Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1866 chữ

Người dịch: Đồng Đạo Nhân

Cố Quân Thiên vô cùng lo lắng, căn phòng nhỏ hẹp này lại làm hắn không ngừng đau lòng thay Chu Thanh Hạo.

Hắn vội vàng từ trên giường bò dậy, sắc mặt không thể tránh né mà có chút khó coi.

Chu Thanh Hạo nằm trên giường, thấy Cố Quân Thiên gấp không chờ nổi mà muốn rời khỏi mình, trái tim thiếu chút nữa đã ngừng đập.

Y bị ghét bỏ.

Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, Chu Thanh Hạo lại ngồi dậy, ôm lấy eo Cố Quân Thiên.

Đáng tiếc không gian nơi này quá hẹp trong lúc nhất thời y đứng dậy không nổi, không thể lại cưỡng hôn Cố Quân Thiên…… Chu Thanh Hạo gắt gao ôm lấy Cố Quân Thiên, cả người phát run, sau đó y nghe thấy giọng Cố Quân Thiên vang lên: “Chu Thanh Hạo, em……”

Chu Thanh Hạo không muốn nghe Cố Quân Thiên nói chuyện, mở miệng nói trước: “Ca ca, em thật là khó chịu.”

Cố Quân Thiên đang muốn dò hỏi tình hình thân thể của Chu Thanh Hạo, đã bị Chu Thanh Hạo ôm lấy, đồng thời còn nghe Chu Thanh Hạo nói khó chịu.

Giờ phút này, hắn cũng không rảnh lo dư vị Chu Thanh Hạo gọi “ca ca”, lo lắng hỏi: “Em khó chịu ở đâu? Có phải bị thương rồi không? Em mau buông anh ra, để anh nhìn xem chân của em.”

Giọng nói Cố Quân Thiên tràn đầy lo lắng, Chu Thanh Hạo nghe mà sửng sốt.

Y còn tưởng rằng đây là lần cuối cùng y được ôm Cố Quân Thiên.

Kết quả…… Cố Quân Thiên vậy mà lo lắng cho y?

Vừa rồi Cố Quân Thiên còn đang tức giận, bây giờ lại an ủi y?

Rõ ràng y không hề làm cái gì, chỉ kêu một tiếng “ca ca”……

Gọi ca ca có tác dụng vậy sao?

Đây quả nhiên là đòn sát thủ!

Chu Thanh Hạo phản ứng rất nhanh, lập tức đỏ hốc mắt, bóp giọng nói chuyện: “Quân Thiên ca ca, vừa rồi ở dưới lầu, không phải em cố ý hung dữ vậy đâu, người nọ cướp đi nhà cửa và tiền tiết kiệm mà cha mẹ để lại cho em, khi em còn nhỏ, ông ta còn thường xuyên đánh em, không cho em ăn cơm. Vừa rồi nhìn thấy ông ta, em quá tức giận…… hu hu……”

Cố Quân Thiên đang lo lắng cho Chu Thanh Hạo, chợt nghe thấy Chu Thanh Hạo nói như vậy, còn nghe thấy tiếng nức nở của Chu Thanh Hạo.

Chu Thanh Hạo khóc!

Cố Quân Thiên hít hà một hơi, chân tay luống cuống, sao Chu Thanh Hạo có thể khóc chứ!

Hắn bất ngờ cảm thấy hơi hoảng hốt.

Đồng thời, Cố Quân Thiên cũng bị lời nói của Chu Thanh Hạo làm kinh ngạc.

Chú hai của Chu Thanh Hạo, lại quá đáng như vậy sao?

Ông ta ngoại trừ lấy đi tiền mà cha mẹ Chu Thanh Hạo để lại, vậy mà còn đánh Chu Thanh Hạo, không cho Chu Thanh Hạo ăn cơm?!

Cố Quân Thiên ôm lấy Chu Thanh Hạo, an ủi một cách vụng về: “Đừng sợ, sau này có anh ở bên em, ông ta nhất định sẽ không dám lại làm tổn thương em nữa.”

Cố Quân Thiên rất tự trách.

Hắn hẳn nên sớm đưa Chu Thanh Hạo về nhà ở, lại sắp xếp mấy vệ sĩ đi theo Chu Thanh Hạo.

Nếu hắn làm như vậy, Chu Thanh Hạo sẽ không bị khi dễ.

Từ từ, hình như vừa rồi Chu Thanh Hạo cũng không có bị khi dễ?

Cái ý tưởng này dừng lại một cái chớp mắt trong đầu Cố Quân Thiên, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Chu Thanh Hạo cũng khóc rồi, như vậy sao không phải là bị khi dễ chứ?

“Quân Thiên ca ca, em thật sự rất sợ hãi……” Chu Thanh Hạo lại mềm giọng nói chuyện.

Cố Quân Thiên theo bản năng trấn an Chu Thanh Hạo: “Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây!”

Trấn an xong, hắn lại có chút bất đắc dĩ.

Chu Thanh Hạo đều đã bị hắn nhìn thấy gương mặt thật rồi, thậm chí đều có gan cưỡng hôn hắn, sao lại còn giả vờ ở trước mặt hắn chứ?

Có điều Chu Thanh Hạo muốn giả vờ thì cứ giả vờ đi, hắn còn có thể làm gì được?

Chu Thanh Hạo vừa khóc, trái tim hắn cũng muốn vỡ nát theo.

“Quân Thiên ca ca anh thật tốt, anh là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này.” Chu Thanh Hạo ôm Cố Quân Thiên không bỏ, cả người run bần bật, nhìn muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Y cho rằng mình đã xong đời, kết quả kêu ca ca mấy tiếng, vậy mà Cố Quân Thiên không so đo nữa.

Đã thế nhất định phải kêu nhiều thêm mấy tiếng.

Chu Thanh Hạo nỗ lực giả vờ đáng thương, trong lòng lại bất ổn, chỉ sợ Cố Quân Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện trước đó, sau đó nổi giận với y.

Nghĩ như vậy, y lại mở miệng: “Quân Thiên ca ca, em thật sự rất sợ, nếu như không có anh, giờ này em chẳng biết phải làm gì?”

Cố Quân Thiên nghe Chu Thanh Hạo nói như vậy, bỗng dưng nghĩ đến một sự kiện.

Nếu như không có hắn, Chu Thanh Hạo sẽ nhảy lầu tự sát!

Lúc hắn vừa đến thế giới này, biết được tương lai, không có cảm xúc quá lớn với cái chết của Chu Thanh Hạo.

Tuy rằng hắn không có ký ức trước kia của mình, nhưng chắc chắn hắn đã xem qua rất nhiều tử vong, cũng sẽ không dễ dàng động dung.

Nhưng giờ phút này, chỉ nghĩ đến Chu Thanh Hạo sẽ chết thôi, hắn đều cảm thấy khó có thể tiếp thu.

Nghĩ như vậy, Cố Quân Thiên lại nhìn về phía Chu Thanh Hạo, trịnh trọng hứa hẹn: “Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em bị khi dễ nữa.”

Bàn tay Chu Thanh Hạo nắm lấy quần áo Cố Quân Thiên cứng đờ.

Cố Quân Thiên vậy mà lại nói ra lời hứa như vậy…… y không có nghe lầm chứ?

Giờ phút này, Chu Thanh Hạo không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Quân Thiên, cũng không dám đi xác nhận lời Cố Quân Thiên nói là thật hay giả.

Vốn dĩ y chỉ là sợ hãi, sợ Cố Quân Thiên sẽ rời khỏi y, nhưng bây giờ Cố Quân Thiên vẫn luôn an ủi y, nỗi sợ đã biến mất, nhưng thật ra trong lòng lại trào lên nỗi uất ức.

Nước mắt y không ngừng chảy xuống.

Cố Quân Thiên lại nói: “Đừng khóc, khóc nữa sẽ khó coi.”

Chu Thanh Hạo gắt gao dán mặt trên eo Cố Quân Thiên.

Bây giờ y vô cùng chật vật, chắc chắn rất khó coi, y còn lau nước mắt lên quần áo Cố Quân Thiên.

May mắn y không có trang điểm.

Sau khi Chu Thanh Hạo phát hiện ra sở thích của Cố Quân Thiên, đã quyết chí trở thành một chàng trai tinh xảo, thậm chí y còn mạnh mẽ tiêu mấy ngàn đồng đi đến quầy hàng cao cấp mua mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.

Y có dùng mỹ phẩm dưỡng da, nhưng chẳng mấy khi y dùng đồ trang điểm.

Chủ yếu là làn da y khá tốt, không cần trang điểm, bình thường chỉ cần bôi kem chống nắng lại tô son dưỡng môi là được.

Cũng bởi vì làn da y quá tốt, coi như y không trang điểm, người khác đều luôn cho rằng y đã trang điểm.

Cho nên, chắc chắn y cũng không quá xấu đâu nhỉ?

Nhưng cho dù không xấu, y cũng không muốn ngẩng đầu.

Y sợ y sẽ phải tỉnh mộng.

Nhất định là y đang nằm mơ, bằng không, sao Cố Quân Thiên không trách y, ngược lại còn an ủi y?

Chu Thanh Hạo muốn cứ tiếp tục ôm như vậy, cứ ôm như vậy cho đến khi trời cùng đất tận, nhưng Cố Quân Thiên chịu không nổi.

Hắn vẫn luôn lo lắng cái chân của Chu Thanh Hạo, chỉ sợ chân của Chu Thanh Hạo va đập bị thương.

Hắn vỗ nhẹ phía sau lưng Chu Thanh Hạo: “Ngoan, buông anh ra, để anh nhìn xem chân của em.”

Chu Thanh Hạo chẳng có chút phản ứng nào.

Cố Quân Thiên chỉ có thể nói: “Nếu em còn không buông ra, anh sẽ tức giận.”

Nghe như vậy, Chu Thanh Hạo mới lưu luyến không rời mà buông Cố Quân Thiên ra.

Cố Quân Thiên thấy y đã buông mình ra, vội vàng cởi quần y, muốn kiểm tra vết thương của Chu Thanh Hạo một chút —— bây giờ là mùa đông, Chu Thanh Hạo mặc quần rất dày, ống quần không dễ cuốn lên.

Chu Thanh Hạo nằm im không nhúc nhích, ngơ ngẩn mà nhìn Cố Quân Thiên.

Đây là y đang nằm mơ sao? Chắc là đang nằm mơ rồi!

Cố Quân Thiên vậy mà lại cởi quần y!

Đây cũng xem như là chuyện mà y tha thiết ước mơ.

Chu Thanh Hạo nhịn không được duỗi tay sờ lên mặt Cố Quân Thiên.

Cố Quân Thiên chỉ cảm thấy trên mặt ngứa ngáy không thôi, bất chợt lại nhớ tới nụ hôn trước đó, làm cả người hắn đều nóng lên……

Che Chu Thanh Hạo cứ không ngừng làm động tác nhỏ trên giường lại, Cố Quân Thiên tiếp tục xem chân.

Trên đùi Chu Thanh Hạo có một vết bầm xanh tím, không bị trầy da.

Nếu như trên người mình có một vết thương bé tẹo như vậy, Cố Quân Thiên căn bản sẽ không thèm chú ý.

Nhưng nhìn thấy thương tích trên người Chu Thanh Hạo, toàn thân hắn đều khó chịu.

Nhưng càng làm cho hắn khó chịu hơn, cũng không phải vết bầm xanh tím trên đùi Chu Thanh Hạo, mà là những vết sẹo cũ trên đùi Chu Thanh Hạo.

Tuy rằng trước kia hắn có để Chu Thanh Hạo làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện nhất, nhưng những người đó cũng không có đi kiểm tra da của Chu Thanh Hạo, thế nên hắn cũng không biết trước kia Chu Thanh Hạo từng chịu tổn thương như vậy.

Còn có chính là…… trên quần giữ nhiệt Chu Thanh Hạo đang mặc, vậy mà lại có một cái lỗ!

Chu Thanh Hạo trải qua, đều là ngày tháng gì vậy!

Cố Quân Thiên thật cẩn thận mà đắp chăn cho Chu Thanh Hạo, tức giận đến mức dùng sức đập lên cửa một cái.

Lại là tiếng “lộp bộp” vang lên, kệ giày Chu Thanh Hạo đặt bên cạnh cửa đổ xuống.

Cố Quân Thiên: “……”

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.