Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27: Niềm Vui

Tiểu thuyết gốc · 1526 chữ

Một buổi chiều nắng nhẹ, Hải Tử và Tú ngồi bên bờ biển, ngắm nhìn những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát trắng. Gió biển thổi qua, mang theo hương vị mặn mà của đại dương.

Hải Tử, với nửa bên mặt bị phỏng nặng, vẫn luôn cảm thấy tự ti về ngoại hình của mình.

Nó cúi đầu, tay nghịch nghịch những viên sỏi nhỏ, ánh mắt trầm lắng.

Tú, như thường lệ, vui vẻ kể những câu chuyện ngộ nghĩnh mà nó đã thấy trong ngày.

Nhưng hôm nay, Hải Tử cảm thấy một nỗi lo lắng không nguôi trong lòng. Nó ngập ngừng một lúc lâu, rồi quyết định hỏi điều mình luôn trăn trở.

"Tú" Hải Tử cất giọng, ngập ngừng: "Ngươi không sợ khuôn mặt xấu xí của ta sao?"

Nó chỉ vào nửa bên mặt bị phỏng nặng của mình, đôi mắt buồn bã.

Tú ngạc nhiên, dừng lại câu chuyện đang kể dở, rồi nhìn thẳng vào Hải Tử.

Nó mỉm cười, đôi mắt sáng lên sự chân thành.

"Sợ? Tại sao lại phải sợ?" Tú hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.

"Ngươi là bạn của ta, khuôn mặt không quan trọng. Ta chỉ thấy ngươi là một người tốt bụng và dũng cảm"

Hải Tử nhìn Tú, trong lòng tràn ngập xúc động.

Nó chưa từng nghe ai nói như vậy về mình. Những lời nói của Tú như một dòng nước mát lạnh, xoa dịu đi vết thương lòng của nó.

"Ngươi thực sự không sợ sao?" Hải Tử hỏi lại, vẫn chưa tin vào tai mình.

"Không" Tú khẳng định, nụ cười rạng rỡ.

"Ngươi là người bạn tốt nhất của ta. Ta không quan tâm đến bề ngoài của ngươi. Điều quan trọng là ngươi luôn ở đây, bên cạnh ta"

Hải Tử cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Lần đầu tiên, nó cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Những lời nói của Tú đã mang lại cho nó niềm tin và hy vọng.

"Ngươi thực sự là một người bạn tuyệt vời, Tú" Hải Tử nói, giọng nghẹn ngào.

"Cảm ơn ngươi"

Tú cười tươi, rồi nắm lấy tay Hải Tử.

"Chúng ta sẽ luôn bên nhau, bạn của ta. Không có gì có thể thay đổi điều đó"

Hai đứa trẻ ngồi bên bờ biển, nhìn những con sóng vỗ về, lòng tràn đầy niềm tin và hy vọng.

Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, bọn nó biết rằng tình bạn của chúng sẽ luôn là nguồn động lực để vượt qua mọi thử thách.

Hải Tử và Tú ngồi dưới gốc cây cổ thụ gần bờ biển, những cành cây đan xen tạo thành một mái che mát rượi.

Hải Tử mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa những con rối mà nó đã tự tay làm. Những con rối này là niềm an ủi duy nhất của Hải Tử trong những năm tháng cô đơn và đau khổ.

"Tú, hôm nay ngươi muốn xem ta diễn gì không?" Hải Tử hỏi, mắt sáng lên khi nghĩ về việc biểu diễn. Những con rối này không chỉ là trò chơi, mà còn là cách nó thể hiện tâm hồn mình.

Tú, với nụ cười tươi rói, gật đầu hào hứng.

"Tất nhiên rồi! Ta rất thích cách ngươi diễn những con rối. Chúng thật sống động và thú vị!"

Hải Tử bắt đầu dựng lên sân khấu nhỏ của mình, dùng những viên sỏi và nhánh cây để tạo nên bối cảnh. Nó cẩn thận đặt từng con rối vào đúng vị trí, mắt chăm chú và tập trung.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Hải Tử bắt đầu chuyển động những con rối, tạo nên một câu chuyện thú vị về những cuộc phiêu lưu dưới đại dương.

Tú nhìn say mê, mắt không rời khỏi những con rối. Đột nhiên, Tú nảy ra một ý tưởng.

"Hải Tử, ngươi có nghĩ ta có thể lồng tiếng cho những con rối này không? Ta nghĩ điều đó sẽ làm cho vở kịch của chúng ta thêm phần sống động"

Hải Tử ngạc nhiên, nhưng rồi nó gật đầu đồng ý.

"Được thôi, ta rất vui nếu ngươi muốn tham gia cùng ta. Cùng nhau thử nhé"

Tú cầm lấy một con rối, bắt đầu lồng tiếng cho nhân vật đó. Giọng nói của Tú không chỉ tự nhiên mà còn đầy cảm xúc, mang lại cho nhân vật một chiều sâu mới.

Hải Tử chăm chú theo dõi, nhận ra rằng Tú thực sự có tài năng trong việc này.

"Ngươi thật sự rất giỏi, Tú" Hải Tử nói, ngạc nhiên và vui mừng.

"Giọng nói của ngươi làm cho câu chuyện trở nên sinh động hơn rất nhiều"

Tú cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên niềm vui.

"Cảm ơn ngươi, Hải Tử. Ta rất thích làm điều này. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra những vở kịch tuyệt vời, đúng không?"

Hải Tử gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng.

"Đúng vậy, Tú. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những câu chuyện đẹp đẽ, không chỉ để làm vui lòng mẹ ta mà còn để chia sẻ niềm vui và hy vọng với mọi người"

Hai đứa trẻ Ngư Nhân ngồi dưới gốc cây, cùng nhau diễn những vở kịch nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.

Tiếng cười và giọng nói của bọn nó vang vọng trong không gian, hòa quyện với tiếng sóng biển.

Trong những giây phút ấy, Hải Tử và Tú quên đi hết mọi đau khổ, chỉ còn lại niềm vui và tình bạn trong sáng.

Con rối mang đến cho Hải Tử hy vọng và hạnh phúc.

Hải Tử cùng với Tú nhận ra rằng, bọn nó có sứ mạng mang đến niềm hy vọng và hạnh phúc này cho các Ngư Nhân khác.

Dưới ánh nắng hoàng hôn, Hải Tử và Tú cùng nhau dựng sân khấu nhỏ của mình tại quảng trường trung tâm của Triều Thần Quốc.

Sân khấu được làm từ những tấm vải cũ và các mảnh gỗ nhặt nhạnh khắp nơi. Hải Tử với nửa khuôn mặt bị phỏng xấu xí, vẫn kiên trì nắn nót từng con rối, chăm chút từng chi tiết nhỏ. Tú, với nụ cười tươi sáng, giúp Hải Tử dựng bối cảnh và chuẩn bị mọi thứ cho buổi biểu diễn.

“Hải Tử, hôm nay chúng ta sẽ diễn vở kịch gì?” Tú hỏi, đôi mắt lấp lánh niềm hy vọng.

Hải Tử nhìn vào những con rối, cảm nhận nỗi buồn và hy vọng của chúng.

“Chúng ta sẽ diễn câu chuyện về Lãng, người đã chiến đấu với Megalodon và mang lại hòa bình cho Triều Thần Quốc. Đó là một câu chuyện đáng để kể”

Tú gật đầu, hào hứng.

“Đúng rồi, câu chuyện đó chắc chắn sẽ thu hút được mọi người”

Nhưng khi buổi biểu diễn bắt đầu, quảng trường vẫn trống trải, chỉ có vài người qua đường dừng lại trong chốc lát rồi rời đi.

Hải Tử và Tú vẫn cố gắng diễn, những con rối chuyển động uyển chuyển, kể lại câu chuyện về cuộc chiến dũng cảm của Lãng. Tú dùng giọng nói của mình để làm sống lại các nhân vật, mang đến những cảm xúc sâu lắng và tinh tế.

Sau buổi diễn, Hải Tử ngồi lặng lẽ nhìn sân khấu trống trải, lòng trĩu nặng.

“Chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không có ai thực sự quan tâm” Nó nói, giọng đầy thất vọng.

Tú ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai Hải Tử.

“Không sao đâu, Hải Tử. Chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng. Ta tin rằng, một ngày nào đó, mọi người sẽ nhận ra giá trị của những câu chuyện mà chúng ta mang lại”

Hải Tử nhìn Tú, đôi mắt u buồn nhưng vẫn sáng lên chút hy vọng.

“Cảm ơn ngươi, Tú. Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Dù khó khăn thế nào, chúng ta sẽ tiếp tục diễn, mang niềm vui đến cho mọi người”

Nghĩ tới việc, bằng vào những vở kịch của mình sẽ khiến cho các Ngư Nhân nở nụ cười, hai đứa trẻ lại dâng lên động lực.

Những ngày tiếp theo, Hải Tử và Tú vẫn kiên trì diễn những vở kịch của mình.

Mỗi ngày, bọn nó lại thử nghiệm những câu chuyện mới, cải tiến cách diễn và trang trí sân khấu.

Dù khán giả vẫn thưa thớt, nhưng Hải Tử và Tú không từ bỏ hy vọng. Tú luôn bên cạnh Hải Tử, động viên và cùng nó vượt qua mọi khó khăn.

Một buổi tối, khi buổi diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không lớn nhưng đủ để khiến Hải Tử và Tú cảm thấy ấm áp.

Bọn nó thu dọn sân khấu.

Bỗng, một đứa trẻ tiến đến gần Hải Tử, đôi mắt nó mở to nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt bị phỏng của Hải Tử.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.