Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Niệm Theo Tam Sinh

Tiểu thuyết gốc · 1119 chữ

Trong phòng cấp cứu của 1 bệnh viện nọ người mẹ hô hấp khó khăn gọi con trai lại dặn dò :" Con à con đừng trách cha con vì cha con đã chọn bảo vệ cho lẽ phải. Chúng ta sống trên đời này phải biết bảo vệ những lẽ phải theo con tim mình mách bảo con à."

"Vâng con xin nhớ lời của mẹ." Người con thút thít .

Nghe xong lời đó người mẹ mỉm cười rồi dần dần lịm đi."Không mẹ ơi đừng bỏ con lại một mình." Người con gào khóc trong sự bất lực. Các bác sĩ trong phòng thấy vậy nhanh chóng đưa người con ra ngoài và làm công việc cấp cứu .

Hai giờ đồng hồ sau các bác sĩ đi ra ngoài thông báo lại:" Chúng tôi đã cố hết sức, xin lỗi gia đình, mong gia đình bớt đau buồn."

"Không điều này là trò đùa phải không" Người con run rẩy nói.

" Xin lỗi cậu chúng tôi không thể làm gì hơn." Người bác sĩ nói với đôi mắt đượm buồn.

Hơn bốn mươi năm chứng kiến bao nhiêu ca sinh li tử biệt đây là ca bệnh đặc biệt nhất từ khi ra trường hành nghề của vị bác sĩ vì thấy rằng gần như ai trong gia đình người bệnh cũng đầy đủ khi người bệnh ra đi vậy mà ca này chỉ có duy nhất 1 người con trai ở bên cạnh từ khi người bệnh vào viện cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Về phòng vị bác sĩ già tra cứu về thân thế của ca bệnh này thì ông bất ngờ khi thấy gia đình này cũng thật bất hạnh và đau khổ cả gia đình họ đều hi sinh trong việc bảo vệ Tổ Quốc chỉ còn lại mẹ góa con côi vậy mà giờ người mẹ ra đi còn duy nhất cậu con trai đang học lớp 12 thì không biết cậu bé có chịu đựng được không? Cậu bé này sẽ phải làm thế nào để bước tiếp trong cái cuộc sống xô bồ đầy cám dỗ này đây?

Một tháng sau cái chết của mẹ Trung vẫn chưa dứt ra được nỗi đau ấy . Ngồi trong lớp đang thẫn thờ thì :"Hù, sao mà ngồi đực ra như tảng đá thế?". Tiếng hù làm Trung giật mình :" À ờ tớ đang nghĩ đến đề bài mà cô vừa ra." Trung chống chế cô bạn Thúy của mình. Thúy cô bạn từ nhỏ gần nhà tuy biết cậu bạn này của mình đang nhớ mẹ nhưng không vạch trần, dù biết bạn mình đang buồn nhưng không biết phải làm sao để giúp đành dùng những trò đùa của mình để kéo cậu bạn của mình ra khỏi đau buồn."À tí về qua nhà tớ học chung nhé."

"Ừ tớ nhớ rồi". Khi về đến nhà thì Trung thấy có một người đàn ông đứng tuổi đang đứng trước cổng." Chú tìm ai ạ?" Trung lễ phép hỏi người đàn ông "Cháu là Trung, con bố Việt mẹ Nga phải không?" Người đàn ông hỏi Trung "Vâng đúng ạ, cháu mời chú vào nhà chơi ạ." Trung mời người đàn ông vào nhà . Nhìn căn nhà tồi tàn người đàn ông thấy đau lòng cho cậu con trai của đồng đội mình " Chú là Thành, bạn chiến đấu của bố cháu. Nghe tin mẹ cháu ra đi chú đến để thắp nén nhang cho mẹ cháu."

"Vâng cháu mời chú ạ". Trung lễ phép châm nhang đưa cho người đàn ông . Sau khi thắp nhang người đàn ông ngồi bàn uống nước hỏi Trung:" Cháu có dự định gì sau này chưa?"

"Dạ cháu định học xong lớp 12 thì thi Y ở tỉnh mình vừa gần nhà lại có thể chữa bệnh cho nhiều người ạ!" Trung ngập ngừng trả lời.

"Thế cháu có dự định vào quân ngũ không?" Người đàn ông hỏi lại Trung .

"Dạ cháu cũng muốn nhưng nhà không ai nên các bác khuyên cháu không nên đi quân đội nên cháu chọn đi Y". Trung dãi bày.

" Vậy cũng tốt cả nhà cháu là anh hùng rồi nên có người ở nhà giữ lại dòng giống anh hùng này" Người đàn ông mắt hoen đỏ có lẽ đang nghĩ về người đồng đội của mình.Trở lại với câu chuyện người đàn ông trao đổi cách liên lạc với Trung:" Chú là người bạn từng vào sinh ra tử với bố cháu nên có gì khó khăn cháu cứ gọi cho chú nhé."

"Vâng cháu nhớ rồi ạ." Trung lễ phép trả lời.

"Thôi chú có việc nên chú về nhé, nhớ giữ liên lạc với chú nhé." Người đàn ông đứng dậy ra về thì Trung giữ lại ăn cơm nên người đàn ông cũng ở lại ăn một bữa cơm rồi mới về.

Tại tổng bộ quân đội ông Thành sau khi báo cáo cuộc nói chuyện của mình và Trung cho cấp trên thì trình bày :" Tôi biết các đồng chí muốn một nhân tài này vào quân đội nhưng tôi xin phép các đồng chí nên để cho cậu ấy tự do chọn tương lai của mình."

"Thôi nếu cậu ấy đã chọn con đường cho mình thì để cậu ấy đi trên con đường cậu ấy đã chọn, chúng ta đã có nợ gia đình họ quá nhiều rồi. Nếu cậu ấy muốn đổi ý định thì cậu nhớ báo cáo lại cho chúng tôi để chúng tôi sắp xếp lại đấy. Tan họp."

Sau buổi nói chuyện với người bạn chiến đấu của bố , Trung cứ suy nghĩ mãi về việc thi vào quân đội. Với thành tích đứng đầu tỉnh về môn hóa thì cậu tự tin là mình có thể vào thẳng nhưng nhớ lại các bác ở nhà khuyên bảo cả dòng họ chỉ còn cậu là độc đinh thì cũng lại thôi. Sau đó để hiểu hơn về ngành Y Trung quyết định dành một nửa ngày để đi làm tình nguyện viên trong bệnh viện nơi mẹ cậu đã ra đi .Trong bệnh viện Trung đang đi lại , giúp đỡ người nhà bệnh nhân thì được ông Thanh (người bác sĩ đã chạy chữa cho mẹ Trung) gọi lên phòng làm việc:" Cháu làm cảm thấy sao về việc trong ngành Y?"

" Dạ mệt một chút nhưng mà vui ạ!" Trung trả lời lại. "Cháu đang dự định năm nay thi trường Y của tỉnh mong có thể giúp đỡ cho nhiều người bệnh hơn nữa ạ."

"Tốt,có chí thì nên, cố gắng cháu nhé!"

Bạn đang đọc Tam Sinh Nhất Niệm sáng tác bởi danglong120596
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danglong120596
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.