạc sốt sắng :

- Tại hạ tuân mệnh !

Hà Bất Kham với Hồ Thiến Ngọc thấy Cổ La thần tăng xem trọng Mộng Thiên Nhạc đến vậy, lòng có chút không đồng ý, song vì kính nể thần tăng nên không dám phản đối.

Cổ La thần tăng nói tiếp :

- Ngoài việc Cao thí chủ ngầm theo dõi hành động của Công Tôn Phủ Cơ, Hà hiền điệt với Du hiền điệt và Hồ điệt nữ cũng phải hết sức đề cao cảnh giác theo dõi hành động của quần hào cùng các vệ sĩ trong phủ. Nếu lão nạp suy đoán không sai, trong quần hào hẳn có một gian tế, rồi sau đó gian tế này truyền đạt mọi tin tức cho kẻ địch khác trà trộn trong các vệ sĩ của phủ minh chủ.

Hà Bất Kham, Hồ Thiến Ngọc và Mộng Thiên Nhạc hết sức bội phục sự suy tính cẩn mật và đôi mắt sắc bén của Cổ La thần tăng.

Mộng Thiên Nhạc bỗng hỏi :

- Cổ La thần tăng, tại hạ có một điều không hiểu muốn thỉnh giáo thần tăng !

Cổ La thần tăng giọng hiền từ :

- Cao thí chủ có điều chi không hiểu cứ nói thẳng ra !

Mộng Thiên Nhạc chau mày :

- Thần tăng khi nãy có đề cập đến môn khí công thượng thừa Thiên Lý Hồi Âm, chả lẽ trong giới võ lâm hiện nay đã có người luyện được môn khí công ấy đến mức có thể tụ âm thành sóng, từ xa trăm trượng truyền đến tai người khác?

Cổ La thần tăng nghe Mộng Thiên Nhạc hỏi vậy, hết sức kinh ngạc thầm nghĩ :

- Thiếu niên này quả nhiên thân hoài tuyệt học, bằng không chẳng thể nào biết được sự huyền bí của môn khí công Thiên Lý Hồi Âm.

Nghĩ đến đó, ông mỉm cười nói :

- Cao thí chủ kiến thức uyên bác, đương nhiên biết trên cõi đời này không một ai có thể luyện thành môn tuyệt học như là thần thoại đó.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy như vừa hiểu ra điều gì, khẽ "ồ" một tiếng rồi nói :

- Vậy là thần tăng sớm đã biết tiếng nói đó là từ trong Nghị Sự Sảnh phát ra phải không ?

Cổ La thần tăng mỉm cười :

- Không sai, lão nạp đã biết ngay lúc bấy giờ, nhưng không sao phát giác đó là do người nào phát ra, vì không để cho gian tế phát giác bí mật của lão nạp nên đã cố ý đánh lạc hướng bằng khí công Thiên Lý Hồi Âm thần thoại.

Hà Bất Kham với Hồ Thiến Ngọc nghe hai người nói chuyện với nhau như vậy, trong lòng có phần không hiểu. Hồ Thiến Ngọc bèn cất tiếng lảnh lót hỏi :

- Cổ La sư bá, Thiên Lý Hồi Âm thật ra là loại khí công gì vậy ?

Cổ La thần tăng cười :

- Thiên Lý Hồi Âm cũng là một loại khí công giống như Truyền Âm Nhập Mật hay Nghĩ (kiến) Ngữ Truyền Âm, nhưng có điều khác là Truyền Âm Nhập Mật với Nghĩ Ngữ Truyền Âm là ngưng tụ tiếng nói thành một làn sóng truyền đến tai người nghe, ngoài đối tượng được chọn, ngay cả người bên cạnh cũng không thể nghe được, cho dù công lực thâm hậu đến mấy cũng chỉ có thể truyền đi xa mười mấy trượng. Còn Thiên Lý Hồi Âm thì khác, người vận dụng là truyền sóng âm thanh đến một mục tiêu nào đó, khi làn sóng trúng vào mục tiêu sẽ tạo ra hồi âm, từng tiếng nói vọng ngược trở lại. Tiếng cười và tiếng nói vang lên trên mái nhà khi nãy chính là do kẻ địch từ trong Nghị Sự Sảnh vận dụng Thiên Lý Hồi Âm truyền lên mái nhà rồi vọng ngược trở xuống.

Hồ Thiến Ngọc nghe xong những lời giải thích ấy, đôi mắt to đen xoe tròn, cảm thấy hết sức kinh ngạc và kỳ lạ, bỗng quay sang Mộng Thiên Nhạc hỏi :

- Cao thiếu hiệp sao cũng biết trước điều huyền bí đó vậy ?

Câu hỏi của nàng hết sức ngây thơ ấu trĩ, Mộng Thiên Nhạc không khỏi nực cười nói :

- Đó là vì tại hạ cũng am tường tuyệt học Thiên Lý Hồi Âm !

Hồ Thiến Ngọc chơm chớp mắt :

- Vậy… các hạ có thể nào là…

Mộng Thiên Nhạc biết nàng định nói gì, bèn nghiêm mặt ngắt lời :

- Hồ tiểu thư hãy yên tâm, tại hạ là người cùng phe với các vị.

Hồ Thiến Ngọc buồn bã :

- Vậy sao Cao thiếu hiệp không thể cho biết thân thế và sư môn ?

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài :

- Xin các vị lượng thứ cho, tại hạ thật sự có nỗi khổ không thể nói ra sư môn !

Hà Bất Kham sợ Hồ Thiến Ngọc tiếp tục buông lời khích mà đắc tội Mộng Thiên Ngọc, vội cất tiếng nói :

- Sư muội, Cao tráng sĩ có nỗi đau khó nói, chúng ta không nên làm cho Cao tráng sĩ khó xử. Thật ra xuất thân từ đâu, chỉ cần tâm địa quang minh chính đại thì cũng vẫn là bằng hữu của chúng ta.

Hồ Thiến Ngọc tuy không hỏi tiếp, nhưng lòng thầm nghĩ :

- Trừ phi ngươi không triển lộ võ công, không thì ngươi tuyệt đối chẳng thể che giấu lai lịch môn phái.

Hà Bất Kham quay sang Cổ La thần tăng nói :

- Thời gian không còn sớm nữa, Cổ La sư bá và Cao tráng sĩ cũng nên nghỉ ngơi đi thôi !

Đoạn đứng lên đi trước dẫn đường, đưa hai người ra khỏi Nghị Sự Sảnh. Phủ minh chủ võ lâm có đến hằng trăm khu nhà, Cổ La thần tăng và Mộng Thiên Nhạc được sắp xếp ở trong một khu nhà trung tâm có tường rào thấp.

Sân vườn của tòa nhà này cây cỏ xanh tươi, trong vườn có giả sơn, nước chảy, cầu gỗ, đình mát, hết sức trang nhã thơ mộng. Hai ngôi lầu sừng sững một đông một tây, bốn phía lầu còn có thêm mười mấy gian nhà nhỏ.

Thì ra khu nhà này là nơi tiếp đãi khách của phủ minh chủ võ lâm, dành cho các cao thủ võ lâm từ xa đến tạm trú, tất cả quần hào đều ở đây, nhưng mỗi người một gian nhà nhỏ, không hề chung đụng.

Cổ La thần tăng một mình ở ngôi lầu phía đông, còn Mộng Thiên Nhạc ở ngôi lầu phía tây.

Hai ngôi lầu đông và tây đối mặt nhau, cách chừng mười mấy trượng, có lẽ là do Hà Bất Kham cố ý sắp xếp để hai người dễ dàng theo dõi hành động của quần hào, vì từ hai ngôi lầu này có thể giám sát toàn diện cảnh vật xung quanh.

Từng cơn gió thu nhè nhẹ lướt qua, đêm khuya canh tư trời lạnh hơn hết, lúc này Mộng Thiên Nhạc một mình đứng bên lan can lầu, phóng mắt ngắm nhìn toàn cảnh phủ minh chủ võ lâm, lòng cảm khái vô vàn.

Bảy năm trước, lúc chưa bị đuổi khỏi sư môn, vào đêm khuya chàng cũng thường một mình đứng tại đây ngắm cảnh, bảy năm sau hôm nay tuy trở lại chốn cũ, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng sự cảm nhận trong lòng không còn an nhàn vô tư như trước nữa.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng thở dài não nuột, quay người chậm bước đi vào phòng, nằm trên giường thật lâu cũng chưa ngủ được, mãi đến canh năm mới mơ màng thiếp đi.

Hôm sau thức giấc đã là cuối giờ Thìn, bỗng nhìn thấy một tấm thiếp đỏ trên đầu giường, Mộng Thiên Nhạc chau mày thầm nghĩ :

- Đêm qua đích thân đại sư huynh dẫn mình lên lầu, đâu có thấy trên đầu giường có tấm thiếp đỏ này ?

Bèn với tay cầm lấy tấm thiếp, mở ra xem, bất giác sững sờ, quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy cửa phòng khép hờ, trên bàn không một hạt bụi, hiển nhiên tỳ nữ đã vào quét dọn.

Thì ra trên thiếp là ba chữ to "Trục khách lệnh", ngoài ra còn một hàng chữ "Hạn các hạ phải rời khỏi phủ minh chủ võ lâm trước hoàng hôn hôm nay, bằng không sẽ sống không qua khỏi canh năm đêm mai".

Mộng Thiên Nhạc thật không ngờ kẻ địch lại nhắm vào mình, hơn nữa còn trắng trợn đến vậy. Qua sự xuất hiện của tấm thiếp đỏ này, kẻ địch chẳng những đã tiềm nhập phủ minh chủ, thậm chí còn đến mức mọc rễ, bằng không tuyệt đối không dám khiêu chiến một cách cuồng ngạo như vậy.

Mộng Thiên Nhạc ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định tạm thời không tiết lộ về việc tấm thiếp đỏ, chàng vốn tính ương ngạnh, để xem kẻ địch sẽ đối phó với mình như thế nào.

Bỗng nghe tiếng bước chân khe khẽ vang lên bên ngoài, Mộng Thiên Nhạc vội giấu tấm thiếp đỏ vào trong lòng, rồi liền nghe một tiếng nói trong trẻo vang lên :

- Cao công tử thức chưa vậy ?

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, nhận ra nữ tỳ này chính là một trong bốn tiểu nữ đồng chuyên hầu hạ sư phụ hồi bảy năm trước, tên là Tiểu Cúc, sau bảy năm đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, làn da nõn nà, hết sức dễ thương.

Nữ tỳ áo xanh ngẩng lên, thấy Mộng Thiên Nhạc đang chú mắt nhìn mình, hoảng kinh vội hỏi :

- Tướng công có chuyện gì ư ?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu :

- Đâu có chuyện gì. À, phải rồi ! Cô nương danh tánh là gì?

Nữ tỳ áo xanh cười giòn :

- Tỳ nữ là Tiểu Cúc ! Tướng công cứ gọi vậy được rồi !

Mộng Thiên Nhạc gật đầu :

- Tốt lăm ! Vậy thì tại hạ gọi là Tiểu Cúc, chẳng hay Tiểu Cúc vào đây quét dọn lúc nào vậy ?

- Trước đây chừng hai giờ, thấy tướng công đang ngủ ngon nên không dám kinh động !

Tiểu Cúc như không chút ghê sợ đối với gương mặt vàng ệch bệnh hoạn và chân trái nửa tàn phế của Mộng Thiên Nhạc, trái lại còn cảm thấy có phần tội nghiệp.

Mộng Thiên Nhạc trầm ngâm một hồi mới nói :

- Từ nay Tiểu Cúc không cần quét dọn sớm như vậy, bọn người như tại hạ đã quen sống về đêm, thường ngủ rất khuya và thức rất muộn.

Tiểu Cúc nhẹ gật đầu :

- Vâng !

Đoạn nhẹ bước đi đến trước bàn chải tóc, nói tiếp :

- Tiểu Cúc đã chuẩn bị sẵn nước cho tướng công, mời tướng công rửa mặt rồi dùng bữa.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu :

- Tiểu Cúc phục vụ chu đáo như vậy, tại hạ thật không biết phải cảm tạ thế nào.

Tiểu Cúc bỗng đôi mắt trong sáng chơm chớp, nhìn Mộng Thiên Nhạc nói :

- Tướng công võ công cao cường mà lại khiêm tốn, không chút cao ngạo, thật là hiếm có.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười :

- Tiểu Cúc sao biết tại hạ võ công cao cường ?

- Biệt viện của phủ minh chủ này chuyên dành cho các cao thủ võ lâm tạm trú, nhất là hai ngôi lầu đông và tây chỉ dành cho khách đặc biệt.

Mộng Thiên Nhạc cười :

- Vậy là Tiểu Cúc cũng chuyên phục vụ khách đặc biệt phải không ?

Tiểu Cúc e thẹn cười :

- Tướng công đừng trêu Tiểu Cúc mà !

Mộng Thiên Nhạc bỗng hỏi :

- Tiểu Cúc có biết võ công không ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Tiểu thư có truyền thụ vài chiêu xoàng xĩnh !

- Tiểu Cúc chẳng phải từng hầu hạ…

Mộng Thiên Nhạc nói đến đó, chợt nhận ra mình đã lỡ lời. Nhưng Tiểu Cúc rất tinh khôn, nhanh nhảu hỏi :

- Tướng công sao biết Tiểu Cúc từng hầu hạ lão gia ?

Mộng Thiên Nhạc ung dung đáp :

- Mấy năm trước tại hạ có yết kiến Hồ minh chủ, dường như từng gặp Tiểu Cúc là một trong bốn nữ đồng bên cạnh Hồ minh chủ.

Tiểu Cúc chú mắt nhìn vào mặt Mộng Thiên Nhạc hồi lâu mới nói :

- Tướng công thật tinh mắt, chỉ gặp một lần mà sau mấy năm còn nhớ được, thật quý hóa !

Mộng Thiên Nhạc cười :

- Tại hạ có đặc điểm đã gặp người một lần là không bao giờ quên, nhất là người có gượng mặt dễ thương như Tiểu Cúc lại càng khó thể quên được.

Tiểu Cúc nghe Mộng Thiên Nhạc khen ngợi, lòng vui sướng khôn tả, vội nói :

- Tướng công thật thích nói đùa. À ! Khi nãy vừa gặp tướng công, Tiểu Cúc dường như cũng từng thường gặp tướng công ở đâu, nhưng không sao nhớ ra được. Ồ ! Mải mê nói chuyện với tướng công, quên mất tướng công còn chưa dùng bữa sáng.

Dứt lời, Tiểu Cúc bước nhanh ra khỏi phòng.

Mộng Thiên Nhạc thầm nghĩ :

- Tấm thiếp đỏ thật ra do ai mang vào đây ? Có lẽ không phải Tiểu Cúc… Nhưng ngoài Tiểu Cúc ra, còn ai có thể vào trong ngôi lầu này… Ôi ! Đừng nhọc tâm suy nghĩ nữa, đằng nào đêm nay mình cũng chờ kẻ địch đến đây, trừ phi y không đến, không thì khó thể thoát khỏi đôi tay của Mộng Thiên Nhạc này.

Mộng Thiên Nhạc rất tự tin thầm toan tính.

Ngày hôm nay, Mộng Thiên Nhạc ở suốt trên lầu, nhìn chếch ra ngoài cửa sổ là chỗ ở của "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ, dường như ông ta cũng không hề ra ngoài nửa bước, ngay cả quần hào cũng không một ai ra khỏi cửa.

Phủ minh chủ vào ban ngày vệ sĩ thưa thớt hơn, nhất là xung quanh biệt viện này không hề thấy bóng một vệ sĩ nào.

Vầng thái dương dần ngả sang tây, hoàng hôn đã đến, Mộng Thiên Nhạc đứng bên lan can lầu, hướng mắt nhìn ráng chiều nơi cuối trời, trước mắt hiện lên dòng chữ trên thiếp đỏ "Hạn các hạ phải rời khỏi phủ minh chủ trước hoàng hôn hôm nay, bằng không sẽ sống không quả khỏi canh năm ngày mai".

Thế là, Mộng Thiên Nhạc càng thêm cảnh giác, thầm nghĩ :

- Kẻ địch hẳn không dám công khai tấn công mình, rất có thể sẽ giở trò ám toán gì đó !

Chính vì nghĩ vậy nên khi nãy Mộng Thiên Nhạc đã dặn Tiểu Cúc sáng mai hẵng đến quét dọn, thông thường các nữ tỳ phải làm việc đến đầu giờ Tý mới được về nội viện nghỉ ngơi.

Màn đêm buông phủ, trời mỗi lúc càng lạnh. Mộng Thiên Nhạc nhẹ nhàng thắp cháy một ngọn nến, sau đó đi xuống lầu, thư thả dạo bộ trong sân vườn, thật ra là ngầm theo dõi hành động của quần hào.

Bỗng thấy "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ từ nhà đi ra, mình mặc trường bào bằng lụa trắng mới toanh, như là định ra phố.

Mộng Thiên Nhạc nhận trách nhiệm theo dõi và bảo vệ, nên bèn lập tức theo sau. Công Tôn Phủ Cơ quả đúng là ra phố, lão một mạch đi thẳng ra khỏi cửa cổng phủ minh chủ võ lâm.

Mộng Thiên Nhạc rất quen thuộc đường phố phủ Khai Phong, mọi đường phố, mọi hẻm nhỏ chàng đều biết rõ, cho dù Công Tôn Phủ Cơ lão luyện và cảnh giác đến mấy cũng không phát hiện ra được sự theo dõi của chàng.

Đường phố mới lên đèn, người qua lại tấp nập, hết sức náo nhiệt.

Công Tôn Phủ Cơ như lòng có sẵn đích đến, lão chẳng chút nấn ná, đi thẳng một mạch về phía phố hoa nổi tiếng phủ Khai Phong.

Mộng Thiên Nhạc bất giác chau mày thầm nghĩ :

- Lão già này định đến kỹ viện ư?

Thì ra phố hoa này dài hơn nửa dặm, có đến hơn ba mươi thanh lâu kỹ viện, đèn đỏ rượu xanh, kỹ nữ dập dìu, đua nhau chào mời khách qua lại, tiếng đàn ca thánh thót, vang vọng cả con phố dài.

Mộng Thiên Nhạc lớn từng tuổi này, chưa bao giờ đặt chân đến một nơi như vậy, bất giác dừng bước do dự, mắt thấy Công Tôn Phủ Cơ vượt qua sự níu kéo của từng đám kỹ nữ, đã sắp mất dạng.

Chàng đành bấm bụng đuổi theo, những lời lẽ lẳng lơ và sự ôm ấp níu kéo của các kỹ nữ khiến chàng hết sức bực bội, sau cùng đã vượt qua các kỹ viện cấp thấp, đến các thanh lâu cấp cao, đường phố không còn kỹ nữ cản đường nữa.

Mộng Thiên Nhạc thầm nghĩ :

- Lão già này cũng biết chọn nơi cao cấp đấy chứ…

Ý nghĩ chưa dứt, đã thấy Công Tôn Phủ Cơ dừng lại trước một ngôi lầu viện to lớn.

Mộng Thiên Nhạc hết sức lanh lẹ lách vào một chỗ tối, quả thấy Công Tôn Phủ Cơ quay đầu nhìn quanh, chốc lát sau mới cất bước đi qua một cửa tròn, vào thẳng trong lầu viện.

Dưới ánh đèn đỏ xanh, Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy thanh lâu này có tên "Giang Sơn Mỹ Nhân lâu", chàng từng cư trú nhiều năm tại phủ Khai Phong, đương nhiên biết đó là một đại kỹ viện lừng danh đại giang nam bắc.

Thì ra những cô gái trong Giang Sơn Mỹ Nhân lâu này thảy đều đẹp như thiên tiên, lẳng lơ như hồ ly và giỏi cầm họa ca vũ, thậm chí có người tinh thông thi văn, thật sắc nghệ song toàn.

Mộng Thiên Nhạc không dám dấn thân vào trong, đành lảng vảng chờ đợi bên ngoài, một mặt vì sợ Công Tôn Phủ Cơ phát hiện, một mặt vì không có hứng thú.

Trời khuya dần, khách mua hương cũng dần thưa thớt. Những gã say với bước chân chệnh choạng lần lượt ra khỏi cửa tròn của kỹ viện. Mộng Thiên Nhạc mở to mắt nhìn thật kỹ, vẫn chưa thấy bóng dáng của Công Tôn Phủ Cơ, bất giác thầm mắng :

- Lão già này thật quá quắt, lâu vậy mà còn chưa trở ra, chả lẽ muốn chết trên mình nữ nhân?

Mộng Thiên Nhạc chờ thêm một giờ nữa, đã đến giờ Tý. Lạ thật ! Vẫn chưa thấy Công Tôn Phủ Cơ quay ra, thông thường thời gian kinh doanh của kỹ viện chỉ đến giữa giờ Tý, nếu quá giờ đó tức là ngủ lại trong kỹ viện.

- Chả lẽ lão già ấy ngủ lại trong kỹ viện ?

Mộng Thiên Nhạc nghĩ vậy, quét mắt nhìn đường phố, lúc này cơ hồ chỉ còn mỗi mình chàng nấp trong góc tường. Tiếng đàn ca đã ngưng từ lâu, đèn đóm tắt dần, vẫn chưa thấy bóng dáng Công Tôn Phủ Cơ.

Mộng Thiên Nhạc chợt động tâm, thầm nghĩ :

- Hỏng bét ! Chả lẽ lão đã phát giác bị mình theo dõi nên đã chuồn mất!

Chàng tức tối giậm chân, quay người bỏ đi. Nhưng được mấy bước, chàng lại nghĩ :

- Có thể nào lão thật sự ngủ lại trong kỹ viện không ?

Mộng Thiên Nhạc có trách nhiệm bảo vệ Công Tôn Phủ Cơ, nếu không tìm ra sự thật, chẳng thể yên tâm. Thế là, chàng liền tung mình, vượt qua tường rào, phi thân lên mái dãy nhà phía trước, thân pháp nhanh khôn tả.

Mộng Thiên Nhạc xem soát từng gian phòng, nhìn thấy những cảnh nam nữ mây mưa, khiến chàng hết sức ngượng ngùng.

Lạ thật, Mộng Thiên Nhạc đã xem qua mười bảy gian phòng, bắt gặp tám đôi nam nữ ân ái, nhưng không thấy "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ.

Mộng Thiên Nhạc đứng trên mái nhà hít vào một hơi dài, thầm nghĩ :

- Chỉ còn lại ngôi lầu nhỏ kia nữa thôi, nếu vẫn không có, chắc chắn Công Tôn Phủ Cơ đã phát hiện ra mình và chuồn mất rồi.

Chỉ thấy chàng hai vai nhún nhẹ, người đã vượt qua không gian hơn ba trượng, nhẹ nhàng hạ xuống trong sân vườn.

Chàng ngước mắt nhìn, thấy trên lầu có ánh đèn, chẳng chút do dự tung mình, lên trên lan can lầu.

Chàng nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào, suýt nữa trái tim vọt ra khỏi lồng ngực, thì ra chàng đã trông thấy một bức tranh tuyệt mỹ.

Không, không phải tranh, mà là một người sống sờ sờ, một thân hình tuyệt mỹ không một mảnh vải che đậy.

Đêm nay chàng đã nhìn trộm không ít cảnh ái ân, nhưng không mảy may động tâm, nhưng phen này đã khiến tim chàng đập mạnh, huyết khí sục sôi. Thì ra dưới ánh sáng màu hồng phấn của một Ngọn đèn lồng nhỏ, chỉ thấy một vưu vật toàn thân lõa lồ đang nằm ngủ trên chiếc giường bằng gỗ đàn.

Diện mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, trầm ngư lạc nhạn, mái tóc huyền óng ả buông phủ giữa đôi nhũ hoa, da trắng nõn nà, những đường nét tuyệt vời trên thân người như phún ra lửa. Đẹp, đẹp đến mức không sao tả xiết, càng xem càng đẹp, càng xem càng quyến rũ.

Mộng Thiên Nhạc cố trấn tĩnh tâm thần, lắc đầu thầm nghĩ :

- Thanh lâu kỹ viện mà lại có một vưu vật nhân gian như thế này. Ôi, thật quá đáng tiếc !

Chàng buột miệng buông tiếng thở dài, bỗng thấy thiếu nữ ấy mở bừng mắt, ánh mắt ghê rợn soi thẳng vào đôi mắt Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc là một chính nhân quân tử, thấy vậy lập tức hoảng kinh hồn vía, tung mình lộn ngược ra sau, phi thân lên mái nhà, phóng đi nhanh như chớp.

Chàng về đến phủ minh chủ võ lâm mà tim vẫn còn đập mạnh, lòng thầm hối hận về việc nhìn trộm của mình.

Chàng không vào từ cửa lớn, mà từ phía tây vượt qua tường rào, khinh công của chàng đã đạt đến cảnh giới “lư hỏa thuần thanh”, về đến biệt viện mà không hề kinh động một người nào.

Chàng đứng lặng yên trong sân vườn, sau khi lòng ổn định trở lại, thầm nghĩ :

- Lão già Công Tôn phải chăng đã trở về?

Để làm rõ sự thật, Mộng Thiên Nhạc lại len lén đi đến trước gian nhà nhỏ của Công Tôn Phủ Cơ, qua ánh đèn vàng nhạt lọt qua cửa sổ, chứng tỏ "Đa Trí Tinh" Công Tôn Phủ Cơ đang say ngủ trên giường.

Mộng Thiên Nhạc thầm mắng :

- Lão khỉ già, báo hại bổn thiếu gia phải khổ sở thế này !

Sự trở về của Công Tôn Phủ Cơ chứng tỏ lão đã phát hiện việc theo dõi của Mộng Thiên Nhạc, khiến chàng hết sức tức giận. Chàng buồn bã trở về chỗ ở, ngẩng đầu nhìn, đèn hãy còn sáng, thế là chàng phi thân lên lầu, đứng nơi lan can nhìn qua cửa sổ, quan sát thật kỹ, bên trong không có gì khác lạ mới mở cửa đi vào.

Mộng Thiên Nhạc giơ tay quạt tắt nến, nằm lên giường vẫn còn cảm thấy bực tức, mãi đến canh ba đầu óc mới ổn định. Ngay khi ấy, thân hình tuyệt mỹ kia hiện lên, chàng chợt động tâm thầm nghĩ :

- Ánh mắt của nữ nhân ấy thật quá sắc bén !

Lúc bấy giờ chàng không chú ý đến, giờ nhớ lại bất giác chau chặt mày thầm nghĩ :

- Mắt nàng ta sáng như điện, sắc như đao, không thể có ở một người bình thường, vậy nàng ta là người trong võ lâm rồi…

Nghĩ đến đó, đầu óc Mộng Thiên Nhạc lại dậy sóng. Đó thật là một điều lạ kỳ nhất thiên hạ, một nữ nhân xinh đẹp thân hoài tuyệt kỹ mà lại ở trong thanh lâu kỹ viện, mặc cho Mộng Thiên Nhạc tự giải thích thế nào cũng không sao tìm ra được nguyên nhân.

- Bất luận thế nào mình cũng phải đến Giang Sơn Mỹ Nhân lâu điều tra chuyện lạ kỳ này một phen mới được.

Sau khi quyết định, làn sóng suy tư trong đầu dần lắng dịu.

Đêm càng khuya, bốn bề càng tĩnh lặng, bỗng có tiếng bước chân rất khẽ vang lên từ hành lang bên ngoài.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc, nhanh chóng nghĩ đến tấm thiếp đỏ, thầm nghĩ :

- Hay lắm, quả nhiên đã đến !

Chàng nằm yên, thầm vận tâm pháp nội công tuyệt đỉnh, liền tức tinh thần tỉnh táo, hai tai linh mẫn.

Đột nhiên, chàng phát giác kẻ địch đã đến trước cửa phòng.

- Y có mở cửa phòng vào không nhỉ ?

Ý nghĩ vừa nảy sinh đã nghe "rắc" một tiếng, đôi mắt sáng quắc của Mộng Thiên Nhạc đã nhìn thấy then cửa bị người vận nội lực chấn gãy. Trong nháy mắt, một bóng người áo đen nhanh như chớp lao đến, một chưởng đã vung đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc.

Sự tấn công nhanh như tia chớp thế này thật khiến đối thủ khó thể chống đỡ, huống hồ kẻ địch lại còn sử dụng một chiêu chưởng pháp cực kỳ hiểm hóc và ảo diệu, ngay dù mặt đối mặt có sự chuẩn bị cũng khó thể chống đỡ.

Mộng Thiên Nhạc như nhận ra sự ảo diệu của chiêu chưởng này, chỉ thấy chàng tay trái năm ngón như móc câu chộp ra, "bốp" một tiếng, người áo đen bật lên một tiếng rên khẽ, loạng choạng lùi sau bốn năm bước.

Trong khi ấy Mộng Thiên Nhạc đã lộn người xuống giường, đứng trên sàn với đôi mắt sáng quắc đầy giận dữ nhìn đối phương. Chỉ thấy người áo đen này thân hình thon nhỏ, hiển nhiên là một nữ nhân, khăn đen che mặt từ mắt trở xuống, không thấy được diện mạo. Lúc này nàng ta như không ngờ mình nhất kích bất thành, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng quát :

- Tôn giá là ai? Hãy ngoan ngoãn chịu trói, bằng không, chết không đất chôn.

Nữ nhân áo đen khẽ "ồ" một tiếng, lại tung mình nhanh như chớp lao tới. Lần này trong tay nàng ta có thêm một ngọn chủy thủ sáng quắc, hành động hung mãnh ấy thật đáng kinh sợ.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng cười khảy, hai chân hơi co, hai tay như thể ưng trảo chênh chếch vung ra.

Một tiếng thét kinh hoàng, nữ nhân áo đen như diều dứt dây văng bay ra ngoài cửa.

Mộng Thiên Nhạc phóng bước đuổi theo, "vù" một tiếng, một vệt sáng như tia chớp bay đến, Mộng Thiên Nhạc giơ tay chộp, một ngọn chủy thủ sáng quắc đã nằm gọn trong tay.

Nữ nhân áo đen thật lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn dị thường, ngay trong thời gian Mộng Thiên Nhạc chộp lấy chủy thủ, chỉ thấy bóng đen nhấp nhoáng, nàng ta đã xuống khỏi thang lầu, lao thẳng ra cửa.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy lẹ làng vung tay, ngọn chủy thủ trong tay bay đi nhanh như sao xẹt, chỉ nghe "ôi da" một tiếng, chủy thủ đã trúng vào vai trái nữ nhân áo đen, người lảo đảo hai lượt, rồi vẫn lao tiếp ra ngoài.

Mộng Thiên Nhạc nhanh như gió đuổi theo, nữ nhân áo đen mang theo thương tích đã phóng đi xa ngoài bảy tám trượng.

Mộng Thiên Nhạc thấy đối phương đã thọ thương mà thân thủ còn nhanh nhẹn đến vậy, lòng hết sức kinh ngạc. Sợ đối phương tẩu thoát, vội đề khí phi thân lên mái nhà, định vượt ra phía trước chận đầu.

Nào ngờ Mộng Thiên Nhạc vượt qua hai khu nhà, nữ nhân áo đen lại rẽ sang bức tường rào thấp của biệt viện, phóng đi về phía nội viện, thế là khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn.

Mộng Thiên Nhạc hai chân chỏi mạnh, người như cánh chim lướt đi trên không đuổi theo. Vượt qua ba khu sân vườn, nữ nhân áo đen đã gần chừng ba trượng, nhưng bức tường rào của nội viện, chỗ ở của các nữ quyến phủ minh chủ cũng chỉ còn cách chừng vài thước nữa thôi.

Mộng Thiên Nhạc biết nếu để nàng ta vào đến nội viện là hết sức phiền phức, vội cách không tung ra một chưởng, kình phong cuồn cuộn như sóng dữ xô ra.

Nữ nhân áo đen "hự" một tiếng, người văng bay lên cao hơn trượng, "phịch" một tiếng toàn thân nhũn nhẽo rơi xuống đất, không chút động đậy nữa.

Mộng Thiên Nhạc đuổi theo đến, vội vàng cúi người nắm lấy cổ tay đối phương thăm mạch, bất giác ngẩn người, đối phương mạch đã ngừng đập, hồn lìa khỏi xác.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng thở dài, giậm chân nói :

- Khó khăn lắm mới có được manh mối này, vậy mà lại chết mất.

Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ lướt đến, rồi thì một tiếng nói vang lên :

- A Di Đà Phật ! Chưởng phong của thí chủ sắc như đao kiếm, có thể nát đá vỡ ngọc, người đó lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát, tâm mạch đứt đoạn rồi !

Mộng Thiên Nhạc quay đầu nhìn, đã thấy Cổ La thần tăng đứng trong bóng đêm. Tiếp theo, bóng người loang loáng, quần hào lần lượt từ trên mái nhà phóng xuống

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.