Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưỡng Phách

Phiên bản Dịch · 1830 chữ

Trần Mộc lau sạch vết máu dưới lỗ mũi, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.

Nếu không phải vùng ngực đang kịch liệt đau nhức thì hắn hận không thể cười ha ha.

“Đao thương bất nhập thì cũng phải chết.”

Lúc này một cái bóng trắng đập vào tầm mắt hắn.

Trần Mộc đột nhiên quay đầu lại, sát ý mãnh liệt.

Chẳng biết từ lúc nào, một bóng người bận một chiếc áo khoác màu trắng đang đứng trên vách tường đối diện.

Đối phương xõa tóc, quần áo lộn xộn, rõ ràng là do mặc một cách vội vã. Tay phải còn xách theo một thanh đại khảm đao, hai mắt sáng ngời có thần.

Tả gia đại thiếu gia — Tả Thắng.

Đón lấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Trần Mộc, Tả Thắng nheo mắt lại, sau đó giơ đao ôm quyền trầm giọng nói: “Trần sư huynh.”

Trần Mộc khẽ giật mình, lập tức nhớ lại, vị này cũng là một trong những tên đồ đệ của Thịnh Hoành.

Nghĩ đến vị sư phụ hờ bị mình đánh thành cái sàng thì trong lòng hắn không khỏi hốt hoảng đôi chút.

Nhưng trên mặt lại không tỏ ra biểu tình gì, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm đối phương.

Bầu không khí ngưng kết.

Tả Thắng bị nhìn đến tê dại cả đầu, y quét mắt nhìn gã đạo nhân đã bị đánh thành cái sàng, trong lòng hung hăng nhảy một cái.

Sau đó y mới giơ tay lên rồi nói: “Sư huynh xin cứ tự nhiên.”

Trần Mộc mặt không biểu tình gật đầu.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Tả Thắng, hắn đi tới dưới mái hiên rồi cắm thanh đoản kiếm dính máu vào trong tường.

Băng.

Một đồng tiền hơi biến hình bị hắn lôi từ trong tường ra ngoài.

Tả Thắng: “.....”

Kế tiếp, Trần Mộc ở trong sân tiếp tục tìm kiếm dưới ánh mắt ngày càng cổ quái của Tả Thắng.

Rồi nhặt hết tất cả những đồng tiền và bạc vụn bị hắn ném ra hoặc bị Thiên Sơn đạo nhân đánh bay.

Nhìn xem bộ dáng như đang muốn đào sâu ba thước đất của Trần Mộc, Tả Thắng thực sự không nhìn không được nên vội chắp tay cáo từ: “Sư huynh từ từ bề bộn, sư đệ y quan không được ngay ngắn nên xin cáo từ trước.”

Trần Mộc mặt không biểu tình gật đầu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đối phương.

Chờ khi Tả Thắng nhảy xuống vách tường thì Trần Mộc lại giống như đang bị lửa thiêu mông.

Hắn không hề quan tâm đến những mảnh bạc vụn dưới chân nữa mà xách theo thi thể của Thiên Sơn đạo nhân và tên thanh niên mặt xách chạy tới dưới vách tường.

Thuận tay rút thanh đoản kiếm đang đâm vào trong vách tường ra.

Hợp lực hai thức Đằng Na và Tật Trì lại rồi nhảy vài cái, sau đó liền chật vật biến mất trong màn đêm.

Gần như đúng lúc Trần Mộc biến mất trong nháy mắt đó, Tả Thắng lại lần nữa nhảy lên vách tường.

Y liếc nhìn những mảnh bạc vụn và đồng tiền tán loạn trên mặt đất, rồi lại nhìn xem bóng người đã biến mất ở nơi xa, không khỏi lắc đầu bật cười: “Ngay cả ta cũng bị lừa.”

“Đáng tiếc bảo bối của Thiên Sơn đạo nhân ……”

“Đuổi thì không nhất định đuổi được, đánh thì cũng không chắc chắn là hắn có còn con át chủ bài nào không ….”

“Thôi thôi.” Tả Thắng lắc đầu.

Nhìn những vết máu trên mặt đất, sắc mặt y không khỏi trầm xuống.

Tại sao vị sư huynh hờ này của mình lại ở chỗ này thì không biết được.

Nhưng mà Thiên Sơn đạo nhân lại tới gần nhà hắn lúc đêm khuya thì chắc chắn là không có ý tốt gì rồi.

“Dọn nhà, nhất thiết phải dọn nhà.”

……

Giới Giáp vẫn như thường lệ đi đến căn trạch viện ở sau lưng Thiên Nhất Trai.

Một mùi thuốc dày đặc bay vào mũi.

Lão ta giương mắt nhìn xem Trần Mộc bị sưng giống như mập một vòng đang ở bên dưới đình nghỉ mát liền nhăn mày lại: “Cùng người giao thủ? Thương thế ra sao?”

Trần Mộc hữu khí vô lực khoát tay: “Không chết được.”

Trình độ của tên Thiên Sơn đạo nhân kia chắc chắn là cao hơn mình một cảnh giới rồi.

Chỉ bị quét trúng một cái mà suýt chút nữa là lấy luôn cái mạng của hắn.

Hắn lại cực hạn bộc phát, đánh ra càn khôn nhất kích nên bắp thịt toàn thân cũng bị thương.

Bây giờ dù là hít một hơi thì hắn cảm thấy toàn thân đau nhức.

“Ai làm!” Giới Giáp nghiêm nghị nói.

“Một gã đạo sĩ mặt tròn.” Trần Mộc thở dài nói.

Khuôn mặt của Giới Giáp tràn đầy sát ý: "Ta đi giết chết hắn."

Trần Mộc tỏ ra mừng rỡ hỏi: "Miễn phí."

Mí mắt của Giới Giáp xìu xuống, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ung dung ngồi dưới đình nghỉ mát giống như vừa rồi chả có chuyện gì xảy ra cả.

Trần Mộc lập tức cười khẽ.

Mình biết mà.

Lão già này diễn tới tình chân ý thiết như vậy cũng chỉ vì kiếm tiền của mình mà thôi, con bà nó chứ.

.....

Sau bữa ăn, hai người ngồi ở dưới đình nghỉ mát trò chuyện.

"Có môn võ công nào có thể làm cho người ta đao thương bất nhập không?" Trần Mộc nghi hoặc hỏi.

Thiết Liên Tử của hắn có thể so được với súng ngắn.

Gã đạo sĩ kia lại có thể dùng nhục thân để đỡ.

Bên cạnh cái bàn đá, Giới Giáp cầm một cái ly trúc, dùng ống hút được làm bằng lúa mì trắng, đang từ từ thưởng thức trà lạnh.

"Có."

"Ở chỗ nào có thể học được?"

Sột soạt sột soạt......

Giới Giáp bình chân như vại uống trà lạnh.

Trần Mộc buồn bực lấy ra một mảnh bạc vụn khoảng chừng nửa lượng để lên bàn.

Giới Giáp cầm lấy, thuận thế xoa thành một hạt ngân châu rồi bỏ vào ống tay áo.

"Sư phụ của ngươi không nói cho ngươi biết sao?" Luyện Hình Thuật liền có thể làm được đao thương bất nhập." Giới Giáp thản nhiên nói.

Trần Mộc hồ nghi nhìn xem Giới Giáp.

Hắn chỉ biết rằng Luyện Hình Thuật có ba tầng biến hóa là Dịch Cân, Dịch Cốt, Dịch Tủy.

Trần Mộc sờ lên làn da đang ngày càng cứng cỏi của mình.

Nương theo Dịch Cân Dịch Cốt, dưới da có thêm một tầng tổ chức đặc thù, đúng là có tăng thêm một chút lực phòng ngự.

Nhưng muốn nói có thể tay không đỡ đạn giống như gã đạo sĩ mặt tròn kia thì quá khó.

Giới Giáp con mắt chuyển động, mắt liếc Trần Mộc. Vẻ mặt giống như tại nhìn một thằng nhà quê.

“Mười năm luyện hình, trăm năm dưỡng phách.”

"Chỉ cần dưỡng ra phách lực liền có thể làm cho ngươi đao thương bất nhập."

Phách lực? Cái quái gì?

"Người đả thương ngươi không sợ đạo kiếm?" Khuôn mặt của Giới Giáp hoài nghi nhìn xem Trần Mộc: "Sao ngươi có thể còn sống được vậy?"

Trần Mộc: “......”

Ta không chỉ sống sót, mà còn giết chết luôn tên khốn khiếp kia rồi.

"Sau khi Luyện Hình Thuật đại thành liền có tỉ lệ dưỡng ra phách lực."

"Căn cứ vào sự khác biệt của Luyện Hình Thuật thì làn da ở một số bộ phận cũng sẽ xuất hiện một cái màng đên giống như sắt thép khôi giáp vậy. Một khi thôi phát sẽ khai sơn phá thạch, đao thương bất nhập."

"Cao thủ có thể để cho phách lực du tẩu toàn thân, để cho người đó gián tiếp không sợ đao kiếm."

Trần Mộc khẽ giật mình.

Tối hôm qua trời tối, hắn cũng không chú ý.

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng bàn tay của tên đạo sĩ mặt tròn đúng là đen thui lui.

Chẳng trách mình chỉ bị quét trúng một chút liền mất đi nửa cái mạng.

Nếu không có mê thần hương, kết quả......

Đây chính là uy lực của Du Phách sao?

“Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều.” Giới Giáp mắt liếc Trần Mộc rồi đả kích nói.

“Có thể đem Luyện Hình Thuật luyện đến đại thành, ngàn không còn một.”

"Muốn dưỡng ra phách lực, vạn không tồn nhất."

"Luyện Hình Thuật có phẩm giai đủ cao thì còn có thể, nhưng Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật ...."

“Chậc chậc......” Giới Giáp lắc đầu lộ ra vẻ mặt tiếc hận.

Trần Mộc không cam lòng nói: “Chẳng lẽ liền không còn biện pháp nào khác?”

Giới Giáp con mắt chuyển động, nhìn chăm chú vào ống tay áo bên trái của Trần Mộc.

"Ta có một phần Luyện Hình Thuật vô cùng cao cấp."

"Sau khi chuyển tu có khả năng rất lớn luyện thành phách lực."

"Thật sao?" Trần Mộc vui mừng không thôi.

“Thật trăm phần trăm!” Giới Giáp lời thề son sắt trả lời.

Trần Mộc khao khát liếc nhìn Giới Giáp: “Ký sổ được không?”

Giới Giáp: “......”

Chỗ nào mát mẻ thì ra chỗ đó ở đi.

Lão ta xem như đã nhìn ra, tên tiểu vương bát đản này là đang nhạo báng mình.

Trần Mộc vui vẻ cầm lấy trà lạnh.

Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật kém?

Nhưng mà hắn bản hack độ thuần thục a.

Có kém hay không thì phải đợi hắn cày max cấp rồi nói.

.....

Đưa tiễn Giới Giáp xong, Trần Mộc liền chật vật quay về dưới đình nghỉ mát.

Tối hôm qua tâm tình kích động nên không có cảm giác gì.

Hôm nay thương thế hoàn toàn bộc phát, động một chút liền đau.

"Như này thì không thể lặn lội đường xa được a." Trần Mộc nhíu mày suy nghĩ.

Giết gã đạo nhân mặt tròn xong, hắn càng ngày càng muốn rời xa huyện Thanh Sơn.

Nhưng bây giờ lại đang bị thương nên không thể đi xa được.

"Tĩnh dưỡng trước đã."

Tâm niệm khẽ động điều ra tường xám độ thuần thục.

Viết sách: 1666/10000/ nhị giai;

Vẽ tranh: 1533/10000/ nhị giai;

Ném mạnh: 7553/10000/ tam giai;

Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật: 4009/10000/ tam giai;

Trù nghệ: 8926/10000/ nhất giai;

Chế dược thuật: 4852/10000/ nhị giai;

Tụ Lý Kiếm: 816/10000/ tam giai;

"May là mình đã cày Tụ Lý Kiếm lên tam giai."

"Nếu mà không có Càn Khôn Nhất Kích thì con người giấy kia thật sẽ lấy cái mạng già của mình."

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 298

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.