Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1842 chữ

Người dịch: Đồng Đạo Nhân

…..

Ngày đầu tiên xuyên đến thế giới này, Cố Quân Thiên không những hoàn thành công việc của nguyên chủ, còn tìm hiểu hoàn toàn tình hình Cố thị.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, hắn tính toán tiến hành một vài cải cách với Cố thị, thuận tiện nghiên cứu phát minh ra vài loại tài liệu mới.

Thị trường hàng xa xỉ quốc tế, đã sớm bị những nhãn hiệu nổi danh ở nước ngoài lấy đi phần lớn định mức thị trường, hắn muốn khiến danh tiếng “Thánh Đế” vang dội, chỉ dựa vào mỗi thiết kế là không đủ, tốt nhất có thể nghiên cứu chế tạo ra một vài thứ mà chỉ có công ty bọn họ mới có, ví dụ như kim cương sở hữu màu sắc độc đáo, hay như kim cương nhân tạo mà người khác không thể làm được.

Mấy năm nay, kim cương nhân tạo đã không còn hiếm lạ, Cố thị có thể chế tạo ra kim cương nhân tạo, hắn phải dành thời gian đến căn cứ chế tạo kim cương của Cố thị xem thử, xem xem có thể làm ra kim cương mà người khác không thể làm ra hay không.

Phương diện kim loại, cũng có thể nghiên cứu một chút, nếu có thể nghiên cứu ra kim loại có thể kéo dài và ép mỏng tốt lại còn xinh đẹp, nói không chừng bọn họ có thể làm ra trang sức không giống người khác.

Những thứ này không dễ làm, nhưng Cố Quân Thiên tràn đầy lòng tin với chính mình.

Hắn cảm thấy chính mình có thể làm ra.

Trước khi hắn xuyên qua, chắc hẳn là một đại lão rất lợi hại!

Cố Quân Thiên viết kế hoạch lên giấy, cảm thấy cực kỳ vừa lòng với bản thân.

Lúc này rốt cuộc tư tưởng của hắn cũng đúng rồi!

Nên như vậy, sự nghiệp mới là quan trọng nhất, yêu đương cái gì chứ?

Chu Thanh Hạo gầy như vậy, một chút cũng không phù hợp thẩm mỹ của hắn.

Nghĩ đến đây, Cố Quân Thiên lấy di động ra, chuyển hai trăm nghìn cho Chu Thanh Hạo: “Nhớ phải ăn cơm đàng hoàng.”

Ở cốt truyện nguyên bản, bởi vì Chu Thanh Hạo đã mua rất nhiều hàng xa xỉ, nên sau khi bị sa thải không có tiền tiết kiệm, sinh hoạt gian nan.

Thế còn chưa tính, đám bạn của Trình Minh Nghiên, còn sai người cướp lấy những món đồ xa xỉ kia của y……

Chu Thanh Hạo thu nhập một năm hai trăm nghìn, sau khi thiết kế được duyệt còn có thể được nhận tiền thưởng, cuối cùng vậy mà lăn lộn thành như thế, thực sự khiến người thổn thức không thôi.

Thật ra bản thân Cố Quân Thiên hoàn toàn vô cảm với những mặc hàng xa xỉ kia.

Thậm chí hắn cảm thấy, người đã không có tiền còn đi mua hàng xa xỉ thật ngu ngốc.

Nhưng đổi lại thành Chu Thanh Hạo thì…… Chu Thanh Hạo đẹp như vậy, dùng đồ mắc chút cũng bình thường mà?

Vứt Chu Thanh Hạo ra khỏi đầu, Cố Quân Thiên tan tầm về nhà.

Tài xế đã chờ ở trong xe, trên ghế sau, còn có một người đàn ông khoảng chừng sáu bảy chục tuổi, dáng người thon gầy, mặc tây trang đang ngồi.

Khí chất ông lão này rất giống với ông cụ Cố.

Cố Quân Thiên nhìn thấy đối phương, mỉm cười mở miệng: “Chú Lâm, đã lâu không gặp.”

Người trước mắt này họ Lâm, tên Lâm Trí, đã từng là trợ lý của ông nội hắn, cũng là tâm phúc của ông nội hắn.

5 năm trước, ông nội hắn hoàn toàn lui khỏi Cố thị, Lâm Trí cũng đã sớm tới tuổi về hưu, bèn về hưu theo.

Lúc chiều, Cố Quân Thiên liên hệ với Lâm Trí một lần nữa, dùng số tiền lớn mời đối phương đến nhà bầu bạn với ông nội mình.

Trước khi ông cụ Cố về hưu, thời gian ở công ty còn dài hơn cả thời gian ở nhà.

Đối với ông cụ Cố mà nói, chắc chắn Lâm Trí càng thêm quen thuộc và thân cận hơn Lý quản gia nhiều.

“Cố tổng, đã lâu không gặp.” Lâm Trí cười chào hỏi.

Lâm Trí đã 70 tuổi, tuổi tác ông không nhỏ, vẫn luôn ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ.

Ông không có bao nhiêu hứng thú với việc tiếp tục đi làm, nhưng Cố Quân Thiên cho quá nhiều!

Nội dung công việc cũng chỉ là ở bên cạnh bầu bạn với lão tổng tài mà thôi, ông làm!

Cố Quân Thiên mỉm cười trò chuyện với Lâm Trí, nói những việc trong công ty, cũng nói về ông nội của mình.

Trong lúc bất tri bất giác, xe đã chạy đến nhà cũ nhà họ Cố.

Cố Quân Thiên mở cửa đi vào, ngay lập tức nhìn thấy ông cụ Cố ăn mặc không chút cẩu thả, đang ngồi trong phòng khách.

Trông ông chẳng khác gì lúc sáng, cả người đầy vẻ uy nghiêm, thế nên hộ lý bên cạnh cũng không dám nói gì với ông, trong phòng bởi vậy cũng đặc biệt an tĩnh.

Cố Quân Thiên cảm nhận được sự cô đơn trên người ông.

Bước đến bên cạnh ông cụ Cố, Cố Quân Thiên mỉm cười mở miệng: “Ông nội, cháu đã về rồi đây, ông xem cháu còn dẫn ai về nữa này?”

Ông cụ Cố ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lâm Trí, ông nhìn chằm chằm Lâm Trí một lúc lâu, mới chần chờ mở miệng: “Tiểu Lâm……”

Lâm Trí lớn tiếng đáp lại: “Lão Cố tổng, là tôi!”

Ông cụ Cố hoàn toàn rời khỏi Cố thị vào 5 năm trước.

Trước lúc đó, ông cũng đã bảo mọi người gọi Cố Quân Thiên là Cố tổng, ông cũng theo đó mà trở thành lão Cố tổng.

Nhìn thấy Lâm Trí, ông cụ Cố rất vui vẻ: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm ông đã đến rồi, mau ngồi đi.”

Lúc này, Lý quản gia bưng một dĩa trái cây đi ra.

Lý quản gia mới 50 tuổi, hơi béo, tươi cười hòa ái, là loại người mà người khác nhìn vào sẽ theo bản năng tâm sinh hảo cảm.

“Tôn thiếu gia đã về rồi? Lão gia vẫn luôn đang đợi cậu…… Tôn thiếu gia, Trình thiếu không về cùng cậu sao?” Lý quản gia hỏi.

“Ừ.” Cố Quân Thiên cởi áo khoác trên người đưa cho bảo mẫu.

Lý quản gia còn đang nhắc mãi không ngừng: “Tôn thiếu gia, lão gia vẫn luôn nhớ thương Trình thiếu đấy, cậu dẫn cậu ấy về, mọi người quây quần bên nhau ăn bữa cơm, nhất định lão gia sẽ rất vui vẻ……”

Cố Quân Thiên nói với Lâm Trí: “Chú Lâm, chú dẫn ông nội cháu đến nhà ấm trồng hoa đi dạo đi.”

Lâm Trí cười đáp ứng, đẩy ông cụ đi về phía nhà ấm trồng hoa.

Lúc đi, ông cụ Cố liếc mắt nhìn Cố Quân Thiên một cái, ánh mắt kia cơ hồ hiểu rõ hết thảy.

Cố Quân Thiên lộ ra nụ cười lấy lòng với ông cụ.

Có đôi khi ông cụ sẽ hồ đồ, nhưng giờ phút này, chắc hẳn ông đang thanh tỉnh.

Mắt thấy ông cụ sắp rời đi, Lý quản gia ý thức được không đúng, theo bản năng muốn đuổi theo.

Nhưng Cố Quân Thiên gọi ông lại: “Lý quản gia, chú ở lại.”

Dứt lời, Cố Quân Thiên lại nói với vệ sĩ: “Gọi tất cả người trong nhà ra đây.”

Chỉ chốc lát sau, tất cả người làm trong nhà cũ nhà họ Cố đều có mặt ở nơi này.

Bấy giờ trong nhà có hai hộ lý, hai đầu bếp, hai giúp việc, còn có một người làm vườn và hai tài xế.

Hộ lý là làm việc theo ca, còn có hai hộ lý hiện giờ không ở đây, song chuyện này chẳng mấy ảnh hưởng.

Cố Quân Thiên nói: “Tôi gọi mọi người tới là có chuyện muốn nói, Trình Minh Nghiên và nhà họ Cố tôi không thân không thích, sau này không được cho cậu ta bước chân vào nhà họ Cố.”

Lý quản gia nhíu mày: “Tiểu thiếu gia, lão gia rất thích Trình thiếu……”

“Tôi không cần quản gia làm chủ thay tôi, Lý quản gia, chú thu dọn đồ đạc rời đi đi. Tôi sẽ sai người chuyển tiền bồi thường vào thẻ cho chú.” Cố Quân Thiên lại nói.

Lúc hắn mới vừa xuyên đến đây, cũng đã suy nghĩ kỹ những việc cần phải làm.

Trong đó bao gồm việc sa thải Trình Minh Nghiên, ngăn cách Trình Minh Nghiên với ông nội hắn, còn có chia tay với Chu Thanh Hạo.

Trình Minh Nghiên đã bị sa thải, vậy phải nhanh chóng ngăn cách Trình Minh Nghiên với ông nội hắn mới được, miễn cho Trình Minh Nghiên cứ chạy tới nhà hắn, mang đến cho hắn một đống phiền phức.

Về việc chia tay với Chu Thanh Hạo…… Người trong công ty đều biết hắn đang yêu đương với Chu Thanh Hạo, lúc này chia tay sẽ ảnh hưởng xấu đến Chu Thanh Hạo, vẫn để từ từ rồi tính.

“Tôn thiếu gia!” Lý quản gia rất tức giận: “Cậu không thể làm như vậy, lão gia rất coi trọng tôi……”

“Người trả tiền cho chú là tôi.” Cố Quân Thiên nói.

“Tôn thiếu gia, cậu không tôn trọng lão gia, đuổi thân tín của lão gia đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Lý quản gia lấy lại bình tĩnh, lời lẽ chính nghĩa chất vấn Cố Quân Thiên, dáng vẻ như thể Quân Thiên muốn đoạt quyền soán vị vậy.

Cố Quân Thiên nói: “Thân tín của ông nội tôi không phải chú, mà là chú Lâm mà tôi đưa về nhà hôm nay. Về phần chú, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi đi.”

Thật ra nhà họ Cố rất đơn giản, không có chuyện lung tung rối loạn gì.

Ban đầu ông cụ Cố bận rộn sự nghiệp, sau đó mới cưới bà nội Cố nhỏ hơn ông mười tuổi, hai người cầm sắt hòa minh, cảm tình vô cùng tốt.

Bà nội Cố qua đời vào mười năm trước, lúc đó ông cụ Cố cũng đã hơn 80 tuổi, hiển nhiên không có khả năng tiếp tục kết hôn.

Về phần cha nguyên chủ, ông si mê nhiếp ảnh, còn muốn thăm dò hết thảy những điều không biết trên thế gian, cho nên vẫn luôn ở trong núi sâu rừng già, ngoại trừ mẹ nguyên chủ có cùng chung chí hướng với ông đi theo ông chạy khắp nơi, thì bên cạnh ông chẳng còn người phụ nữ nào khác.

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.