Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Công Việc

Phiên bản Dịch · 2607 chữ

“Tôi cũng là người Triều Châu, có gì cần giúp xin cứ nói. Tôi sẽ dẫn cậu tìm chỗ ngồi trước, cậu muốn uống trà loại gì, tôi mời.” Người phục vụ biết anh là người Triều Châu, lập tức nhiệt tình hẳn lên.

Anh ta vừa nói vừa dẫn Tống Thiên Diệu đến một nơi yên tĩnh, lại pha một bình hồng trà thường đến, sau đó ngồi xuống đối diện với Tống Thiên Diệu: “Người anh em, tôi biết cậu không phải đến chẳng qua vì muốn uống trà. Nếu có vấn đề gì, hãy cứ nói cho tôi biết. Tên tôi là Ngô Kim Lương, đã làm ở quán trà này được được bảy năm rồi, khi bọn quân Nhật đánh tới tôi cũng đang làm việc ở đây. Đối với tôi, Hồng Kông rất quen thuộc, chỉ cần cậu hỏi, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”

Đây chính là nguyên nhân mà Tống Thiên Diệu tới quán trà Lục Vũ. Anh đã sớm nghe người ở khu lán trại nói rằng trong quán trà Lục Vũ có một người phục vụ tên Ngô Kim Lương, đến từ Triều Châu. Anh ta là một người nghĩa khí, đặc biệt thích giúp đỡ đồng hương đang gặp khó khăn. Hơn nữa, anh ta cũng không nhận tiền trước, khi nào mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi mới chịu nhận quà cảm ơn, với cả nhận cũng không nhiều.

Nhưng những kẻ ở khu lán trại kia tới tìm Ngô Kim Lương cũng chỉ vì muốn tìm việc làm, tìm chỗ ở hoặc tìm cách liên lạc với người thân đã lâu không gặp, vân vân và mây mây… Quà đền ơn sau khi giải quyết xong chuyện nhiều nhất là một tệ hai tệ đến năm tệ. Đối với người nghèo mà nói món quà cảm ơn này đã là một con số cực lớn.

Thứ thực sự có thể giúp Ngô Kim Lương kiếm được tiền chính là những người như Tống Thiên Diệu vào thời điểm này, ít nhất nhìn từ bên ngoài, anh không tỏ ra là một kẻ nghèo khó bước ra từ khu lán trại hay người chạy đi lánh nạn. Ngoại hình của anh nhìn là biết người được cho ăn học đàng hoàng, lịch sự và lễ phép. Trong tâm thức của Ngô Kim Lương, người như vậy muốn tìm mình giúp đỡ, không cần biết có làm được hay không, anh ta sẽ luôn nhận được quà cảm ơn không hề rẻ.

“Tôi cũng đã nghe qua tên của anh Lương. Ở Triều Châu, mọi người dân trong thôn đều coi anh như Phật Như Lai toàn năng. Rất nhiều người Triều Châu đến với Hồng Kông đã nhận được sự quan tâm của anh.” Tống Thiên Diệu nói với Ngô Kim Lương.

Nói xong, anh vẫy một cô gái bán thuốc lá đang đi giữa các ghế hàng một: “Một hộp ba rưỡi, cảm ơn.”

Người bán thuốc lá đi tới đưa cho anh một hộp thuốc lá bằng gỗ. Tống Thiên Diệu bỏ tờ tiền năm tệ vào trong hộp, lấy một hộp ba mươi lăm điếu, lại nhét một đồng năm mươi xu vào, mỉm cười với cô gái bán thuốc lá: “Đây là tiền boa.”

“Cảm ơn ông chủ.” Cô gái nhẹ nhàng quỳ xuống chào, ngoan ngoãn cám ơn rồi rời đi.

Ba mươi lăm điếu thuốc lá nhập khẩu với giá năm nhân dân tệ chắc chắn được coi là thuốc lá cao cấp ở Hồng Kông vào những năm 1950. Nhiều người làm việc tới chết trong một tháng cũng không kiếm đủ tiền để mua mười bao thuốc lá. Ngay cả trong một quán trà tương đối cao cấp như Lục Vũ, đại đa số khách hàng chỉ có thể rút ra hai điếu rưỡi Lucky Strike.

Tống Thiên Diệu mở bao thuốc lá. Anh đưa một điếu cho Ngô Kim Lương, quẹt diêm rồi châm lửa cho cả hai. Sau khi tắt mất diêm anh mới mở miệng nói: “Tôi tên Tống Thiên Diệu, mười tám tuổi. Không giấu gì anh, đúng là hôm nay tôi đến quán trà để nhờ anh Lương giúp đỡ. Tôi biết tiếng Anh, Toán và kế toán, lúc trước đã từng làm tại ngân hàng nước ngoài ở Ma Cao được nửa năm. Lần này tôi muốn tìm việc ở Hồng Kông, không muốn làm việc cho người nước ngoài nữa. Tôi cần tìm một công ty kinh doanh người Trung Quốc để làm việc.”

Ngô Kim Lương kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, gật đầu một cái: “Không thành vấn đề. Chỉ cần có công việc, tôi sẽ giúp cậu bất cứ lúc nào. Cậu muốn tìm một công ty thương mại phải không? Người anh em, không biết trước đây công ty nước ngoài cậu theo làm buôn bán thứ gì? Là dầu hỏa, tơ lụa, gỗ, sắt thép hay loại nào khác?”

“Thứ có lời nhất.” Tống Thiên Diệu vừa hút thuốc vừa nói với Ngô Kim Lương. “Tôi nghĩ anh Lương hẳn phải biết thứ tôi nói.”

Ngô Kim lương khẽ gật đầu, ậm ừ một tiếng.

Cái gọi là kiếm lời nhiều nhất thực ra là buôn lậu. Hiện nay dù là Hồng Kông hay Ma Cao, mọi doanh nghiệp chỉ cần có phương pháp tất sẽ đi buôn lậu. Điều này là do sau khi chiến tranh Triều Tiên bùng nổ vào năm 1950, Hoa Kỳ và các nước khác đã lợi dụng Đại hội đồng Liên Hợp Quốc để thông qua việc áp đặt lệnh phong tỏa và cấm vận đối với Trung Quốc và Triều Tiên.

Thứ càng bị cấm thì lợi nhuận từ buôn lậu lại càng cao, bao gồm thuốc men, vật tư y tế, xăng dầu, vật tư ngũ kim, chuối tiêu, sắt thép, bông,.. Ngoại trừ các công ty thương mại Trung Quốc, các công ty Mỹ, Anh cũng tham gia vào bữa tiệc buôn lậu này. Không chỉ vậy, chính quyền thuộc địa Hồng Kông cũng đã vi phạm vào các quy định “cấm vận” của Liên Hợp Quốc. Bề ngoài liên tục ban hành các luật và quy định nhằm hợp tác với Liên Hợp Quốc để mở rộng phạm vi cấm vận. Nhưng khi áp lực tương đối giảm bớt, sau lưng bắt đầu bí mật chấp thuận cho các công ty thương mại khác nhau xuất khẩu một số mặt hàng cụ thể. Đây cũng chính là lí do việc kiểm soát cấm vận ở Hồng K ông lúc siết chặt lúc nới lỏng.

Trong hoàn cảnh như này, buôn lậu là một hình thức kinh doanh hợp pháp được chính phủ ngầm chấp nhận.

“Lúc trước làm ở bến tàu tôi chịu trách nhiệm đối phó với cảnh sát biển và người của Sở Công thương đến kiểm tra. Lần này tôi cũng đang dự định tìm một công việc tương tự.” Tống Thiên Diệu nói rồi lấy từ trong ví năm mươi tệ đặt trước mặt Ngô Kim Lương. “Đây là một chút thành ý khi đã làm phiền anh, tôi sẽ trả ơn anh sau khi mọi chuyện ổn thỏa.”

Đối với những người phục vụ kiểu vầy, từ đầu đến cuối Tống Thiên Diệu không tỏ vẻ hẹp hòi. Nếu tặng cho người ta một món quà cảm ơn nhỏ sẽ không đủ chu đáo, quà cảm ơn càng nặng thì càng thể hiện sự chân thành.

Mặc dù Ngô Kim Lương đã từng giúp người khác giới thiệu công việc kiểu này nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không khỏi hít một hơi thật sâu. Năm mươi tệ- tiền lương hàng tháng từ phòng trà của anh ta chỉ có sáu mươi tệ thôi đấy! Không những vậy, Tống Thiên Diệu còn nói sau khi xong chuyện anh ta có thể được nhận thêm quà cảm ơn. Điều này làm Ngô Kim Lương muốn thể hiện ra năng lực thật sự của mình cho Tống Thiên Diệu xem.

“Người anh em, tôi nhận quà cám ơn của cậu. Nhưng trước hết, công việc cậu yêu cầu có mức lương ít nhất là hai trăm nhân dân tệ, rất khó có được. Tôi có mối quan hệ, tuy nhiên phải xem cậu có sẵn lòng bỏ tiền ra không thôi. Một ngàn tám trăm đô la Hồng Kông đổi một cơ hội làm việc lâu dài trong công ty thương mại, cậu có thể trả chứ?” Ngô Kim Lương đặt lại tờ năm mươi tệ lên bàn, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc.

Tống Thiên Diệu phủi đi tàn thuốc, đem ví đặt lên bàn: “Trong đây có hai ngàn bảy trăm tệ, nếu anh Lương cảm thấy không đủ, tôi sẽ ra ngân hàng lấy.”

Có lời này của Tống Thiên Diệu khiến Ngô Kim Lương coi trọng anh thêm mấy phần. Tiền mặt trong chiếc ví là hai ngàn bảy trăm tệ, đây đã là con số thiên văn trong mắt nhiều gia đình. Thậm chí Tống Thiên Diệu còn có thể đến ngân hàng rút tiền. Thái độ thoải mái này làm cho Ngô Kim Lương có nhiều thiện cảm hơn với anh. Đây là điều nên làm. Khi đi xin sự giúp đỡ của người khác không được sợ tốn kém. Những người lúc trước đến tìm anh để giới thiệu cho họ công việc, quà cảm ơn chỉ có một hai tệ. Ngô Kim Lượng đã đuổi bọn họ đến làm thợ ở nhà máy. Những mối quan hệ thật sự chỉ dành cho những người như Tống Thiên Diệu, người trẻ tuổi lại hào phóng.

“Nhà hàng hải sản Thái Bạch (tên gọi của nhà hàng hải sản Jumbo lúc bấy giờ} bao trọn tầng cao nhất, mở tiệc và mời ba ca sĩ hát và bồi rượu. Sau nhà hàng hải sản họ phải đến vũ trường hộp đêm North Point để uống rượu và khiêu vũ. Tính toàn bộ quá trình khoảng hơn tám trăm đô la Hồng Kông. Nếu cậu gât đầu, tôi sẽ lập tức đi thu xếp. Con trai thứ của chủ tịch Phòng thương mại Triều Châu là khách quen của tôi. Trong nhà cậu ta có ba cơ sở kinh doanh. Nếu người con thứ chịu đồng ý, công việc của cậu sẽ ổn thỏa, không có vấn đề gì.”Ngô Kim Lượng nói, nhìn chằm chằm vào Tống Thiên Diệu.

Anh ta đang quan sát. Nếu trong mắt Tống Thiên Diệu có một chút do dự, anh ta sẽ đổi một mối quan hệ khác, giới thiệu cho anh một công việc thấp hơn.

Nhưng Tống Thiên Diệu không hề do dự, anh móc từ trong ví ra một ngàn đô la Hồng Kông và đưa cho Ngô Kim Lương: “Đây là một ngàn đô la Hồng Kông, nhờ anh Lương giúp tôi thu xếp.”

“Được.” Ngô Kim lương dứt khoát nhận tiền rồi nghiêng đầu về hướng quầy mà hét lớn. “Phòng riêng cạnh cửa lầu hai, một bình Phổ Nhi mười năm, tôi mời ngài Tống Thiên Diệu.”

Lời này anh ta phải hét lên, bình trà này nhất định phải mời. Nếu không một người phục vụ chuyên làm môi giới buôn bán như anh đã sớm bị đuổi khỏi quán trà.

Nhưng không phải loại mời nào cũng như nhau. Thông thường thứ Ngô Kim Lương gọi nhiều nhất là một chỗ ngồi ở tầng một, một bình trà thơm và một lồng đồ ăn nhẹ hoặc không có đồ ăn nhẹ nào cả, chỉ một bình trà thơm. Có nghĩa là quà cảm ơn không nhiều. Ấy vậy, phòng riêng đối diện cửa sổ lầu hai đã là phòng riêng tốt nhất ở quán trà Lục Vũ, đơn giá một bình Phổ Nhi dùng mười năm là 20 nhân dân tệ, có thể nói là loại trà ngon nhất trong quán.

Tất cả mọi người ở tầng một lập tức nhìn về phía Ngô Kim Lương, chủ yếu nhìn Tống Thiên Diệu, muốn coi thử anh là ai. Số tiền phải lớn tới mức nào mới có thể khiến Ngô Kim Lương gọi một bình Phổ Nhi mười năm.

Đúng lúc Tống Thiên Diệu đứng dậy, hơi cúi đầu chào mọi người rồi đi về phía lầu hai. Ngô Kim Lương ở phía sau anh thấp giọng nói: “Người anh em, cứ chờ tin tốt của tôi.”

Trông chàng trai trẻ tựa như nhân viên cấp cao của một công ty nước ngoài đang đi lên cầu thang, những vị khách tầng dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Họ đã quen uống ở đây, biết được quy củ của quán trà. “A Lương hôm nay kiếm lớn rồi, xấp xỉ một năm hết tết đến nơi cậu ta cũng không mời ai một bình Phổ Nhi. Xem ra cậu ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

“Dĩ nhiên là nhiều rồi, nhưng trông quần áo cậu thanh niên kia mặc không giống kiểu người đi cầu xin a Lương.”

“Chờ a Lương trở về, lại kêu hắn đãi mỗi người chúng ta một giỏ bánh mè.”

Tống Thiên Diệu được một người phục vụ dẫn vào phòng riêng. Đầu tiên là giúp anh chuẩn bị đồ ăn nhẹ trái cây. Sau đó người phục vụ bắt đầu nấu và rửa bộ trà cho anh, chuẩn bị pha trà. Tống Thiên Diệu phát hiện căn phòng này quả thực có tầm nhìn rất đẹp. Bởi vì phía đối diện là một phòng trà dành cho nữ. Từ phía bên này nhìn sang có thể thấy bên đó đang uống trà và trò chuyện vui vẻ.

“Thưa ngài, ngài có muốn nghe chút nhạc không?” Một cô bé búi tóc, nhiều nhất cũng mười bốn mười lăm tuổi đang ôm đàn tỳ bà đứng ngoài cửa phòng, quỳ xuống chào Tống Thiên Diệu. Lúc này em mới rụt rè mở miệng.

Giọng nói tuy nhỏ nhưng mang hương vị mềm mại, dịu dàng tự nhiên.

Em thấy Tống Thiên Diệu đi lên tầng hai, nghĩa rằng Ngô Kim Lương cũng chiêu đãi anh một bình Phổ Nhi, thế là em mạnh dạn lên lầu xem có kiếm được chút tiền hay không.

Tống Thiên Diệu cắn một trái táo, hỏi lại rằng: “Chơi và hát một bài thì hết bao nhiêu tiền?”

“Đoạn ngắn một tệ, khúc dài ba tệ.”

“Vậy chơi một đoạn ngắn đi.” Tống Thiên Diệu lấy ra một tệ đặt lên bàn.

Cô bé bước nhanh tới, chào một cái nữa rồi nhặt lấy một tệ. Em ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ dành cho người chuyên dụng ở một xó xỉnh, không vội bắt đầu mà đợi người phục vụ pha trà xong ra ngoài và đóng cửa. Lúc này em xòe mười ngón tay dạo lướt trên đàn tỳ bà.

Sau đó, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng tỳ bà. Tống Thiên Diệu nhắm mắt lại, ngồi ở trước bàn, dùng tay gõ nhịp theo giai điệu.

Đợi khúc nhạc dạo chơi như nước chảy, cô bé mấp môi, ca một hơi dài nhẹ nhàng: “Trên đời có lắm chăng chuyện khó nói, nhưng xin giữ lại ý nguyện ban đầu. Người hát không hỏi đúng sai, chỉ lấy một mảnh chân tình.”

Tống Thiên Diệu đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra. Anh nhìn ca sĩ nhỏ, nhẹ nhàng cảm thán: “Được rồi, bất kể ca hát thế nào, chỉ cần nói được hai câu này cũng đáng được thưởng, lời hay.”

Bạn đang đọc Tái Sinh Để Vươn Lên Dẫn Đầu (Tái Sinh Ở Hồng Kông Năm 1950) của Nháo Nháo Bất Ái Nháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi X_1010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.