Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26: Mẹ

Tiểu thuyết gốc · 1689 chữ

“Ngươi thật xấu xí”

“Chúng ta không muốn chơi với ngươi nữa”

Khuôn mặt Hải Tử, một bên đẹp đẽ như bất kỳ đứa trẻ Ngư Nhân nào, nhưng nửa bên kia là một vùng da cháy xém, những vết sẹo xấu xí do tai nạn bị phỏng.

Những vết sẹo xấu xí khiến nó trở nên khác biệt với những đứa trẻ khác. Không ai muốn chơi cùng Hải Tử, không ai muốn tiếp cận nó.

Thế nhưng, Hải Tử không để mình bị cô lập hoàn toàn trong thế giới này. Nó tìm thấy niềm vui trong việc làm ra những con rối nhỏ từ những mảnh vải cũ, gỗ vụn và dây thừng.

Những con rối trở thành bạn đồng hành, trở thành những người bạn duy nhất của nó.

Một buổi chiều, sau khi kiếm được vài con cá nhỏ và một ít rong biển, Hải Tử trở về nhà.

Nó nhẹ nhàng bước vào, tránh làm mẹ mình, người đã hóa điên, giật mình. Đôi mắt mẹ lờ đờ, vô hồn nhìn về khoảng không trước mặt.

Hải Tử đặt thức ăn trước mặt mẹ, nhưng mẹ không phản ứng, không thèm nhìn nó lấy một lần.

"Mẹ ơi, con mang cá về cho mẹ này" Hải Tử thì thầm, cố gắng không để nỗi buồn hiện rõ trong giọng nói.

Không có phản hồi.

Hải Tử thở dài, lấy ra những con rối nhỏ mà nó đã làm từ đêm qua.

Nó bắt đầu diễn một vở kịch, với hy vọng rằng câu chuyện sẽ giúp mẹ cậu bình tĩnh lại, ít nhất là trong một thời gian ngắn.

"Cá bé nhỏ, rùa lớn, chúng ta cùng nhau khám phá đại dương" Hải Tử nói, điều khiển con rối cá nhỏ và rùa lớn nhảy múa trước mặt mẹ.

Đôi mắt mẹ chớp chớp, rồi từ từ chuyển động, dõi theo những con rối. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khuôn mặt mẹ.

Hải Tử chợt cảm thấy lòng mình ấm áp, nó tiếp tục câu chuyện, dùng đôi tay khéo léo của mình để làm sống động những con rối.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Hải Tử tiếp tục diễn kịch rối cho mẹ xem.

Nó kể những câu chuyện về đại dương bao la, về những sinh vật kỳ diệu, về những cuộc phiêu lưu tưởng tượng mà nó nghĩ ra.

Mỗi lần diễn, mẹ đều trở nên bình tĩnh hơn, dường như mẹ tìm thấy sự an ủi trong những câu chuyện của nó.

Suốt một năm, Hải Tử không ngừng tạo ra những con rối mới, những câu chuyện mới để diễn cho mẹ xem. Đó là niềm vui duy nhất của nó, là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn và đau khổ.

Nhưng rồi, một ngày đông lạnh giá, khi Hải Tử trở về nhà sau một ngày dài kiếm ăn, nó thấy mẹ nằm im lặng trên giường, mẹ của hôm nay rất khác lạ, mẹ không còn nhìn về đại dương xa xôi, mẹ chỉ là không còn thở.

Trái tim Hải Tử như bị xé toạc ra, nó quỳ xuống bên cạnh mẹ, đôi mắt đẫm lệ.

"Mẹ, mẹ ơi, tỉnh dậy đi, con diễn kịch rối cho mẹ xem nữa nhé" Hải Tử nức nở, đôi tay run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh giá của mẹ.

Thật lâu, thật lâu, từng giây trôi qua, thời gian sao mà thật nhẫn tâm!

Không có lời đáp lại.

Mẹ của Hải Tử đã ra đi, bỏ lại đứa con trai cô đơn trong thế giới tàn nhẫn.

Hải Tử ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của mẹ, tiếng khóc của nó vang lên trong căn nhà nhỏ.

"Mẹ ơi, đừng bỏ con mà" Hải Tử gào lên, giọng nói đầy đau đớn và tuyệt vọng.

Những con rối nhỏ nằm im lặng trên sàn, như chứng nhân câm lặng cho nỗi đau của Hải Tử.

Đôi mắt đỏ bừng của Hải Tử nhìn vào những con rối, nó biết rằng cuộc sống sẽ không bao giờ còn giống như trước.

Cha đã mất, mẹ cũng bỏ nó đi.

….

Lang thang trên những con đường của Triều Thần Quốc, Hải Tử không biết tìm kiếm niềm vui ở đâu ngoài việc tự tạo ra những vở kịch với những con rối nhỏ bé.

Mỗi buổi sáng, khi mặt trời bắt đầu lên cao, Hải Tử lại rảo bước trên con đường rải đá, đôi mắt buồn thăm thẳm như biển sâu.

Những ngư dân, những người bán hàng rong nhìn cậu với ánh mắt ái ngại và thương hại.

Hải Tử không cha không mẹ, chỉ có một người mẹ đã mất trí sau cái chết của chồng, nay cũng đã qua đời, để lại nó đơn độc trong thế giới đầy khắc nghiệt này.

“Hài tử cho ngươi” Một Ngư Nhân không kìm lòng được, đi tới cho nó một ổ bánh mì.

Hải Tử ngước lên khuôn mặt lấm lem dơ bẩn, nó đưa tới hai tay nhận ổ bánh mì.

“Cảm ơn” Nó nói bằng một giọng rất nhỏ, nhỏ đến gần như là không nghe thấy, sau đó lặng thinh.

Một buổi chiều, khi Hải Tử đang ngồi bên đường, chăm chú vào những con rối của mình, nó ngước mắt lên và thấy bóng dáng anh tuấn của Lãng đi ngang qua.

Đoàn người bao quanh Lãng, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.

Hải Tử ngưỡng vọng nhìn theo, trong đôi mắt buồn bã của nó hiếm khi hiện lên một tia sáng lấp lánh của sự ngưỡng mộ và ước ao.

Nó biết Lãng là vị anh hùng đã tự tay một thân một mình giết chết Megalodon, báo thù cho rất nhiều Ngư Nhân mất mạng, trong đó có cha nó.

Hải Tử thì thầm với chính mình: "Giá mà ta cũng có thể trở nên mạnh mẽ và được mọi người yêu mến như Lãng..."

Nhưng Hải Tử biết, nó chỉ có thể làm bạn với những con rối và diễn những vở kịch đơn độc trong bóng tối của căn nhà nhỏ.

Nơi không còn cha, không còn mẹ.

Những đêm dài, Hải Tử nhớ lại những lần nó làm mẹ yên lòng bằng những vở kịch nhỏ bé.

Mẹ, dù đã mất trí, nhưng mỗi khi thấy những con rối, mẹ lại mỉm cười, đôi mắt dịu lại và dường như nhớ về những ngày xưa cũ.

Nhưng khi tỉnh giấc, Hải Tử phát hiện mẹ đã qua đời.

Hải Tử không còn ai để chia sẻ, không còn ai để diễn những vở kịch nhỏ bé. Nó khóc lớn, tiếng khóc vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Hải Tử ngồi dựa vào bức tường, đôi mắt u buồn nhìn theo bóng dáng Lãng và đoàn người dần khuất xa.

Bên cạnh nó, một đứa trẻ ngư nhân tên Tú cũng lặng lẽ ngồi, đôi mắt nhỏ cũng ánh lên nỗi buồn man mác.

Tú, cũng giống như Hải Tử, đã mất hết cha mẹ do sự tàn ác của Megalodon.

Khi bóng dáng của Lãng và dòng người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hải Tử mới chợt nhận ra Tú đang đưa cho cậu một viên kẹo đường nhỏ xinh.

Tú nhìn Hải Tử với đôi mắt lấp lánh, nụ cười chân thật nở trên khuôn mặt bầu bĩnh.

"Muốn ăn không?" Tú hỏi, giọng nói trong trẻo.

Hải Tử ngơ ngác, đôi mắt mở to nhìn viên kẹo đường trong tay Tú. Sự ấm áp của cử chỉ nhỏ nhặt này làm trái tim nó mềm lại.

Nó gật đầu nhẹ, nhận lấy viên kẹo từ tay Tú. Đáp lại, Hải Tử lục trong túi áo và đưa cho Tú một con rối nhỏ mà nó đã làm từ lâu, như một sự trao đổi chân thành.

Tú cầm lấy con rối, mắt sáng rỡ, rồi ôm chặt nó vào lòng.

"Cảm ơn ngươi!" Tú reo lên, nụ cười tươi rói.

Trông thấy Tú bởi vì con rối mà vui vẻ, Hải Tử bỗng nhiên nhớ đến mẹ, một nửa khuôn mặt bị phỏng hiện lên nét tươi cười.

“Ngươi có nhà không?” Tú đột nhiên hỏi.

Hải Tử không suy nghĩ gật đầu.

“Vậy sao ngươi không về nhà?” Tú chú ý, mỗi ngày nó đều thấy Hải Tử lang thang bên ngoài.

“Không thích” Hải Tử nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một lát rồi nói.

“Không thích cũng không quan trọng, ta cùng với ngươi lang thang” Tú nắm con rối, lớn tiếng nói.

“Người nhà ngươi không lo lắng sao?” Hải Tử đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc hỏi.

“Cha mẹ ta đều bị quái vật ăn thịt, không có nhà để về” Tú thản nhiên nói.

Tại trên khuôn mặt bầu bĩnh của nó, Hải Tử không hề thấy bất cứ một tia đau buồn nào cả, chỉ thấy nó rất lạc quan, vui vẻ.

Những ngày tháng sau đó, Hải Tử và Tú cùng nhau lang thang khắp nơi trong Triều Thần Quốc. Hải Tử, vẫn luôn trầm mặc và ít nói, chỉ lặng lẽ bước theo bên cạnh Tú. Ngược lại, Tú hoạt bát và nói nhiều, luôn tìm cách kể chuyện cười hay chia sẻ những điều thú vị mà nó gặp trong ngày.

"Ngươi biết không, hôm qua ta thấy một con cá rất lạ!" Tú hào hứng kể, trong khi Hải Tử chỉ mỉm cười nhẹ, lắng nghe từng lời của bạn mình.

Mỗi ngày trôi qua, tình bạn giữa Hải Tử và Tú càng trở nên khăng khít.

Bọn nó chia sẻ với nhau niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau đối mặt với sự cô đơn và khắc nghiệt của cuộc sống.

Những con rối của Hải Tử và viên kẹo đường của Tú trở thành biểu tượng của tình bạn đẹp đẽ giữa hai đứa trẻ, dù cho cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, bọn nó vẫn tìm thấy niềm vui và sự an ủi từ nhau.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.