Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến Cố Không Ai Muốn

Tiểu thuyết gốc · 1078 chữ

Sau hôm nói chuyện với ông Thanh, Trung được ông cho đi theo khi thăm khám bệnh và chỉ dạy tận tình . Chỉ với nửa năm cậu đã có trình độ như một bác sĩ lâu năm trong nghề, có thể nói ông Thanh đã dốc hết vốn liếng trong túi truyền cho cậu học trò nghèo mà siêng năng cần cù này.

" Dạ cháu xin phép bác sang tuần được dừng việc tình nguyện viên để chuẩn bị thi đại học ạ!" Trung đến phòng ông Thanh trình bày ý định của mình.

" Ừ cố gắng cháu nhé, chúng ta vậy là sắp thành đồng nghiệp rồi" Ông Thanh vui vẻ cười đùa với Trung.

" Dạ cháu xin phép xuống dưới để làm tiếp ạ".

" Ừ đi đi cháu ."

Với trình độ của mình thì Trung đã đơn giản đỗ vào trường Y gần nhà với số điểm thủ khoa . "Chúc mừng bạn nhé được như nguyện vọng luôn." Thúy vui mừng cùng chia niềm vui với Trung. " Thì cậu khác gì đại học Kinh Tế cơ mà sau này chắc phải vay tiền dài dài rồi." Trung cũng lại trả lời Thúy. " Cậu muốn tớ cho cậu vay cả đời luôn!" Thúy hơi đỏ mặt trả lời lại. " Ừ thì tớ vay luôn 500k đi ăn mừng này." Trung trả lời để lấp liếm sự ngượng ngùng, cậu biết rằng Thúy cũng thích mình đã lâu nhưng cậu nhà nghèo đã vậy nay mẹ mất thì làm sao mơ ước . Thúy thấy thế cũng lui bước rút cho bạn mình vay tiền để ăn mừng.

" Thôi tiền tớ còn làm gì mà căng thế. Tối nay sang nhà tớ ăn mừng nhé đích thân tớ nấu, mời luôn cả Thắng với Trang sang cùng cho vui."

" Ừ biết rồi".

Tối đến bốn người bạn ăn mừng tại nhà Trung, Thắng là con nhà giàu nên gạ luôn đi hát cho vui Trung thấy thế cũng đồng ý vì còn có mấy hôm nữa là mỗi đứa 1 nơi đi học rồi.

Tại phòng hát 4 người có hơi chút bia vào nên ai cũng vui tận hơn 10h đêm mới về . Sau khi đưa Thúy về thì Trung một mình đi trên con xe cub cà tàng về thì chợt một ánh sáng lóe lên rồi không biết gì nữa.

Tận 2 hôm sau Trung mới tỉnh lại thấy mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh Thúy với Mai(em họ Trung) đang gục đầu ngủ bên cạnh. Trung cựa mình Thúy bừng tỉnh mắt đỏ hoen vội gọi bác sĩ đến . Ông Thanh vội vàng đến ngay kiểm tra , sau khi xong ông mới thở phào . Từ khi Trung bị tai nạn ông ngủ không yên vì ông đã coi cậu là con cháu trong nhà nay có thể nghỉ ngơi một chút rồi , thấy Trung muốn đứng dậy ông bảo ngay :" Cháu bị gãy chân rồi nằm đó đi có việc gì thì bảo người nhà làm giúp đi." Trung giật mình bảo với ông :" Cháu bị thế này có đi nhập học được không ạ." Ông Thanh lắc đầu bảo :" Cháu bị thế này thì sao được bác đã liên hệ với trường xin bảo lưu kết quả lại rồi." Lúc đấy Trung trống rỗng mắt rơi lệ , ông Thanh khuyên :" Không sao đâu nạn đến ai biết được , cháu cố tĩnh dưỡng ăn uống cho mau lành năm sau nhập học là được rồi , sau này đi lại nhớ cẩn thận hơn đấy nhớ." Trung nghe thấy thế buồn bã gật đầu, chuyện đã vậy thôi đành theo chứ làm sao bây giờ vì cậu biết cái chân của mình không có 3-4 tháng là không được :" Vâng cháu nhớ rồi ạ!"

Ngày hôm sau công an đến hỏi chuyện về vụ tai nạn xem cậu có nhớ gì không thì cậu bảo rằng chiếc xe đi ngược chiều, chiếu đèn phanên không thấy rõ biển số xe, công an cũng bảo đoạn đường này không có camera nên rất khó tìm được chiếc xe gây tai nạn nhưng vẫn đang có gắng truy vết , động viên cậu nghỉ ngơi , nếu nhớ được gì thì báo lại ngay với công an gần nhanh nhất. Sau khi công an đi rồi Trung ngồi thẫn thờ thì Mai tỉ tê :" Hôm anh bị tai nạn chị Thúy không ngủ chạy vào viện chăm anh đấy, em sắp có chị dâu rồi, hí hí" Trung nghe vậy cũng cười khổ nhìn vào cảnh nhà mình im lặng không nói gì. Được một lúc thì Thúy, Trang với Thắng cũng đến thăm , Thắng trong mắt có vẻ áy náy :" Xin lỗi mày nhớ, không phải tao rủ thì đâu đến nỗi !" Trung thấy thế cũng bảo :"Thôi số đen đành chịu chứ ai biết được." Thấy thế Thắng cũng đỡ ăn năn bảo :" Mày có nhớ xe nào tông mày không tao nhờ bố tao lôi đến bồi thường cho mày !" Trung lắc đầu thì Thắng to còi bảo :" Thế để tao bảo bố tao đi tìm chả mấy mà ra." Trung cười khổ nói :" Thôi ông kễnh con ạ, công an họ còn tìm không ra mình dân đen tìm sao được , lại thêm chuyện cho chú ?" Thắng thấy thế cũng ỉu xìu , Trang bên cạnh thấy Thúy đang bên cạnh kéo tay Thắng bảo với Trung nghỉ ngơi rồi ra ngoài . Ra ngoài Thắng hỏi :" Ơ hay cái bà này đang nói chuyện với nó sao lại kéo tôi ra?" Trang củng đầu Thắng nói :" Không thấy cái Thúy đang nhìn à , để 2 chúng nó tâm sự chứ!" Thắng thấy thế cũng cười gian theo rồi 2 người đi ra đầu hành lang chờ Thúy ra cùng về.

Trong phòng còn 2 người , không khí cũng ngượng ngùng hơn, Thúy thấy thế hỏi :" Trung còn đau ở đâu không? Cũng tại Thúy Trung mới về muộn mới bị thế Thúy xin lỗi nhé" . Trung lắc đầu bảo :"Đâu phải lỗi Thúy đâu !" Thúy bất giác khóc lên rồi ôm lấy Trung nói :" Trung làm Thúy sợ quá!" Trung chả biết làm gì đành để cô bạn của mình ôm xoa đầu an ủi.

Bạn đang đọc Tam Sinh Nhất Niệm sáng tác bởi danglong120596
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danglong120596
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.