Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2 Năm (1)

Tiểu thuyết gốc · 2761 chữ

Trên một ngọn núi cao, hai thân ảnh như quấn vào nhau, sau đó lại tách ra lướt đi trên không trung, những thanh âm va chạm của kim loại, sau khi va chạm hai bóng người bị ép lui về phía sau, một thiếu niên anh tuấn, chân đạp bội kiếm đáp trên một ngọn cây, đạo bào trắng viền vàng phấp phới bay trong gió, đôi mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào bóng hình phía bên dưới, tay cầm bội kiếm chỉ xéo mặt đất.

Phía bên dưới khói bụi mù mịt, sau đó một bóng hình từ bên trong bay ra, mặt đất xung quanh vỡ nát, hướng về phía ngọn cây mà lao tới, thanh Cự Kiếm khổng lồ quét ngang giữa hư không như bị bóp méo, vặn vẹo, thiếu niên anh tuấn khẽ động mũi kiếm va chạm với Cự Kiếm, lực kình vang xa khắp nơi, bỗng cảm thấy mũi kiếm bị nhẹ đi tựa như mất lực, huy động bội kiếm chắn ngang đỉnh đầu, lại một đợt va chạm nữa được hình thành, phía dưới chân thiếu niên trùng xuống, xung quanh phạm vi 50m xung quanh bị lõm xuống, mọi thứ đều bị phá tan nát.

- Thái Thượng Vân Bộ.

Thiếu niên khẽ hô, cơ thể tan biến, thanh Cự Kiếm như chém vào hư không, xa xa thiếu niên xuất hiện thanh bội kiếm trên tay đã phát ra đầy trời tiếng long ngâm.

- Đạp Không.

Giọng nói trầm ấm vang lên, dưới chân bóng đen bỗng như mặt hồ bị gợn sóng, chân co lại, lao vút về phía thiếu niên.

- Thần Long Phi Thiên!!!.

- Excalibur!!!.

Thiếu niên cũng không chần chừ thanh bội kiếm trên tay như hóa thành một con rồng, dữ tợn hướng về phía bóng đen há ra miệng máu lớn, thanh Cự Kiếm trên tay bóng đen lúc này phát ra ánh sáng vàng chói lóa thanh Cự Kiếm hóa thành một thanh kiếm ánh sáng dài hơn 30m, quét ngang về phía đầu của con rồng.

Trong tích tắc không gian như vị xáo trộn, một luồn lực phát ra âm thanh vang dội cả đất trời, ánh sáng chói lóa cả ngọn núi, bão táp tàn phá khắp nơi.

Từ trong ánh sáng chói lóa, thiếu niên nhẹ nhàn đáp xuống đất, bộ dáng chật vật vô cùng, trên cánh tay cầm bội kiếm đã chảy xuôi máu tươi, mái tóc đen được cột gọi rối tung, phấp phới trong gió, bóng đen nặng nề rơi xuống mặt đất, nơi rơi xuống bị trầm xuống thành một cái lỗ, thanh Cự Kiếm trong tay bỗng nứt vỡ rồi tan biến, ngay cả bộ giáp và chiếc áo choàng đen cũng bị vỡ nát rồi tan biến thành những mảnh nhỏ, lúc này lõa thể đứng đó cơ bắp săn chắc, vóc người cao ráo, một cánh tay đầy máu đưa lên vén mái tóc về phía đằng sau, trên mặt nở nụ cười dữ tợn, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Thiếu niên anh tuấn là Nam Cung Chung Thành, còn người cằm Cự Kiếm là Thái Thiên Bảo, không nhanh không chậm Chung Thành cắn một viên đan dược xong cũng ném qua cho Thiên Bảo một viên, ngồi xuống đả tọa nhàn nhạt nói ra.

- Lần này là ta thắng.

- Mẹ nó, mới có 4 chiêu, đứng dậy lại chiến tiếp một trận.

Thiên Bảo bất mãn nói ra nhưng cũng cắn đan dược, hậm hực ngồi xuống tựa như không cam lòng, trong hai năm qua hai người đã đánh với nhau vô số lần, hai năm trước Nam Cung Chung Thành mới Kết Đan Cảnh đỉnh phong, còn bây giờ đã Kim Đan Cảnh sơ kì, càng lúc càng mạnh càng khó chơi.

Trong một lần tình cờ thấy được Thiên Bảo luyện kiếp, Nam Cung Chung Thành khinh thường mà đánh giá, nhưng sau đó hắn nhận ra hắn đã sai, sức mạnh cậu thể hiện ra cũng đã tương đương với Kết Đan cảnh, không những thế những chiêu thức kì lạ và sức mạnh vô lí của cậu càng làm Chung Nhành bất ngờ hơn, trong hai năm hai người đã tỉ thí với nhau đã hơn 1 nghìn lần, có thắng có thua.

- Lần chiến thắng thứ 783.

Nam Cung Chung Thành hài lòng nói ra, hắn không phải người hay hơn thua so đo, nhưng từ lúc gặp Thiên Bảo tỉ thí với nhau hắn chợt nhận ra, qua mỗi lần giao chiến thì cách chiến đấu của cậu càng hoàn thiện, càng lưu loát, chưa kể những chiêu thức càng ngày càng thoát khỏi phạm trù lí lẽ của thế giới.

- Mẹ kiếp, đến cầm kiếm, lại đá....

- Tiểu sư thúc đang tìm ngươi kìa...

Không đợi Thiên Bảo nói xong, phía xa xa có một con nai Trắng đang đứng đó chân nó đạp đạp vào không khí, thấy vậy Thiên Bảo chỉ thẳng mặt Nam Cung Chung Thành.

- Hôm nay coi như ngươi may mắn.

Nói xong chân đạp trên không khí tiến về phía con nai trắng, thấy vậy nó cũng quay đầu biến mất vào không khí, Nam Cung Chung Thành cười lạnh, điểm yếu của cậu hắn nắm rất rõ, gì chứ tiểu sư thúc đánh hắn còn cảm thấy đau nói chi.

Quay đầu chân đạp bội kiếm Nam Cung Chung Thành bay về phía một ngọn núi, hôm nay thu hoạch không tệ, hắn có cảm giác sắp đột phá được Kiếm Ý.

........................

Đi về với Tĩnh Tâm Phong, Thiên Bảo bước ra giếng trời xối một thùng nước lên người, thua tên khốn thư sinh đó cậu vẫn còn nóng trong người, cơ thể không có tí cơ bắp nào, vậy mà phát ra sức lực mạnh mẽ đến như vậy, lúc nãy không kịp sử dụng Excalibur có thể cậu đã nằm liệt giường mấy ngày.

Thiên Bảo lắc lắc đầu, trong cơ thể tỏa ra nhiệt lượng hong khô quần áo, cầm lấy một thùng nước lớn vác vào một căn nhà, đây là phòng bếp được cậu xây nên, từ lúc đến đây ngoại trừ luyện tập và lâu lâu đi săn Dị Thú, cậu cũng đã học nấu ăn, kĩ năng nấu ăn của cậu giờ đã đạt đến cấp Cao, cũng tại vì bên cạnh có một con người chuyên hốc, chưa kể một năm trước 3 tên đệ tử của nàng cũng đã về, nên gần như kĩ năng của cậu lên cấp như chong chóng.

Nhìn những nguyên liệu trên bàn, cầm một củ khoai lên hôm nay có lẽ cậu sẽ nấu cà ri, xúc lấy gạo từ trong thùng, cậu vò gạo xong bắt lên bếp, cầm một viên đá màu đỏ cậu ném vào đáy lò, không bao lâu lửa đã bùng lên, đậy nắm nồi cơm lại, lúc này cậu bắt đầu gọt khoai, cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn, từ bên trong /Hành Trang/ 1 tản thịt tươi được lấy ra, âm thanh cạnh cạnh vang lên đều đều, tản thịt được sắc thành những miến thịt nhỏ, vì ở thế giới này không có cà rốt hay hành hay những nguyên liệu giống Trái Đất, nên cậu dùng những loại nguyên liệu tương tự như vậy để thay thế.

- Cũng may là thế giới này có dừa.

Cậu lấy từ trong /Hành Trang/ ra năm quả giống với quả dừa, nhưng có gai và màu đen, bổ ra lấy nước, sau đó ép nhuyễn cái dừa để lấy nước cốt, xong xuôi, lúc này cậu bắt lên nồi bên cạnh một nồi nước lớn, lần lượt cậu cho những thảo mộc vào.

- Hòa Thảo, Xuân Khiếp Mộc, lá Uyển Hương, Ngũ Hành Quả, Hung Hỏa Quả...

Đậy nắp nồi nước dùng lại, lúc này cậu xới nồi cơm lên, mùi hương gạo trắng thơm lừng khắp căn phòng, trong một căn phòng cạnh đó, trên chiếc giường được làm từ ngọc, một cô gái nằm đó đang ngủ, lúc này chiếc mũi nàng giật giật, sau đó lười biến ngồi dậy, tiếng về phía giếng nước, từ bên trong lấy ra một cái bàn chải và một hủ kem, một lúc sau vang lên tiếng ọc ọc, rửa mặt xong xuôi nàng tiến về phía nhà bếp, hành động này được nàng duy trì cũng đã hai năm, vì bị Thiên Bảo ép cậu nói nếu cô không làm cậu sẽ không nấu ăn, thế là cô nàng phải ngập ngùi duy trì cái sinh hoạt đánh răng này, nhưng mà tiên nhân là đã thoát khỏi hồng trần, trên người không còn lại tạp chất, nàng không biết làm điều này có ý nghĩa gì nữa.

Tiến về phía nhà bếp, ngồi đối diện xuống đối diện với bàn nấu ăn, đây là vị trí được nàng ưa thích, ngồi đây có thể xem được cậu nấu ăn, lâu lâu còn được nếm thử đồ ăn hay ăn vụn nữa.

- Hôm nay ăn gì đó?.

- Cà ri,cơm trắng và thêm một chút dưa ngâm nữa.

- ỒOOOOOO, thật là phong phú.

Từ lúc Thiên Bảo đến Tịnh Tâm Phong, có nhiều thứ đã xảy ra, giống như là cuối năm thì dán câu đối, xong làm bánh chưng bánh dày, chưa kể còn hồng bao lì xì, lễ trung thu thì làm bánh trung thu, bánh dẻo, bánh đậu,... Còn có một số ngày lễ trong năm, hầu như tháng nào nàng cũng được trải nghiệm những loại bánh phong phú và ngon ngọt, chưa kể cả tông môn còn thấy vậy bèn nhờ Thiên Bảo chỉ cách làm bánh này kia, thế mà một tông môn thế gia bây giờ quanh năm suốt tháng cũng vẫn duy trì những ngày lễ của thường dân, các vị trưởng bối cũng không cấm cản nên bọn đệ tử xem như phong tục, có chút ấm áp khi xa hồng trần đạp chân lên tu tiên lộ.

Trong lúc suy nghĩ miên man một chiếc mui đưa đến miệng nàng, bên trên có một miếng thịt vừa ăn và cả rau củ, không chần chừ nàng liền ngoạm miệng nhỏ ăn lấy miến thịt, cảm giác mềm mại đậm đà béo ngậy từ miếng thịt, làm nàng thõa mãn vô cùng, nhưng lúc này chiếc mui vẫn còn ở đó.

- Ăn cả rau nữa.

Sắc mặt Thiên Bảo hơi đen lại, bà cô này đã hơn 400 tuổi, còn kén ăn cả rau, không được vì một bữa ăn lành mạnh cậu phải cho nàng ăn rau.

- Mnmmmmmmmm, không ăn.

Nói xong liền quay mặt tránh với những miếng rau trên chiếc mui, khóe miệng Thiên Bảo giật giật, rút nhẹ cái mui lại vừa nói.

- Được rồi hôm nay phần ăn của cô sẽ không có thịt và coca.

- Mnmmm, không không, tôi ăn tôi ănnn.

Nàng liền ngoạm lấy cái mui, sắc mặc u oán nhìn Thiên Bảo, nhưng sau một lúc nhai, má nàng giãn ra, ôi rau cũng ngon thật, nhưng nàng vẫn thích ăn thịt hơn, Thiên Bảo hài lòng nhìn cái mui trống trơn, sau đó lại quay lưng ngâm nga tiếp tục nấu.

Bên ngoài lúc này 3 bóng người tiến tới, trong đó có một thiếu niên cao ráo, gương mặt trông vô cùng bình thường, có thể nói chỉ cần nhìn một lần là không nhớ được mặt hắn, dáng người hắn cũng vô cùng bình thường, theo lời Thiên Bảo thì giống như một nhân vật mờ nhạt, đây là đại đệ tử của Nhan Như Ngọc, Nhan Vô Diện, tu vi Kết Đan Cảnh trung kì, còn một thiếu nữ lười biến, sắc mặt nàng uể oải, trên người còn có mùi rựu nồng nặc, gương mặt nàng quyến rũ vô cùng, đôi mắt đôi môi tựa như phong tình vạn chủng, dáng người lòi lõm nổi bật, nhị đệ tử Nhan Hữu Duyên, tu vi Kết Đan Cảnh sơ kì, còn lại một người là một đệ tử dáng người cao ráo, mắt kiếm mài gươm, khí chất cương nghị tựa như một thanh trường thương, thẳng tắp mà đứng đó, tiểu đệ tử Nhan Xuất Trần, tu vi Trúc Cơ cảnh trung kì.

Thấy hai người trong phòng bếp cả ba cung tay.

- Chào buổi sáng sư phụ, Thái tiền bối!.

- Ân, chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng nhé.

Đây xem như là phong tục hình thành được 2 năm của Tâm Tĩnh Phong, cũng do Thiên Bảo đề xuất ra.

- Cả ba đợi một chút nhé, sắp có cơm rồi.

- Thái tiền bối ta từ xa xa ngoài kia cũng hửi được mùi thơm rồi, có vẻ hôm nay bữa sáng rất ngon!. Nhan Vô Diện cười nói tiến về một phía lấy những cái ly được xếp chồng lên nhau.

- Thái tiền bối rựu sắp hết nữa rồi, ngài bán cho ta một ít nữa nha!. Nhan Hữu Duyên đi về một bên lấy muỗng đũa được để trên kệ.

- Thái tiền bối hôm nay ta muốn xuất ăn lớn!. Nhan Xuất Trần lấy những cái bát đĩa mang về phía Thiên Bảo.

- Mở miệng Thái tiền bối, ngậm miệng Thái tiền bối, Tâm Tĩnh Phong này sắp thành của ngươi....

Chưa kịp nói xong Thiên Bảo lại đút một miếng thịt vào miệng nàng, lời nói không hài lòng cũng biến mất tiêu.

- Được rồi, được rồi, ngươi muốn rựu thì tìm giúp ta những nguyên liệu này, ta sẽ đổi rựu cho ngươi.

Nói xong Thiên Bảo lấy ra một tờ giấy đưa cho Nhan Hữu Duyên, nguyên liệu cũng không phải khó tìm, chỉ cần xuống trấn của phàm nhân là có thể tìm được rồi, nàng mỉm cười thu hồi tờ giấy, Nhan Xuất Trần lúc này từ bên cạnh lấy ra bát đĩa để cạnh bên Thiên Bảo, đứa nhỏ này ngoan ngoãn lễ phép vô cùng, nhưng cũng đã hơn ,30 tuổi, lúc đầu Thiên Bảo bị gọi tiền bối có cảm giác là lạ nhưng dần rồi cũng quen, lâu lâu nghĩ đến tuổi của đám người này, cậu đã không dùng nhận thức của Trái Đất để đánh giá nữa rồi.

Dọn xong cơm nước ra đĩa, Nhan Xuất Trần khẽ động linh khí mang 5 phần cơm về phía bàn ăn, bên cạnh đó Nhan Hữu Duyên đã chuẩn bị đũa muỗng, còn Nhan Vô Diện đã chuẩn bị nước uống đầy đủ hết, bữa cơm gia đình ấm áp, Tâm Tĩnh Phong có mang một cảm giác hòa thuận vô cùng, vì cả ba đứa trẻ đều được Nhan Như Ngọc nhận nuôi, cả ba đều được nàng vô tình tìm thấy xuất thân toàn là cô nhi, tư chất có chút không tốt lắm, nên bọn họ đối với Nhan Như Ngọc xem như mẹ của mình vậy.

- Mời cả nhà ăn cơm!

Thiên Bảo cùng với Nhan Như Ngọc ngồi lắng nghe ba người nói, nào là tu luyện nào là trong tông môn có chuyện này chuyện kia, nào là người nào cùng người nào kết thành đạo lữ, vô số chuyện bát quái được kể trên bàn cơm, Thiên Bảo cậu lắng nghe lâu lâu lại hỏi một hai câu, xong còn bắt ép Nhan Như Ngọc phải ăn hết rau, ban đầu khi gặp cả ba đệ tử của nàng, cậu còn cảm nhận được địch ý của họ, cậu có cảm giác như ông cha dượng tồi tệ vậy, nhưng sau một năm sinh hoạt cùng nhau thì lại thân cận vô cùng, cậu cảm thấy cuộc sống tu tiên này cũng không đến nỗi nào, nhưng cậu cũng cảm nhận được, bản thân cậu vẫn đang trưởng thành từng ngày, dù gì cậu cũng chỉ là phàm nhân thôi, râu cậu một ngày không cạo cũng sẽ mọc ra thật nhanh, cứ mỗi lần như vậy Nhan Như Ngọc đều sẽ dọn chỗ râu đó trống trơn, cũng với mái tóc của cậu có dài ra nàng cũng sẽ cắt tỉa gọn gàng, như lần đầu tiên họ gặp mặt nhau vậy.

/Tên : Thái Thiên Bảo

Trạng Thái : Hoàn Hảo.

Tuổi : 21

Cấp : 75

Điểm Tự Do : 100

Thể Lực : 3357

Ma Lực : 3622 (+1850)

Sức Mạnh : 3357

Sức Bền : 3357

Khéo Léo : 3357

Dị Năng : Thao Túng Trọng Lực (chi tiết↓)

Kĩ Năng : (hiển thị ↓)/

Bạn đang đọc Tại Tu Tiên Giới Ta Luyện Cấp Up Level! sáng tác bởi cancerwhite150702
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cancerwhite150702
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.