Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiến Đá Kì Lạ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1839 chữ

Trên đường đi đám đệ tử nhìn thấy Nhan Như Ngọc kéo, đều cung người hành lễ, xong họ thấy tiểu sư thúc của họ kéo dập dìu trên không trung một người nam tử, hình ảnh này thực sự quá đáng kích động rồi, không biết phải miêu tả thế nào, chưa kể trên đường đi thiếu niên đang dập dìu trên không trung đó, ngắm nghía xung quanh, Thái Thiên Bảo bị choáng ngợp bởi sự nguy nga của những tòa kiến trúc cổ lão này, ở trái đất cũng có nhưng đa số đều bị Dị Thú phá nát hết thảy.

- Này, mọi người gọi cô là tiểu sư thúc, chứng tỏ địa vị của cô khá cao trong tổ chức này nhỉ?.

- Hưm hừm, xem như mắt ngươi chưa mù.

- Nhưng mà cô đang dẫn tôi đi đâu đấy?.

Thấy được Nhan Như Ngọc kéo lê mình đi về phía một ngọn núi, cô nàng vừa nhảy chân sáo vừa đạp lên không khí tạo thành những bật thang, nhìn thấy cảnh này cậu không khỏi cảm thán, tiên nhân quả nhiên đa dụng thật, vừa mạnh còn vừa có thể bay, chưa kể còn trường sinh bất lão nữa, lúc này cậu có một cái suy nghĩ, liệu không biết có cách nào để tu luyện hay không?.

Chẳng mấy chốc cậu bị Nhan Như Ngọc kéo vào một đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cái ao sen lớn, bên cạnh đó là một mái đình, bên trong có một lão giả râu trắng đang ngồi đó, không ai khác là Tông Chủ của Thiên Kiếm Tông Vô Ưu.

- Tiểu thất mau thả người ta xuống đi...

Vô Ưu nhìn tiểu sư muội nhà mình cuộn Thái Thiên Bảo xoay vòng vòng trên trời, không khỏi đen mặt, nha đầu này càng lúc càng vô pháp vô thiên, ngay cả người cũng kéo làm đồ chơi được, Thiên Bảo lúc này được thả ra, cơ thể cậu nhẹ nhàn đáp xuống thảm cỏ, cậu khẽ nhìn về phía Vô Ưu trong đôi mắt lấp lóe tia sáng mờ mờ.

Lão đầu này cực mạnh, phải mạnh hơn những sĩ quan đầu tuyến phòng thủ của nhân loại, cậu lúc này có hơi lúng túng không biết phải xưng hô thế nào cho phải.

- Uy đây là đại sư huynh của ta, hiện đang là Tông Chủ của Thiên Kiếm Tông, tự gọi Vô Ưu Kiếm Tiên.

Nhan Như Ngọc lúc ngày ngồi xuống đối diện Vô Ưu, không khách khí tự rót cho mình một chén chà, nhàn nhã nói ra, Vô Ưu lão nhân có chút bất đắc dĩ nhìn nàng cùng đành thở dài vô lực.

- Xin chào ngài, Tông Chủ.

- Tiểu hữu không cần khách khí, mời ngồi.

Một ngọn gió lướt qua, bên cạnh bàn tròn lúc nào bỗng xuất hiện một cái ghế, Vô Ưu lão nhân làm thế thủ mời gọi Thái Thiên Bảo ngồi xuống, cậu có chút đề phòng nhưng khi thấy Vô Ưu lão nhân nở nụ cười hiền, cậu cũng ngồi xuống.

- Đây là Linh Hương Thảo một loại lá trà đến từ Bắc Vực xa xôi, có khả năng tiêu trừ tạp chất thanh lọc cơ thể, tiểu hữu mời.

Giọng nói như gió xuân nhẹ nhàn gần gũi, Lão rót cho Thiên Bảo một chén trà, cậu lúc này mới uống một hớp, cảm giác trong cơ thể có một cảm giác nhột, du tẩu khắp cơ thể cậu, chưa đầy ba hơi thở luồn không khí lúc này tan biến, cơ thể cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

- Tông chủ, ông biết tôi à?.

Cậu nhìn vào ly trà xong bình tĩnh hỏi lão nhân, cậu có cảm giác lão nhân này biết tất cả mọi thứ, đó chỉ là suy đoán của cậu.

- Biết, cũng không biết.

Vô Ưu Kiếm Tiên khẽ cười trả lời, lời nói làm cho Thái Thiên Bảo có chút mờ mịt, đám người này nói chuyện sao lại thần thần bí bí khó chịu thế này? Cậu đen mặt muốn phóng ra một câu chửi thề, thấy sắc mặt của cậu đen lại, Vô Ưu Kiếm Tiên khẽ cười rồi lắc đầu, từ trong ống tay áo một tản đá mỏng xuất hiện, lão nhân khẽ vẫy tản đá đó liền nằm gọn trên bàn.

- Tản đá này xuất hiện từ trước Hắc Ám Kỉ, được tìm thấy trong một tòa di tích cổ lão, lúc ấy bên trong chỉ có một thi thể, đặt cạnh bên đó chính là tản đá này, ta đã lưu giữ nó bao nhiêu năm nay, cho dù là cổ tịch hay các nhà nho giáo cũng không thể giải thích được loại ngôn ngữ này...

Thái Thiên Bảo lắng nghe lão nhân chầm chậm nói, cạnh bên Nhan Như Ngọc đã lấy ra một đống bánh ngọt, câu chuyện này sư huynh kể biết bao nhiêu lần rồi, nàng cảm thấy mình cũng có thể thuộc lòng mà kể lại, cậu lúc này nhìn những hoa văn trên tản đá.

- Cái này...

Vô Ưu Kiếm Tiên khẽ cười rồi gật đầu, không nhanh không chậm khẽ hớp một hơi trà, chậm rãi nói.

- Ba hôm trước ta vừa tự bói một quẻ, quẻ bói đó cho biết rằng là Đại Cát, cũng là Đại Hung, Vạn Thế Luân Trì, Vạn Kiếp An Nhiên...

-...

- Quẻ bói này cho biết quý nhân sắp xuất hiện, trải qua vạn kiếp thăn trầm sẽ được an nhiên... Nhưng nếu thất bại thì là Vạn Kiếp Bất Phục, Hồn Siêu Phách Tán...

- Ông chú à đừng có nói vòng vo được không, tôi con người này thẳng tính thẳng người, văn thơ hay bói toán tính số gì tôi không có biết đâu.

Vô Ưu Kiếm Tiên đen mặt cái, cái tên tiểu tử này, sao nhân phẩm giống với tiểu sư muội của mình, như trong một khuôn đúng ra vậy, lão nhân trừng mắt với cô gái ngồi đối diện đang ăn bánh, thấy được ánh mắt của lão nhân, nàng lè lưỡi trêu tức.

- Ngươi có biết vì sao ta biết được ngươi biết loại ngôn ngữ này không?.

- Ông cứ nói đi tôi vẫn nghe đây.

Vô Ưu Kiếm Tiên lần đầu tiên có cái xúc động muốn rút kiếm chém người, tu hành bao năm nay, lão đã nhẫn nhịn vô số chuyện, chuyện lớn nhỏ gì cũng cũng có thể bình tĩnh giải quyết, nhưng thấy kẻ trước mắt này, không hiểu sao khí quyết tuổi trẻ bồng bột của lão lại nổi lên, muốn một kiếm chém chết cái tên trước mặt này.

- Linh Khí xung quanh ngươi, đang né tránh ngươi, ta từng gặp qua một trường hợp như vậy... Theo cổ tịch ta tìm hiểu, những kẻ nằm ngoài quy luật của Thiên Đạo sẽ không chịu xiềng xích của thế giới, nhưng bọn hắn cũng sẽ không nhận được lọi ích từ thế giới này...

- Cái người ông từng gặp đâu rồi?.

Vô Ưu Kiếm Tiên không nói, lão âm trầm nhìn vào tản đá đang lơ lửng trên mặt bàn.

- Này, chẳng lẽ, cái thi thể mà ông tìm được...

- Đúng vậy, nhưng thi thể rất bất đồng, hồng hào vô sự, tựa như chưa chết mà chỉ là đang ngủ, nhưng lạ thay lại không phát hiện khí tức hay hơi thở nào, bên cạnh đó thi thể không bị phân hủy, vẫn vẹn nguyên...

- Vậy thi thể đó giờ đang ở đâu?.

Thái Thiên Bảo có hơi kích động đứng dậy, có lẽ tìm thấy thi thể đó, cậu có thể quay trở lại trái đất không chừng, nhưng Vô Ưu Kiếm Tiên lúc này lắc đầu sau đó tựa như chìm vào hồi ức xong nhẹ kể lại.

- Năm xưa ta cùng một vị bằng hữu, cùng nhau khám phá ra động thiên này, nàng giữ thi thể, ta giữ tản đá, cũng đã là chuyện của hơn 500 năm trước rồi...

- Thế giờ vị lão bà....à bằng hữu của ngài đâu rồi.

Thái Thiên Bảo hỏi vội nhưng chợt nhận ra giọng điệu mình có chút không đúng, cái cảm giác kì lạ này là sao, lão nhân trầm ngâm xong cũng không nói, lúc này Nhan Như Ngọc ăn cái bánh cuối cùng xong phủi tay đứng dậy, không lạnh không nóng nói ra.

- Vạn Thi Tông, Thái Thượng Trưởng Lão Tuyết A Liên, trong miệng của đại sư huynh có nữ nhân chỉ có duy nhất nàng, thêm cả việc nàng giữ lấy thi thể đó nữa.

- A, chắc không phải là tà ma ngoại đạo đâu nhỉ?.

Nghe được câu hỏi có phần miễn cưỡng của Thiên Bảo, nàng liếc xéo lão nhân khịt mũi khinh bỉ nói ra.

- Không xấu cũng không phải dạng gì tốt, chủ yếu là một đám người điên, chuyên đi đào mồ cuốc mã, trộm cắp, gây thù chuốc oán khắp nơi.

- Ách, trò chơi kiểu này cũng quá, kích thích rồi...

Thái Thiên Bảo nhịn không được khẽ thầm than một tiếng, khi ở trái đất có vài người mà cậu nhận biết, cũng chuyên đi đào mồ cuốc mã, gọi là Vong Linh Pháp Sư, đám người này đi đến đâu cũng bị đuổi dí, không có chốn dung thân, không ngờ Vô Ưu lão đầu đây cũng quá là biết chơi đi.

Nhận thấy ảnh mắt của hai người lão đầu lúng túng cười một tiếng, xong ho khan rồi đẩy miến đá về phía Thái Thiên Bảo.

- Không còn việc gì thì lui xuống nghỉ ngơi đi, tạm thời ngươi cứ lưu lại ở Thiên Kiếm Tông đi, tản đá này ngươi cứ từ từ nghiên cứu...

Không nói hết câu một cơn gió thổi qua, cuốn lấy Thái Thiên Bảo và Nhan Như Ngọc trục xuất khỏi ngọn núi, cô nàng vẫn khó chịu dặm chân lằm ba lằm bằm.

- Đúng rồi, tạm thời ngươi lưu lại nơi của tiểu thất, nàng sẽ thu xếp cho ngươi...

- Uy ngươi không nói đạo lí...

- Người là do ngươi mang về, tự mình chịu trách nhiệm đi.

Giọng nói vang vang biến mất, lúc này Thái Thiên Bảo ngồi trên đất có cảm giác đám người này có hơi, không đáng tin cậy, bỗng cổ áo cậu bị túm lôi đi, cả ngày hôm nay vô số chuyện xảy ra, cậu như món đồ bị lôi kéo đi khắp nơi, cậu thở dài mà suy nghĩ về tương lai, cả hai người như một tia sáng, lướt về phía sau chủ điện.

.................

- Liệu đây là Phúc hay là Họa đây?.

Vô Ưu Kiếm Tiên chắp tay phía sau lưng nhìn về phía bầu trời, thầm than thở lấy, tản đá, thi thể và thiếu niên, ruốc cuộc thì sẽ có biến số gì ảnh hưởng đến thế giới này đây?.

Vô Ưu Kiếm Tiên khẽ lắc đầu xong lắc mình biến mất.

Bạn đang đọc Tại Tu Tiên Giới Ta Luyện Cấp Up Level! sáng tác bởi cancerwhite150702
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cancerwhite150702
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.