Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Tư

Phiên bản Dịch · 1832 chữ

Trong bữa tiệc này, ba người chủ và khách đều vui vẻ. Tống Thiên Diệu lựa một số câu chuyện phong nguyệt lý thú đời trước ra để đùa giỡn, khiến Chử Hiếu Tín có vẻ thích thú. Sau khi nghe xong, cậu hai nhà họ Chử tự hỏi lại chính mình. Những năm này cậu ta ăn chơi phong lưu ở Hồng Kông so sánh với những gì Tống Thiên Diệu kể chẳng khác chi người nhặt rác ven đường, xử lí những bông hoa đã tàn, cây liễu đã nát.

Thiếu nữ Nhật Bản muốn chống cự nhưng vẫn chào đón, phụ nữ Hàn Quốc nhu thuận phục tùng, cô gái da đen táo bạo và nóng bỏng, em gái tóc vàng mắt xanh, thật đúng là không có gì mà anh không biết. Nhưng Chử Hiếu Tín thật chưa bao giờ chạm vào một trong bốn loại trên .

Yến tiệc kéo dài đến khoảng chín giờ, Tống Thiên Diệu nói với Chử Hiếu Tín: “Cậu Tín, đã đến giờ rồi, sao chúng ta không đến sàn nhảy hộp đêm North Point? Tôi nghe anh Lương nhắc đến, cậu Tín là thủ lĩnh của Cữu Thiếu Đoàn một ca sĩ nổi tiếng ở hộp đêm đó phải không?”

“Nghe cậu kể những câu chuyện kia xong, bây giờ tôi lại cảm thấy mình với tư cách người đứng đầu của Cữu Thiếu Đoàn chỉ như con ếch ngồi đáy giếng.” Chử Hiếu Tín cười toe toét: “Cậu mới mười tám tuổi thôi, sao biết nhiều phụ nữ với nhiều kiểu phong cách khác nhau như vậy? Đừng nói với tôi là vì cậu đủ sức hấp dẫn nhé?”

“Không biết cậu Tín đã từng nghe qua câu nói này hay chưa. Đàn ông muốn thu hút đàn bà, không phải bằng ngoại hình hay tuổi tác mà bằng tiền trong túi nhiều ít ra sao. Trên đời này, không có loại đàn bà bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua nổi, vấn đề chẳng qua là bỏ tiền ra đủ hay chưa thôi.” Tống Thiên Diệu vừa nói vừa nhìn cô ca sĩ quyến rũ bên cạnh Chử Hiếu Tín: “Cô gái, nếu tôi trả cô năm mươi tệ, cô có ở lại cùng tôi một đêm không?”

“Ngài Tống thật khéo đùa.” Cô ca sĩ nháy mắt một cái, uyển chuyển từ chối.

Tống Thiên Diệu không chấp nhặt mà cười nói với Chử Hiếu Tín: “Tôi trả năm mươi tệ, cô gái này sẽ cho rằng tôi đang nói đùa.”

Anh lấy tiền từ ví ra, đặt tất cả tờ tiền bên trong lên bàn rồi noi tiếp: “Nếu năm mười tệ không đủ thì một trăm tệ. Một trăm tệ còn không đủ thì hai trăm. Hai trăm không đủ thì bốn trăm. Bốn trăm không đủ thì tám trăm.”

Nhìn thấy Tống Thiên Diệu nhắc đến tám trăm tệ liền thôi, cô ca sĩ không kìm nổi vẻ mặt ngạc nhiên và mừng rỡ của mình: “Nếu tám trăm còn không đủ thì sao?”

“Tám trăm không đủ, tôi cũng không tăng giá nữa, đi tìm một người khác rồi vui vẻ một đêm không phải sướng hơn sao?”Tống Thiên Diệu cười ha ha một tiếng, lấy ra một tờ một trăm tệ đưa cho cô ta: “Đây là phần thưởng cậu Tín cho cô tối nay.”

Nữ ca sĩ tuy biết rõ tống Thiên Diệu chỉ đang trêu chọc cô ta nhưng một xấp tiền lớn đến vậy đặt lên bàn khiến cô ta không khỏi xao lòng. Cứ ngỡ ảo tưởng sẽ thành thật, cuối cùng tám trăm tệ vẫn bay đi mắt, chỉ có một trăm tệ trong tay. Nhưng cô ta vẫn biết cách làm người, chui vào trong ngực Chử Hiếu Tín, dùng một giọng điệu buồn nôn: “Cảm ơn cậu Tín ban thưởng.”

“A Diệu quá hào phóng, như vậy là không tốt, cẩn thận bị người nhà mắng.” Chử Hiếu Tín thấy Tống Thiên Diệu khen thưởng cho ca sĩ, cười nói một câu.

Bởi vì ngày thường Chử Hiếu Tín cũng là người tiêu xài hoang phí, thường xuyên bị người cha Chử Diệu Tông mắng mỏ. Nên khi nhìn thấy anh ra tay hào phóng, cậu ta liền cảm thấy mình bị rầy la suốt mấy năm rốt cuộc đã đến lượt mình khuyên can người ta.

“Cậu Tín trách tôi ra tay quá hào phóng, mà anh ấy hiện tại còn là ông chủ của tôi, tôi phải nghe lời anh ấy. Cô gái, cô có thể vui lòng trả lại tiền cho tôi chứ?” Tống Thiên Diệu nhìn người phụ nữ trong ngực Chử Hiếu Tín với vẻ mặt khó xử.

Cả người cô ca sĩ gần như dựa cả vào Chử Hiếu Tín, cô ả ỏn ẻn: “Cậu Tín, anh thật quá đáng. Người ta vất vả lắm mới kiếm được chút xíu tiền thưởng. Anh lại trách anh Tống ra tay hào phóng. Người ta muốn đòi lại tiền thưởng.”

“Em bồi tôi uống rượu, há lại để a Diệu trả tiền? Đương nhiên phải là tôi tự mình trả.” Chử Hiếu Tín móc tờ một trăm tệ ra từ trong ví, nhét tờ tiền vào bộ ngực đầy đặn của cô gái.

Cô ca sĩ này rất thông minh, biết rằng nếu nhận phần thưởng hai trăm tệ dễ dàng khó tránh khỏi rắc rối nên dứt khoát trả lại tiền cho Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu chuyển sang đưa tiền cho ca sĩ bên cạnh Ngô Kim Lương: “Cậu Tín từ mình trả tiền boa, anh ấy là ông chủ, gia sản giàu có. Vậy thì tôi đành phải giúp anh Lương trả, cũng nhờ anh Lương giới thiệu cậu Tín cho tôi.”

Ngô Kim Lương không từ chối. Đừng có đùa, một tháng anh ta cũng chỉ kiếm được có hơn một trăm đô la Hồng Kông. Cho nên anh ta tuyệt đối sẽ không lấy một tháng lương của mình ra để thưởng cho ca sĩ. Lúc này Tống Thiên Diệu vừa hay giúp anh ta trả tiền. Ngô Kim Lương nói tiếng cảm ơn liên tục.

Ba người lần lượt đứng dậy. Chử Hiếu Tín và Ngô Kim Lương cùng các cô ca sĩ đi xuống lầu. Tống Thiên Diệu thì đi tới chỗ cô gái chân dài lạnh lùng trưởng thành ở góc phòng. Anh lấy ra hai trăm đô la Hồng Kông trước mặt cô gái, đặt nó xuống chiếc bàn thấp cạnh người phụ nữ trẻ tuổi: “Đây chỉ là một lời cảm ơn nhỏ thôi. Cảm ơn cô gái đã chơi đàn tỳ bà suốt hơn hai tiếng đồng hồ.”

Người phụ nữ trẻ này chơi đàn liên tục hai tiếng không ngừng nghỉ. Lúc anh đến trả tiền thưởng thì phát hiện một trong những bộ giáp tỳ bà đối phương đang mặc có vết nứt.

“Cảm ơn ông chủ.” Người phụ nữ trẻ chỉ nhận một tờ, đem trả một tờ còn lại cho anh: “Tôi không dám nhận tiền thưởng lớn như vậy từ ngài. Một trăm tệ đã đủ rồi.”

Đây là lần đầu tiên người phụ nữ trẻ này lên tiếng. Hai giờ qua, cô chỉ chơi đàn tỳ bà nhưng không hát. Bây giờ nghe cô nói mới biết giọng cô trong trẻo, thanh âm đúng mực. So với hai ả ca sĩ giả vờ ngọt ngào tử tế trên bàn rượu thì cô khiến cho Tống Thiên Diệu cảm thấy thoải mái hơn.

“Sau này tôi còn sẽ quay lại đây, cứ coi như lấy tiền thưởng cho lần sau đi.” Tống Thiên Diệu nói xong, xoay người, tùy ý cầm lấy bộ vest để mặc rồi bước xuống lầu dưới.

Loại hành vi này thực sự khiên cô gái có chút hứng thú với Tống Thiên Diệu. Trên bàn rượu, người khách này luôn nói chuyện gió trăng tửu sắc, như thể anh ta là một con quỷ đói. Nhưng vừa rồi anh ta không chỉ ra tay hào phóng, còn không chạm vào tay cô lấy một lần, thậm chí chẳng hỏi tên. Cứ thế đặt tiền xuống rồi quay người bỏ đi?

Bàn chuyện sắc dục vui vẻ trên bàn rượu hóa ra chỉ là trò lừa bịp?

Trông thấy bóng dáng Tống Thiên Diệu đã biến mất ở cầu thang trên tầng, người phụ nữ trẻ tay cầm hai trăm dô la Hồng Kông lâm vào trầm tư.

Thật ra Tống Thiên Diệu không phức tạp như cô nàng nghĩ. Tuy rằng kiếp trước anh không đến nỗi tiêu tiền như nước nhưng chưa bao giờ đối xử hẹp hòi. Ở góc nhìn của anh, một mỹ nhân ngồi trong xó xỉnh thổi gió, khổ cực chơi đàn tỳ bà suốt hai giờ đồng hồ đương nhiên đáng phải thưởng nhiều hơn. Chỉ thế thôi mà cô ta đã nghĩ đến thủ đoạn lạt mềm buộc chặt. Tống Thiên Diệu không có hứng thú với tâm tư kiểu đó. Chẳng bằng trước hết nên nghĩ xem phải kiếm tiền như nào để chuyển nhà mình ra khỏi khu lán trại.

Hiệu quả của tiền thưởng quả là to lớn. Khi ba người rời tàu, hai cô ca sĩ hết cô này đến cô kia níu kéo họ, miệng liên tục bảo ba người hãy thường đến thăm các ả. Nhưng hai người không tiến lên bước nữa mà để ba người đàn ông lên thuyền.

“Vừa rồi a Diệu đã mời tôi bữa cơm. Vậy nên tôi nhất định phải mời cậu ở hộp đêm kế tiếp.” Chử Hiếu Tín bước lên mặt sàn bến tàu, nói với Tống Thiên Diệu.

Ngô Kim Lương đang đứng bên cạnh muốn gọi ba chiếc xe kéo. Không ngờ một chiếc Ford 49 màu đen hai cửa bốn chỗ đã chậm rãi đến ngay trước mặt hai người.

“Tôi mới mua con xe này vào tháng trước, lại thuê một người tài xế, tiện hơn so với thuê xe kéo.”

Nhìn chiếc xe cổ điển trước mặt có thể nói là đồ sưu tầm hạng nặng ở thế hệ tương lai, Tống Thiên Diệu nhếch khóe miệng lên. Ở Hồng Kông, chiếc xe này được bán với giá 2.700 đô la Mỹ, tương đương gần 13.000 đô la Hồng Kông. Nếu tính dựa trên lương tháng của hầu hết người bình thường thì phải nhịn ăn uống hơn mười năm mới đủ mua một chiếc xe như vậy. Ấy thế mà khi Chử Hiếu Tín nói về việc mua xe hơi lại có vẻ nhàn như mua một bao thuốc lá.

Tống Thiên Diệu thích nhìn ông chủ tiêu tiền hào phóng. Nếu như là một ông chủ keo kiệt, tằn tiện thì làm sao có thể “giật gấu vá vai”? Nhất định phải là người hào phóng, sĩ diện, như vậy lúc anh thiếu tiền mới có thể nghĩ cách kiếm tiền nhanh.

Bạn đang đọc Tái Sinh Để Vươn Lên Dẫn Đầu (Tái Sinh Ở Hồng Kông Năm 1950) của Nháo Nháo Bất Ái Nháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi X_1010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.