Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Dịch: Đồng Đạo Nhân

……

Chu Thanh Hạo ở lại chỗ Cố Quân Thiên ăn cơm trưa, sau đó tràn đầy nhiệt tình trở về văn phòng của mình làm việc.

Buổi chiều, y bùng nổ linh cảm to lớn, liên tiếp vẽ ra mấy bản thiết kế, đương nhiên những bản thiết kế này còn cần tiến hành sửa chữa thêm.

Hoắc Bình Hải nhìn gương mặt tươi cười của Chu Thanh Hạo, cơn giận trong lòng dù làm thế nào cũng không đè xuống được.

Bởi vì gã ta nói xấu Chu Thanh Hạo ở trong văn phòng, nên bị giám đốc hung hăng phê bình một trận!

Sau đó, đồng nghiệp trong bộ thiết kế còn bắt đầu xa lánh gã ta, ngoại trừ giao lưu cần thiết trong công việc thì chẳng ai thèm nói thêm với gã ta dù chỉ một câu!

Ở trong bộ thiết kế, gã ta không được ưa thích, Chu Thanh Hạo thì sao? Bây giờ y là hồng nhân của bộ thiết kế, mọi người đều tán dương y!

Chu Thanh Hạo chỉ là cái đồ nhà quê, dựa vào làm bộ làm tịch mà được Cố tổng yêu thích, còn cho rằng mình cao quý bao nhiêu chứ!

Chờ Cố tổng biết được gương mặt thật của y rồi, nhất định sẽ chia tay với y, đuổi y ra khỏi công ty!

Hoắc Bình Hải là đồng nghiệp của Chu Thanh Hạo, gã ta còn nhớ rõ dáng vẻ khi Chu Thanh Hạo vừa mới vào công ty.

Lúc ấy Chu Thanh Hạo mặt xám mày tro, giống như vừa đến từ nông thôn.

Sau đó, chắc vì thông đồng với Cố tổng, Chu Thanh Hạo mới bắt đầu trang điểm, phương thức nói chuyện cũng thay đổi.

Nhưng đã là gà rừng dù có làm thế nào cũng không thể trở thành phượng hoàng, Chu Thanh Hạo không thể thay đổi được bản chất.

Sớm hay muộn gì y cũng sẽ bị Cố tổng ghét bỏ thôi!

Nghĩ như vậy, Hoắc Bình Hải mở khung chat với Trình Minh Nghiên ra, nói chuyện với Trình Minh Nghiên.

Suốt một buổi trưa, Hoắc Bình Hải đều đang nói xấu Chu Thanh Hạo với Trình Minh Nghiên, đến giờ tan làm, mới phát hiện mình vẫn chưa làm xong công việc.

Cũng chính vào lúc này, thư ký Trương đến bộ thiết kế, đưa cho Chu Thanh Hạo một hộp cơm giữ nhiệt: “Chu Thanh Hạo, Cố tổng bảo tôi đưa cơm cho cậu!”

Chu Thanh Hạo nghe vậy, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Đồng nghiệp trong công ty thấy thế, nhịn không được tò mò, một nữ đồng nghiệp lên tiếng hỏi: “Chu Thanh Hạo, sao Cố tổng lại đưa cơm cho anh vậy?”

Chu Thanh Hạo cười phàn nàn: “Tôi đi làm kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói tôi có chút thiếu máu, Quân Thiên lo lắng, cứ một hai phải đưa cơm cho tôi mới chịu.”

Đám đồng nghiệp hâm mộ không thôi: “Chu Thanh Hạo, Cố tổng đối xử với cậu thật tốt!”

“Trước kia Trình Minh Nghiên đưa cơm cho Cố tổng, Cố tổng chưa bao giờ ăn, bây giờ trái lại còn đưa cơm cho cậu …… Cố tổng thật sự rất yêu cậu.”

“Chu Thanh Hạo, phát đạt chớ quên bạn bè nha!”

……

Mọi người nói nói cười cười, Chu Thanh Hạo càng thêm vui vẻ hơn.

Tan làm về nhà, ôm lấy hộp cơm giữ nhiệt trong tay, nụ cười trên mặt y vô cùng rạng rỡ, nụ cười này làm như thế nào cũng không tan.

Hôm nay, đôi tình nhân thuê chung đang tự nấu mì gói ăn, còn bỏ trứng gà và rau xanh vào.

Trước kia Chu Thanh Hạo rất hâm mộ bọn họ.

Đôi tình nhân này sống với nhau rất nghiêm túc, rất nghiêm túc mà dành dụm tiền, cùng nhau phấn đấu cho tương lai, đó là cuộc sống trong mơ của y.

Có thể đối với người khác thức ăn bọn họ ăn mỗi ngày đều không mấy tốt, nhưng với y mà nói lại vô cùng phong phú.

Nhưng bây giờ……

Chu Thanh Hạo nhìn hộp cơm giữ nhiệt, trong lòng cảm thấy siêu cấp ngọt ngào.

Căn phòng của y rất nhỏ, ngay cả cái bàn cũng không có, Chu Thanh Hạo không cầm hộp cơm về phòng, mà ngồi xuống một bên khác của bàn ăn, mở hộp cơm ra.

Hộp cơm giữ nhiệt này rất lớn cũng rất nặng, sau khi mở ra, y liên tiếp lấy ra năm cái bát.

Trong bát lớn nhất đựng canh xương sườn hầm củ cải, mở ngăn khác ra, trong bát nhỏ bên này đựng một khúc cá chua ngọt, bên kia đựng một phần thịt dê nướng, còn có hai bát thức ăn chay và một bát cơm tẻ.

Số lượng không nhiều, nhưng quả thật vô cùng phong phú!

Đôi tình nhân ngồi ở bên kia bàn ăn đều nhìn đến choáng váng!

Chu Thanh Hạo lộ ra nụ cười rụt rè với bọn họ: “Đối tượng của tôi cứ một hai phải đưa cơm cho tôi, còn làm nhiều như vậy, cũng không ngại phiền……”

Đôi tình nhân: “……” Mì gói của họ hết ngon rồi!

Chu Thanh Hạo ăn rất thỏa mãn, ở nhà họ Trình, Trình Minh Nghiên lại ăn không ngon.

Từ chỗ của Hoắc Bình Hải biết được Cố Quân Thiên bảo người ta đưa cơm cho Chu Thanh Hạo, gã cực kỳ khó chịu.

Trong khoảng thời gian này, Trình Minh Nghiên sống rất không tốt.

Sau khi rời khỏi Cố thị, gã bèn trở về nhà.

Ngay từ đầu, gã nổi nóng nên không đến nhà họ Cố tìm Cố Quân Thiên, mà là chờ Cố Quân Thiên tới tìm gã.

Kết quả Cố Quân Thiên không tới tìm gã thì thôi đi, lại còn không cho phép gã vào nhà họ Cố!

Gã không có biện pháp ra vào nhà họ Cố, lại còn không thể vào Cố thị được, tất cả phương pháp liên hệ với Cố Quân Thiên còn bị chặn hết.

Bấy nhiêu còn chưa tính, đám bạn gã còn điều tra ra, Chu Thanh Hạo là cái đồ bạch liên hoa tâm cơ, vong ân phụ nghĩa, ái mộ hư vinh, người này không chỉ mắng chửi, đánh nhau với người ta, còn mặc kệ sống chết của chú hai đã nuôi nấng y lớn lên……

Không ngờ người mà Cố Quân Thiên thích lại là cái loại người này!

Gã vậy mà lại bị người như thế đánh bại!

Trình Minh Nghiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vô cùng khổ sở.

Gã cảm thấy bạn bè gã nói chẳng sai, Chu Thanh Hạo căn bản không phải thật lòng thích Cố Quân Thiên, người này tiếp cận Cố Quân Thiên chắc chắn vì tiền!

Gã không thể để Cố Quân Thiên bị Chu Thanh Hạo lừa gạt!

9 giờ Cố thị mới bắt đầu làm việc, nhưng 8 giờ Chu Thanh Hạo đã đến công ty.

Mà y vừa đến công ty, lập tức có người cầm một hộp cơm giữ nhiệt đựng bữa sáng đi đến, đổi lại hộp cơm giữ nhiệt hôm qua đã bị y ăn sạch.

Giữa trưa y ăn cơm với Cố Quân Thiên, chờ đến buổi tối, thư ký Trương lại đưa đến cho y một hộp cơm giữ nhiệt khác.

Chu Thanh Hạo cảm thấy nếu mình cứ ăn như vậy nhất định sẽ bị tăng cân.

Y nhớ rõ Cố Quân Thiên thích người gầy một chút…… Sau khi y béo lên, có khi nào Cố Quân Thiên không thích y nữa hay không?

Nhưng đây là đồ ăn mà Cố Quân Thiên bảo người chuẩn bị cho y, sau khi cha mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên có người quan tâm y như vậy, y luyến tiếc không ăn.

Thật là gánh nặng ngọt ngào.

Hôm nay sau khi tan tầm, Chu Thanh Hạo vẫn như cũ ôm lấy hộp cơm giữ nhiệt đi về chỗ trọ.

Nơi y thuê cách Cố thị tương đối gần, nhưng cũng phải đi hơn nửa giờ mới đến.

Bình thường y đều đi bộ, đi bộ sẽ kích thích đại não của y, giúp y sinh ra đủ loại linh cảm.

Quan trọng nhất chính là gọi xe không hề rẻ, có số tiền kia, y tình nguyện dùng để mua thức ăn.

Sau khi nhận được chuyển khoản của Cố Quân Thiên, y không thiếu tiền nữa, nhưng vì gia tăng lượng vận động cho mình, y vẫn đi bộ như cũ.

Mới đi không được bao xa, Chu Thanh Hạo bỗng chạm mặt Trình Minh Nghiên.

Mấy ngày không gặp, Trình Minh Nghiên không thay đổi gì, gã nâng cằm, dáng vẻ vẫn cao ngạo như cũ.

Nhìn thấy Trình Minh Nghiên, tươi cười trên mặt Chu Thanh Hạo không tự giác biến mất.

Y và Trình Minh Nghiên đã đấu với nhau mấy lần, vô cùng chán ghét người đàn ông đã tranh đoạt Cố Quân Thiên với y này.

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.