Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Luyện Độc Chưởng

Phiên bản Dịch · 1139 chữ

"Một nửa cũng được. Lưu cho ngươi sáu mươi cân vậy." Tư Đồ Anh thu linh mễ vào túi trữ vật, sau đó bỏ lại một túi linh tinh nhỏ rồi khống chế Thiết Diệp Chu rời đi.

Phương Tịch mở túi ra vừa nhìn thì liền phát hiện bên trong túi linh tinh chỉ có mười tám miếng mà không khỏi thầm mắng một câu: "Tên quỷ hút máu người, ngày sau ngươi nên cầu mong không rơi vào trên tay ta đi."

Gạo Linh Trúc sau khi thu hoạch cần đến mùa hè mới có thể tiếp tục gieo trồng.

Nơi này gieo trồng cũng rất kỳ dị, không cần trồng lại mà chỉ cần thúc đẩy rễ linh trúc mọc măng mới là được.

Mà vào mùa xuân thu hoạch đến mùa hè lại gieo trồng thì linh nông có một khoảng thời gian khá nhàn rỗi, kiểu như học sinh nghỉ hè vậy.

Phương Tịch dạo bước trở về chuẩn bị sửa sang lại nhà mình một chút.

Ngay khi hắn mở cửa phòng mình ra thì nhìn thấy phòng của lão Mạch đầu đã có một người mới mà không khỏi ngẩn ra.

"Vị này là Phương đạo hữu phải không? Tại hạ là linh nông mới tới tên là Trần Bình."

Trần Bình thoạt nhìn hai, ba mươi tuổi, tu vi cũng là Luyện khí sơ kỳ, tướng mạo bình thường không có gì lạ.

Lúc này hắn cười lấy lòng Phương Tịch một chút, sau đó đưa tay nhét tới một tấm hạ phẩm 'Khư trần phù' nói: "Đây là một chút lễ gặp mặt nho nhỏ của ta."

"Đa tạ, ngày sau làm việc vui vẻ." Phương Tịch cười nói vài câu sau đó lại trở lại phòng mình.

Hắn xoa cằm nói: "Từ trước đến nay linh nông khi tặng lễ chỉ thường đưa điểm tâm hay linh mễ. Nhưng tên người mới này tựa như gia sản có chút phong phú. Chẳng lẽ hắn là một vị phù sư sao?"

Trong lòng Phương Tịch chợt có chút bồi hồi tưởng niệm.

Lão Mạch làm linh nông đã mấy chục năm, nhưng khi chết thì số người nhớ rõ ông ta không nhiều lắm, còn nhà cửa ruộng đất của ông ta đều bị chuyển nhượng rất nhanh.

Đây chính là hiện thực tàn khốc của Tu Tiên giới!

Tu tiên giả tầng dưới chót nhất chính là con kiến hôi, rau hẹ, tùy tiện cắt bỏ một chút cũng không lo ngay mai không có, dù sao người này chết đi sẽ nhanh chóng có người khác thế vào.

"Hôm qua là lão Mạch đầu, phải chăng có một ngày sẽ là ta?" Phương Tịch cười tự giễu.

Lấy tính cách của hắn, đến lúc đó người nhớ kỹ hắn chỉ sợ sẽ càng ít.

"Cũng được, vừa lúc ta thừa dịp thời gian nông nhàn này mà chăm chỉ tu luyện một phen."

Trong khoảng thời gian này, Phương Tịch đối với việc tu luyện Trường Xuân Quyết đều chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, chỉ là độ tịnh tiến cũng không nhanh lắm.

Ngược lại đối với môn võ đạo Bạch Vân chưởng kia thì hắn lại có sự tiến bộ nhanh chóng hơn một chút.

Tại Đại Lương, ở võ quán Bạch Vân.

"Chào Phương sư huynh!"

"Chào Phương sư huynh!"

Phương Tịch mặc một thân phục trang màu trắng, thong thả đi vào võ quán Bạch Vân. Đệ tử ngoại viên thấy hắn liền nhao nhao hiển lộ ra bộ dáng lấy lòng và chào đón Phương Tịch tương đối nhiệt liệt.

Ngay từ đầu bọn hắn chỉ là bị tiền tài của Phương công tử thuyết phục, nhưng từ hôm đó trở đi đã là một câu chuyện khác. Sự sùng kính của bọn hắn đối với cường giả như Phương Tịch thật sự là rất cao. Mà cường giả ở đây không có gì khác chính là sự tiến bộ thần tốc của Phương Tịch, bởi vì tốc độ tu luyện của hắn thật sự quá nhanh!

Phương Tịch không chỉ có nhập môn cực nhanh, mà hắn chỉ cần ở nhà mà đã liền thành công tu luyện đến khí huyết nhất biến, và điều càng ngạc nhiên là trước đó không lâu hắn lại tu luyện đến khí huyết nhị biến.

Thiên phú này quả thật quá dọa người!

Điều này làm cho không biết bao nhiêu người trong bóng tối đỏ mắt.

Nhưng ghen tị thì có ích lợi gì chứ?

Phương Tịch mỉm cười tiến vào nội viện của võ quán Bạch Vân.

"Chào đại sư tỷ!" Sau khi chào hỏi một tiếng với Mộ Phiêu Miểu, hắn liền tự mình đi tới trước một cái bếp đất.

Bếp đất này được xây bằng gạch xanh, phía trên có một cái nồi sắt.

Khi Phương Tịch vừa đến thì lập tức có hạ nhân đốt bếp lò rồi đổ từng bao dược liệu vào trong nồi sắt.

Nhìn kỹ thì thấy trong dược liệu còn có một số loại độc trùng như rết, nhện đang bò nhúc nhích khiến cho da đầu người ta thấy mà tê dại.

"Bạch Vân Chưởng của chúng ta sau khi vận dụng Đoán Thiêu Pháp để tiến vào khí huyết nhị biến thì sẽ thử rèn độc trong chưởng lực!"

Phương Tịch nhìn hai bàn tay của mình. Trải qua hai lần khí huyết lột xác thì làn da song chưởng của hắn đã dày cộm giống như da trâu, vô cùng rắn chắc dẻo dai.

Đây là cơ sở để tiến hành tu luyện độc công. Dù sao dùng độc dược để tôi luyện chưởng lực cũng rất tổn hại thân thể của bản thân. Dù là võ quán Bạch Vân đã có giải dược chuyên môn, nhưng lượng độc lực còn lưu lại một lượng nhỏ tích lũy qua ngày tháng lâu dài thì cũng là một cái tai họa ngầm đối với thể phách.

Phừng!

Ngọn lửa mãnh liệt liếm láp đáy nồi, khiến cho dung dịch trong nồi sắt càng đặc quánh và trở nên xanh đen, tanh hôi.

Sắc mặt Phương Tịch không thay đổi, đợi sau khi nồi sắt sôi sục thì hắn liền trực tiếp cắm hai tay vào.

Ào ào!

Độc dược sôi trào nhộn nhạo ở quanh song chưởng, Phương Tịch yên lặng vận chuyển khí huyết biến đổi rồi hấp thu từng chút một độc tố bên trong nồi sắt.

"Quả nhiên chỉ có đạt tới khí huyết nhị biến và cộng thêm cả thể phách cường đại hay thậm chí là khí huyết cường đại thì mới có thể hấp thu độc dược. Nếu liều lĩnh tu luyện mà chẳng may thì sẽ khiến cho song chưởng đều phế đi!"

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.