Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi có một giáo viên 2

Phiên bản Dịch · 1111 chữ

Hôm nay, Michael nhận được tin Ngô Lạc Thiến trang điểm lộng lẫy ra ngoài, thế nên lập tức chạy đến đây, chuẩn bị gặp mặt tình địch của mình.

Nhân tiện cũng dùng giá trị nhan sắc đỉnh cao của mình áp đảo đối phương, để Ngô Lạc Thiến biết thế nào mới thực sự là đẹp trai.

Bây giờ...

Mẹ kiếp, thằng ranh này đúng thật con mẹ nó đẹp trai quá!

Sau khi đã gặp mặt đối phương, ánh mắt bất thiện của Michael hơi chột dạ. Anh ta cảm thấy, có khả năng, có lẽ, hình như mình không phải đối thủ của tên này.

Vừa mới ra trận đã bị giết chết, Michael vô cùng lo lắng, hai chữ phiền muộn viết rõ trên mặt.

“Thì ra anh chính là Michael à, chúng tôi vừa nghe A Thiến nhắc đến anh. Cô ấy nói anh là người hào hoa phong nhã, tài hoa hơn người, A Thiến rất ít khi khen ngợi người khác, tôi còn tưởng anh là bạn trai của cô ấy cơ!”

Liêu Văn Kiệt nhìn Michael, phát hiện ra trong mắt anh ta là sự kinh ngạc trộn lẫn sự không cam lòng, bên trong sự không cam lòng lại có thêm một chút tuyệt vọng, loại ánh mắt này Liêu Văn Kiệt đã quá quen thuộc rồi. Hắn lập tức nhận ra tình cảm mà Michael dành cho Ngô Lạc Thiến, thế nên nhanh chóng cười nói: “Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng khi tôi nhìn thấy anh thì cảm thấy hai người rất xứng đôi đấy, tôi rất có thiện cảm với anh, anh cố gắng lên nhé!”

“Hả? A! À! Chuyện này...”

Michael cũng là người thông minh, nghe Liêu Văn Kiệt nói như thế thì vui mừng khôn xiết, bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Liêu Văn Kiệt, lắc lắc hai cái: “Cậu nói quá rồi, không dám nhận, không dám nhận, tôi nào có ưu tú được như lời cậu nói cơ chứ... À, tôi hơn cậu có mấy tuổi thôi, để tôi gọi cậu là anh Kiệt nhé!”

“Anh hơn tôi mấy tuổi, gọi như thế không phù hợp!”

“Có gì mà không phù hợp? Phù hợp, rất phù hợp. Anh Kiệt, anh đừng khách sáo với em, nếu anh khách sáo với em chính là không nể mặt em!”

Michael vỗ ngực: “Còn nữa, anh cứ gọi em là A Cao là được rồi, bạn bè đều gọi em như thế.”

“A Cao?”

Liêu Văn Kiệt sững sờ, thầm nghĩ hai cái tên đúng là quá khác biệt rồi. Hắn mỉm cười nói: “Nhưng mà không phải tên của anh là Michael sao?”

“Mi cái gì mà chael, nói để đánh lừa trẻ con thôi. Tôi họ Mễ tên Cao, tên là Mễ Cao, nào có tên tiếng Anh nào.”

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa.”

“Không cần khách khí, không cần khách khí.”

“A Cao!”

“Anh Kiệt!”

“Ha ha ha...”

“Ha ha ha...”

Hai người này vừa gặp đã thân, chỉ thiếu quỳ xuống kết bái huynh đệ ngay lập tức. Châu Tinh Tinh đứng bên cạnh đần hết cả người.

Không đúng, tình huống này không đúng!

“Hai người náo loạn đủ chưa?”

Ngô Lạc Thiến hừ lạnh một tiếng, thực ra cô cũng biết mình và Liêu Văn Kiệt không có gì với nhau cả, cũng khó mà thành đôi.

Lần trước đánh nhau với sát thủ A Uy trong phòng vệ sinh của quán bar, tiếp theo lại tay không tấc sắt hạ gục mấy chục tên đàn em của Điền Vĩ Cường. Cả hai lần Liêu Văn Kiệt đều ở đó, chiến tích chiến đấu hung hãn của cô cũng đủ cho hắn sợ hãi mà tránh xa.

Có lẽ là vì Liêu Văn Kiệt đẹp trai quá, cô không cam tâm nên vẫn muốn giãy dụa một chút.

Chủ yếu là không phục, nếu Liêu Văn Kiệt sớm muộn cũng sẽ bị người khác dụ dỗ, vậy thì tại sao người đó không thể là cô?

Bây giờ nghe Liêu Văn Kiệt nói những lời đó với Michael, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Tình yêu giống như một hạt giống, còn chưa kịp nảy mầm đã bị mưa gió vùi dập.

“A Cao, bây giờ anh đang làm việc ở đâu thế?”

Liêu Văn Kiệt dò xét Michael, muốn xác định lại suy nghĩ trong lòng.

“Em làm việc ở sân bay, nói đúng ra thì em làm nhân viên hộ tống, chịu trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho nhân viên phi hành đoàn và tất cả hành khách.”

“Lợi hại quá!”

Liêu Văn Kiệt giơ ngón cái lên, mặc dù hắn không biết công việc này là làm cái gì, nhưng nghe diễn tả thì có vẻ như rất quan trọng.

“Nào có, nào có, anh Kiệt mới lợi hại...”

“Dừng tâm sự ở đây, tôi có một chuyện quan trọng muốn nói.”

Liêu Văn Kiệt thu hồi gương mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn qua ba người trước mặt: “A Thiến, A Tinh, hai người cảm thấy công phu tôi học được như thế nào?”

“Rất lợi hại!”

“Chịu đòn khá tốt!”

Ngô Lạc Thiến và Châu Tinh Tinh đồng loạt trả lời, căn cứ theo những gì mình đã chứng kiến mà đưa ra đánh giá đúng trọng tâm.

“Thực ra là vì tôi có một giáo viên, người dạy công phu cho tôi không những có thân thủ lợi hại mà còn tính toán như thần, là một đạo sĩ đã nhập thế tu hành. Mà tôi cũng đi theo ông ấy học được một chút tài nghệ, nếu như gặp người có duyên thì có thể nhìn tướng mạo mà đoán được hung cát.”

(Hung là những điều không may, điều dữ. Cát là điều lành, điều may mắn)

Liêu Văn Kiệt mở miệng ra là nói dối, hắn lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, kỹ năng tốt nhất chính là diễn kịch. Bây giờ nói hươu nói vượn mà vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn không giống đang nói linh tinh chút nào.

“Còn có cả chuyện này nữa à? Tại sao từ trước đến nay không nghe cậu nhắc đến?”

Châu Tinh Tinh tràn đầy nghi hoặc, lắc đầu tỏ vẻ không tin.

“Anh đừng hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế chứ, nếu không thực sự cần thiết thì tôi nói cho anh biết chuyện này làm gì? Để anh tối ngày bám theo tôi hỏi dãy số trúng thưởng của xổ số ngày mai à?

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.