Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú hề máy móc

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Tứ thiếu Tào gia nhận ra ý định của tên đầu trọc, hắn lạnh giọng cảnh cáo: “Chỉ cần ngươi do dự thêm một giây nữa, ta dám cam đoan Tào gia ta sẽ làm dong binh đoàn Hắc Thuỷ của ngươi bị xoá tên trong thành Vô Tội!”

“.”

Có vẻ lời nói này còn có tính uy hiếp hơn khẩu súng lục vừa rồi, tên to con đầu trọc nghe vậy thì mí mắt liên tục giật giật, sợ tới mức run lẩy bẩy.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hiểu “Tào gia” trong lời nói ấy có ý gì. Vị thiếu gia này chính là “ông chủ đứng sau” thuê dong binh đoàn Hắc Thuỷ bọn họ.

Tuy lúc trước hắn không biết thân phận của đối phương, nhưng đoàn trưởng còn phải khom người nói chuyện với người này, thế nên cũng chỉ có thể là Tào gia của phủ Tổng đốc thượng thành mà thôi.

Nếu vị thiếu gia này chết thì hắn không sợ. Nhưng trong hai người có một người được sống, dù người được sống là vị thiếu gia này hay quản gia thì đều sẽ có một người đi ra ngoài. Đến lúc đó, dù hắn thật sự lấy được bảo bối thì cũng sẽ không có mạng để hưởng thụ.

Tên đầu trọc cũng là kẻ gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, hắn lập tức cân nhắc lợi và hại, cười làm lành và nói: “Thiếu gia, ta không có ý đó. Ta chỉ định hỏi thiếu gia xem có cần…”

Tứ thiếu gia Tào gia cắt ngang lời hắn, nói với vẻ khinh thường: “Cút đi!”

“Vâng.”

Tên lính đánh thuê đầu trọc vốn định nịnh nọt thêm vài câu, nhưng nghe thấy lời này cũng chỉ có thể cười ngượng rồi xoay người rời đi.

Hắn đi tới trước cánh cửa ánh sáng vặn vẹo rồi lập tức biến mất.

Giết chết đồng đội thật sự có thể đi ra ngoài.

Bốn người còn lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng đồng đội giết hại lẫn nhau này, cũng hiểu rằng tuân thủ quy tắc trò chơi thật sự có thể sống sót.

Nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ nhiều thì “Loảng xoảng” một tiếng, gai sắt trên đỉnh đầu lại rơi xuống một đoạn. Còn ba mươi mấy giây nữa, nếu không hành động thì cả hai đều sẽ phải chết.

Quý Tầm lại không hề hoang mang chút nào, hắn nhìn hai người chủ tớ đó định làm thế nào với ánh mắt đầy hứng thú. Mà Sơ Cửu cũng không cướp súng, nàng như đang suy nghĩ điều gì. Hai người chủ tớ cũng không nhúc nhích. Mọi người đều đoán được trạm kiểm soát này chắc chắn còn lựa chọn khác.

Mấy phút trôi qua, bây giờ Tứ thiếu Tào gia mới bắt đầu cầm lấy khẩu súng lục lên quan sát. Khẩu súng này không có vấn đề gì, nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng lắm.

Quản gia già đối diện không hề có ý định cướp súng, chỉ yên lặng đứng đó.

Chẳng qua Tứ thiếu cũng không nổ súng, hắn cẩn thận quan sát khẩu súng, lại nhìn chú hề máy móc cách đó không xa, như suy tư điều gì.

Mấy phút sau, thiết thứ trên đỉnh đầu lại rơi xuống.

Quản gia không nhịn được nữa, thúc giục: “Thiếu gia, ngươi hãy nổ súng đi, nếu không thì không kịp nữa rồi. Lần này không được, lần sau tiến vào còn có thể thử lại.”

Thiết thứ trên đỉnh đầu vang lên tiếng rắc rắc như đồng hồ đếm ngược, thúc giục bốn người hãy nhanh chóng đưa ra quyết định.

Là người hầu của Tào gia, hắn đã có giác ngộ chịu chết.

Chỉ có thể làm vậy thôi ư? Tuy Tứ thiếu Tào gia biết phương pháp này không đúng, nhưng hắn đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.

Đúng như lời quản gia nói, nếu lần này không được thì vào thêm thêm lần nữa. Dù sao hắn cũng đã hiểu rõ toàn bộ không gian dị duy này, đi ra ngoài còn có thể chậm rãi suy nghĩ.

Nghĩ xong, Tứ thiếu Tào gia cũng đưa ra quyết định, hắn quyết đoán giơ súng lên.

“Rắc!”

Không có đạn.

Quy tắc trò chơi là chỉ có thể nã một phát súng về phía người đối diện. Lần này đến lượt quản gia cầm súng.

Quý Tầm và Sơ Cửu cũng đang nhìn, nhìn xem có trình diễn vở kịch người hầu giết chủ hay không. Nhưng hai người bọn họ không ngờ, sau khi cầm lấy súng lục, quản gia không chĩa vào người đối diện mà bắn vào đầu mình không chút do dự.

“Rắc!”

Lại không có đạn.

Quản gia đặt khẩu súng trên bục rồi thúc giục: “Thiếu gia, ngươi nổ súng đi.”

Tự sát à?

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Quý Tầm chợt trở nên nghiêm túc. Dù là vì ngu trung hay có lý do khác, trung thành đều đáng được tôn trọng. Nếu ông lão đã đưa ra lựa chọn này, vậy thì chắc chắn vị thiếu gia đó có thể sống sót. Cũng xem như tuân thủ quy tắc trò chơi.

Quản gia lựa chọn hy sinh, nhưng vẻ mặt của Tào thiếu gia lại không hề có gì khác thường. Hắn nhận lấy khẩu súng rồi bóp cò.

“Bùm!”

Viên đạn bay ra từ trong họng súng. Giữa trán ông lão xuất hiện một lỗ máu, cơ thể ngã xuống mặt đất. Cánh cửa ánh sáng vặn vẹo cũng xuất hiện trên thi thể.

Nhìn thi thể trên mặt đất, vẻ mặt Tứ thiếu Tào gia không có bao nhiêu gợn sóng. Hắn không nhìn thi thể, cũng không lựa chọn rời đi, mà xoay người nhìn về phía Quý Tầm và Sơ Cửu trong lồng sắt.

Bây giờ, đến lượt các ngươi.

Bạn đang đọc Tai Biến Tạp Hoàng (Bản Dịch) của Manh Hậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.