Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Càn Khôn

Phiên bản Dịch · 1969 chữ

Trần Mộc sững sờ tại chỗ.

Nam thanh niên mặt trắng không hề tỏ ra sợ hãi, hắn còn cho rằng y là kình địch, ai ngờ lại không chịu nổi một kích như vậy.

Ba viên Thiết Liên Tử liền xong việc, Trần Mộc vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Thiên Sơn đạo nhân nhăn mài một cái.

Huyễn Tẫn Kiếm Pháp của đồ đệ là do ông ta tự mình truyền dạy, uy lực tuyệt luân, không ngờ lại bại dưới cái ám khí nho nhỏ này, ông ta không khỏi giận tím người.

“Phế vật, vậy mà lại quên chuyện sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.” Nói xong liền âm lãnh liếc nhìn Trần Mộc.

“Ta dùng Thăng Tiên Đan vất vả lắm mới nuôi ra được một dược nhân, chỉ còn hai ngày nữa là sẽ thành thục, đáng tiếc, đáng hận a.”

Sắc mặt của Thiên Sơn đạo nhân âm trầm như nước.

“Chết thì cũng đã chết rồi, không thể lãng phí.”

Con người giấy nhỏ màu đỏ lập tức từ từ bay đến trên thi thể của gã thanh niên mặt trắng.

Con người giấy mong manh cúi đầu khom lưng giống như đang thở ra một hơi thật dài, sau đó nó ngẩng đầu rồi ngửa ra sau, trạng thái giống như một người đang hít một hơi thật sâu vậy.

Nương theo người giấy một hít một thở.

Nhiệt độ trong tòa trạch viện này cũng không khỏi hạ xuống ba phần.

Huyết dịch trên toàn thân của nam thanh niên mặt trắng lập tức từ miệng vết thương tuôn ra, bay thẳng lên không trung rồi chui vào trong cơ thể của con người giấy nhỏ chỉ trong chớp mắt.

Lúc này thì nam thanh niên mặt trắng thật sự là không còn một chút huyết sắc nào.

Trần Mộc chỉ cảm thấy da đầu của mình sắp vỡ.

Tới dị giới này đã hơn một năm, hắn không chỉ một lần được nghe về sự quỷ dị của những sự kiện tà ma.

Những cảnh tượng chỉ có thể được nhìn thấy trong phim ảnh lại xuất hiện trước mặt hắn, làm cho lông tơ toàn thân dựng đứng.

Giống như là đang bị một con hổ nhìn chằm chằm vậy.

Ô!

Cơ hồ theo bản năng, hắn phóng ra một viên Thiết Liên Tử thẳng đến tim của Thiên Sơn đạo nhân.

Thiết Liên Tử màu đen đang xoay tròn, phá vỡ không khí rồi xẹt qua khoảng cách giữa hai người.

Coong.

Tia lửa tung tóe.

Một bóng người màu hồng ngăn cản Thiết Liên Tử.

Dưới sự va chạm mạnh mẽ, Thiết Liên Tử cứng rắn giống như một miếng bánh quy giòn rụm, dễ dàng bị biến hình rồi vỡ nát.

Con người giấy đang ung dung bồng bềnh kia đột nhiên ngăn cản trước người Thiên Sơn đạo nhân.

Con người của Trần Mộc chợt co vào.

“Nếu không mình chuồn thôi.”

Thiên Sơn đạo nhân khẽ nâng mí mắt.

“Điêu trùng tiểu kỹ, cũng dám…..”

Thương thương thương……

Giống như là mười ông thợ rèn đang cùng nhau rèn sắt.

Thiên Sơn đạo nhân còn chưa kịp dứt lời liền bị đánh liên tục.

Hơn 10 viên Thiết Liên Tử gần như đồng thời tới trước mặt hắn.

Người giấy nhỏ điên cuồng bay nhảy từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

Ở giữa không trung liên tiếp xuất hiện tia lửa giống như đang có người đốt pháo hoa vậy.

Kèm theo tiếng đinh đương vang dội là những viên Thiết Liên Tử rơi xuống mặt đất.

“Không biết sống chết.” Trên mặt của Thiên Sơn đạo nhân toát ra vẻ giận dữ, ông ta lóe lên một cái rồi biến mất.

Ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện Trần Mộc đã chạy đến bên tường, hắn hơi khom người chuẩn bị nhảy qua tường chạy trốn.

“Đi.” Một tiếng quát nhẹ.

Sưu.

Con người giấy màu hồng nhanh như thiểm điện bay đến bên tường.

Trần Mộc đang chuẩn bị nhảy lên liền cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Gần như theo bản năng phát lực, thân thể của hắn nháy mắt lướt ngang qua bên phải nửa mét.

Một đạo hồng quanh từ bên tay trái của hắn xẹt qua.

Ống tay áo vô thanh vô tức bị rách, cánh tay trái lập tức trở nên băng lãnh và không còn chút cảm giác nào nữa.

Thế lao của hồng quang không giảm, bỗng nhiên đâm thẳng vào bức tường. Đá trên vách tường tản chảy giống như là một tảng mở bò bị đông cứng gặp phải một con dao nóng đang nung đỏ.

Hồng ảnh dễ dàng chui vào trong đó, chỉ để lại một khe hở rất khó nhận ra.

Trần Mộc chỉ cảm thấy tê dại cả đầu, nếu như vừa rồi lao trúng cánh tay trái thì chắc chắn là nó đã bị chặt đứt rồi.

Còn không đợi hắn lấy lại được tinh thần, trước mắt chợt có hồng quang lóe lện.

Con ngươi giấy màu đỏ xuyên tường quay trở về, lao thẳng tới cái trán của Trần Mộc.

Trần Mộc không chút do dự ngã ngửa ra sau rồi xoay người lại.

Luồng hồng qua kia cũng xoay người lại theo rồi không ngừng phát động những công kích trí mạng về phía Trần Mộc.

Trần Mộc toàn thân căng cứng, Đằng Dược thức trong Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật được hắn phát huy đến cực hạn, để hắn có thể tránh thoát được công kích.

Nhưng càng về sau thì có càng nhiều nơi trên cơ thể của hắn cũng bắt đầu trở nên băng lãnh mất cảm giác.

Một khí tức âm lãnh giống như mũi khoang đang mạnh mẽ chui vào trong cơ bắp xương cốt của hắn.

Thiên Sơn đạo nhân kinh ngạc híp mắt: “Thân pháp thật nhạy bén.” Rồi chợt cười khẩy: “Vùng vẫy giãy chết.”

“Tật.”

Tốc độ của con người giấy huyết hồng vốn đã nhanh nay còn nha nhanh hơn ba phần. Nó đột ngột chuyển hướng, để lại một vết thương sau lưng Trần Mộc.

Sắc mặt Trần Mộc đột biến, một cỗ khí tức băng lãnh tràn vào thể nội, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị đông cứng.

“Lại tiếp tục như vậy thì mình chắc chắn sẽ chết.”

Hắn ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại.

Giao phong đến giờ hắn đã mơ hồ phát hiện được quy luật phi hành.

Người giấy tới lui vô ảnh, nhưng lúc đổi hướng lại bị trì trệ một tí ti.

“Ngay tại lúc này.”

Một thanh đoản kiếm đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay.

Tụ Lý Kiếm.

Các cơ bắp toàn thân chằng chịt như mãng xà phát lực.

Càn khôn nhất kích!

Xùy!

Trong đêm tối, chợt có một luồng sáng màu bạc lóe lên.

Đinh.....

Chỉ trong nháy mắt, Trần Mộc liên tục xuất ra mười tám kiếm, mỗi kiếm đều trúng ngay ngực của con người giấy.

Két két!

Đoản kiếm đâm thủng ngực người giấy giống như đâm vào một tấm sắt, âm thanh chói tai rợn người.

Lực cản rất lớn, chỉ cắm vào mũi kiếm liền không đáng kể.

Người giấy giống như một con rết bị đâm thủng đầu, nó đang không ngừng ngọ nguậy trên mũi kiếm.

Trần Mộc mạnh tay ném thanh đoản kiếm kèm thêm con người giấy dính vào trên vách tường.

Hắn cố nén cảm giác đau nhức kich liệt sau khi cực hạn bộc phát, gắt gao nhìn chằm chằm gã Thiên Sơn đạo nhân.

"Đại lộ hướng thiên mỗi người đi một nửa không tốt sao?"

"Chỉ vì lỡ gặp được nhau mà liền muốn giết người diệt khẩu."

"Ngay cả đồ đệ của mình cũng đều đem ra luyện tà pháp."

"Mười phần ác nhân."

Trần Mộc trong lòng đốn ngộ.

“Trốn là vô dụng.”

Đối phương cũng sẽ không để cho hắn trốn.

Cho dù có trốn được, với những thủ đoạn quỷ bí của đối phương, tám thành là sẽ bị tìm được rồi bị trả thù.

"Ta chỉ muốn sống một cuộc đời bình an thôi, tại sao lại khỏ như vậy?"

Trần Mộc hung tợn nhìn về phía Thiên Sơn đạo nhân.

"Chính là những kẻ giống như ông ta đã cản trở cuộc sống của mình."

"Giết chết ông ta."

Trần Mộc đưa tay phóng ra một nắm Thiết Liên Tử.

Lúc con người giấy bị đâm thủng thì sắc mặt của Thiên Sơn đạo nhân đã thay đổi trong nháy mắt.

Lít nha lít nhít Thiết Liên Tử lao đến trước người ông ta.

Thương thương thương......

Tia lửa văng khắp nơi.

Thiên Sơn đạo nhân tay phải vung vẩy thành đoàn, chỉ dựa vào một bàn tay không liền có thể chặn hết toàn bộ Thiết Liên Tử.

Trần Mộc lập tức cả kinh.

Thiết Liên Tử có thể xuyên kim liệt thạch không ngờ lại bị người dùng bàn tay cản lại.

"Thằng ranh con làm hỏng pháp khí của ta. Đáng chết." Thiên Sơn đạo nhân hung ác nói.

Thấy Trần Mộc kinh ngạc, y chợt nhe răng cười.

“Ngươi sẽ không cho rằng Đạo gia sẽ là một tên công tử bột a?!”

Trần Mộc lập tức tê cả da đầu.

Hai tay liên tiếp phóng ra Thiết Liên Tử.

Sau một khắc, tay trái của Trần Mộc đột nhiên vung vẩy.

Tay phải của Thiên Sơn đạo nhân hậu phát tiên chí ngăn cản đường đi của Thiết Liên Tử.

Phốc.

Mở ra thì thấy là một mảnh bạc đang nhũn dần trong lòng bàn tay ông ta.

Bạc?

Không phải Thiết Liên Tử?

"Để ta xem ngươi còn bao nhiêu ám khí để ném." Thiên Sơn đạo nhân cười ha ha.

Rồi lại tiếp tục sải bước về phía Trần Mộc trong cơn mưa ám khí.

Đến giờ này thì Trần Mộc cũng không còn quan tâm gì nữa.

Tiền đồng, bạc vụn liên tiếp ném về phía Thiên Sơn đạo nhân.

Thiên Sơn đạo nhân tay phải giơ lên trước mặt, một cái hồ lô lớn chừng bàn tay bị ông ta nắm trong lòng ban tay.

"Giờ thì ngươi hết ám khí rồi nhỉ?" Thiên Sơn đạo nhân nhếch miệng nhe răng cười, lộ ra những chiếc răng trắng.

Răng rắc!

Hồ lô bị ông ta bóp nát bấy.

Bỗng nhiên, khói xanh nổ tung, cấp tốc bao phủ cả người ông ta.

“Độc?!” Thiên Sơn đạo nhân lập tức nhịn thở.

Nhưng lại không nhìn được cơn buồn ngủ nặng nề đang ập đến.

Ông ta liên tục lùi lại phía sau, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Nhưng mà Trần Mộc sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội kiểu này.

Hắn nhanh như thiểm điện lao tới trước người của Thiên Sơn đạo nhân giống như là một con chim cắt linh xảo. Một thanh đoản kiếm chợt xuất hiện bên tay phải, hắn hạ thấp người xuống rồi lao lên trước.

Càn khôn nhất kích!

Phốc!

Thanh đoản kiếm từ dưới xuyển thẳng qua ngực của Thiên Sơn đạo nhân rồi thủng luôn sọ não.

Thiên Sơn đạo nhân đột nhiên vô thức quét ra ngoài một cái.

Dù cho Trần Mộc đã triệt thoái về phía sau nhưng vẫn bị quét trúng ngực.

Hắn không khỏi kêu rên, lỗ mũi máu chảy ròng ròng.

Trần Mộc xoay người nhảy lên, tiện tay nhặt một cục đấ rồi phóng ra.

Phi Hoàng Thạch!

Hu hu......

Phốc phốc phốc......

Thiên Sơn đạo nhân hai mắt huyết hồng đang nổi điên lập tức bị đánh thành cái sàng.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 284

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.