Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì Ta Là Người Có Tiền!

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Nửa canh giờ tu luyện về sau, Phương Tịch đem hai bàn tay đỏ bừng thu hồi rồi thoạt nhìn lại lòng bàn tay của mình.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay mỗi khi hắn vận chuyển khí huyết thì bỗng nhiên xuất hiện ra một tầng khí vụ màu xám.

"Đây là Độc Chưởng sao? Từ góc độ này chắc hẳn là đã đạt đến cảnh giới Ô Vân của Bạch Vân chưởng rồi nhỉ? Chẳng nhẽ nhanh như vậy sao? Ta chỉ mới nhập môn thôi mà!"

Bạch Vân Chưởng có ba cấp độ là Bạch Vân, Ô Vân và Hắc Vân.

Trong đó Bạch Vân là khi người tu luyện đến khí huyết nhất biến và nhị biến thì song chưởng sẽ trắng noãn như tuyết.

Bạch Vân tu luyện đạt tới giai đoạn khí huyết tam biến thì một khi vận khởi công lực, song chưởng biến thành một mảnh đen nhánh, liền xem như độc công đạt tới tiểu thành.

Phương Tịch bây giờ chính là nằm ở giai đoạn giữa nhị biến và tam biến.

Về phần tầng thứ Hắc Vân cuối cùng thì chính là chân chính luyện thành chân lực, khi đó chưởng lực đã đại thành, song chưởng bá vũ đánh ra, gặp phật giết phật, gặp ma giết ma, thế không thể đỡ!

Nghe nói lúc Mộ Thương Long chân chính vận công thì song chưởng của ông ta đen kịt như mực, cho dù là trong chưởng phong cũng mang theo kịch độc.

"Ta có tài lực phong phú nên có thể mua được đủ loại kỳ độc để rèn luyện cho chính mình, bởi vậy tiến độ như vậy đã rất nhanh rồi." Phương Tịch thu tay mà đứng, yên lặng nghĩ đến tiến bộ của mình.

Ngoài ra hắn còn có thể nội thị thân thể, tu bổ thân thể tổn thương và bài xuất độc tố. Đây cũng là một đại ưu thế của hắn!

Phương Tịch có nhiều ưu thế chồng lên nhau như vậy nên hắn đối với tiến độ của Bạch Vân chưởng có thể nói là một ngày đi ngàn dặm, ngay cả Vũ Cực cũng đều bị hắn vượt qua.

"Cả võ quán Bạch Vân bây giờ khi luận võ công thì dường như người ở trên ta chỉ có Mộ Phiêu Miểu và Mộ Thương Long." Phương Tịch thầm nghĩ.

'Vũ Cực thì tầm thường, Lưu Đào Đào thì tâm cảnh khuyết thiếu. Chỉ còn lại Đường Toàn là có khả năng vì người này hàm hậu trầm ổn, tương lai sáng sủa. Vậy nếu có dịp thì ta vẫn nên kết giao với hắn một chút.'

Ngay lúc Phương Tịch đang suy nghĩ thì Vũ Cực có tướng mạo anh tuấn đi tới hậu viện, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành nói: "Phương sư đệ..."

"Vũ sư huynh, có chuyện gì sao?" Phương Tịch nhướng mày hỏi.

"Cái này... sư huynh gần đây vì tu luyện võ công nên chuyện tiền bạc có đôi chút khó khăn, không biết sư đệ có thể..." Vũ Cực vừa mở miệng thì chính là vay tiền khiến cho Phương Tịch âm thầm liến hắn một cái và trong lòng thầm than: "Chiếc thuyền hữu nghị này có lẽ sắp sập rồi."

Kiếp trước Phương Tịch cũng từng cho bằng hữu vay tiền và kết quả đều một đi không trở lại. Lúc này khi nghe thấy câu này mà trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một chút bực bội.

"Việc này..." Phương Tịch làm ra vẻ suy nghĩ và muốn sử dụng chiến lược câu giờ.

Vũ Cực trong lúc chờ đợi thì sắc mặt cũng suy sụp từng chút một. Hắn luôn nghĩ rằng mình ở trong võ quán có địa vị rất cao, võ công cũng đã sớm đạt đến cảnh giới khí huyết nhị biến, thực lực cũng xem như là thuộc hàng cao tầng trong võ quán. Sau khi biết tin Phương Tịch vừa nhập môn thì hắn đã cố ý lôi kéo, mời chào Phương Tịch đứng về bên phía hắn, thế nhưng đối phương giống như một người ngây ngô mà nghe không hiểu ám chỉ của hắn. Hiện tại ngay cả khi hắn vay tiền mà cũng kì kèo.

Cảm nhận được ánh mắt của Vũ Cực nên Phương Tịch không khỏi thở dài trong lòng. Có người chính là trời sinh tiểu nhân!

Cho dù lần này ta đáp ứng cho Vũ Cực vay tiền, nhưng chỉ bởi vì sự trì hoãn của ta mà trong lòng của Vũ Cực cũng sẽ ghi thù.

Mà thôi, dù sao cũng chỉ là một tên Vũ Cực, không đáng để ta phải kiêng kị.

Nghĩ tới đây Phương Tịch mớ có quyết định: “Thật sự xin lỗi, tiểu đệ gần đây tiền bạc có chút không dư dả lắm nên không thể giúp được gì cho sư huynh rồi."

"Ngươi..." Trên mặt Vũ Cực bây giờ lúc đỏ lúc xanh, nói: "Phương sư đệ, ngươi rất tốt, rất tốt a!"

Vũ Cực cảm giác được ánh mắt của đám đệ tử bốn phía đều đang cười nhạo mình mà nhịn không được phất tay áo bỏ đi.

Đợi đến khi Vũ Cực rời đi thì Đường Toàn mới đi tới nói: "Phương sư đệ, ngươi phải cẩn thận đấy, Vũ sư huynh có tâm nhãn rất nhỏ."

Phương Tịch hơi kinh ngạc nhìn xem Đường Toàn.

Vị tam sư huynh có tướng mạo hồn hậu này vậy mà thực chất không phải là người đơn thuần giống như bề ngoài.

Nói đi cũng phải nói lại, tại thời điểm Phương Tịch triển lộ ra thiên phú siêu quần bạt tụy thì về sau ở bên trong võ quán Bạch Vân đã có không ít người chủ động hướng về hắn mà cầu cạnh bợ đỡ để hưởng một chút tiền tài vô hạn của hắn.

Bình thường thôi mà! Dù sao Phương Tịch ta vừa có thiên phú lại vừa có tiền! Nếu người khác không lấy lòng ta mới là chuyện không bình thường!

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.