Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

công pháp tu tiên

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

Lý Niệm Sinh nhẹ nhàng đặt gói quần áo xuống.

"Trường Sinh ca ca, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe, muội nhất định sẽ quay lại tìm huynh."

Nói xong, Lý Niệm Sinh đi theo nữ tử.

Sau khi hai người đi, Trần Trường Sinh vui vẻ dọn dẹp phòng, miệng lẩm bẩm những lời vui mừng.

Một canh giờ sau, Trần Trường Sinh đột nhiên nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Núp đủ rồi, ra đi."

Giọng nói của hắn vang vọng trong tiệm quan tài, nhưng trong tiệm ngoài những chiếc quan tài lạnh lẽo, không còn gì khác.

"Còn không ra, định để ta mời ra à?"

Trần Trường Sinh lại lạnh lùng nói một câu, đợi một lúc không thấy ai trả lời, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xem ra bà lão đó thật sự đã đi."

"Biết bay thật lợi hại!"

"Ta ngủ một ngàn tám trăm năm cũng có thể bay, bà tốt nhất đừng có ý đồ xấu với Niệm Sinh, nếu không ta sẽ đào sạch mồ mả tổ tiên nhà bà."

Nói rồi, Trần Trường Sinh thu hết quan tài trong tiệm và gói quần áo Niệm Sinh để lại vào không gian hệ thống.

Hắn đã ở đây tám năm, dung mạo không hề thay đổi.

Điều này đã khiến cả trấn đồn đại, nếu cứ tiếp tục, dù có nói là do bảo dưỡng tốt cũng không giấu được nữa.

Nghĩ vậy, Trần Trường Sinh bước ra khỏi tiệm quan tài mà hắn đã ở tám năm.

"Ba mươi năm không đến được, ta không thể đi năm mươi năm sao?"

"Ta chẳng có gì nhiều, chỉ có thời gian thôi."

Nói thêm một câu châm chọc nữ tử kia, Trần Trường Sinh biến mất ở cuối đường.

Trần Trường Sinh biến mất, trên thị trấn người ta bàn tán về hắn mãi.

Có người nói Trần Trường Sinh được tiên nhân mang đi theo Lý Niệm Sinh.

Cũng có người nói hắn xung đột với tiên nhân rồi bị giết.

Tóm lại, đủ loại lời đồn, nhưng theo thời gian, mọi người dần quên đi Trần Trường Sinh.

. . .

"Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh..."

Trần Trường Sinh nằm trên bãi cỏ, liếc nhìn cuốn sách rách nát.

Đã hai mươi năm kể từ khi hắn rời khỏi thị trấn nhỏ đó.

Trần Trường Sinh đã kiểm tra gói đồ Niệm Sinh để lại.

Trong đó không có nhiều thứ, chỉ có một cuốn công pháp, một viên đan dược và một ít vàng bạc.

Nội dung công pháp rất đơn giản, thậm chí có thể nói là sơ sài.

Nó giới thiệu sơ qua về các cảnh giới tu tiên, kèm theo công pháp Luyện Khí cảnh.

Lúc đầu, Trần Trường Sinh coi nó như bảo vật.

Dù sao đây cũng là công pháp tu tiên!

Học xong, hắn sẽ không cần phải ngủ say thật lâu để bay lượn nữa.

Nhưng khi chứng kiến thế giới rộng lớn hơn, Trần Trường Sinh mới nhận ra thứ mình có chỉ là rác rưởi.

Trong giới tu tiên, chỉ có đạt đến Trúc Cơ cảnh mới được coi là bước chân vào con đường trường sinh.

Hơn nữa, tu tiên giả trên thế giới này cũng không hiếm như hắn tưởng.

Sở dĩ chưa từng gặp tu tiên giả, hoàn toàn là vì nơi hắn ở quá hẻo lánh.

Còn cuốn công pháp Luyện Khí trong tay hắn, hoàn toàn chỉ là hàng chợ trên giang hồ.

Không nói đến việc có thể thấy ở khắp nơi, nhưng bỏ ra một hai ngàn lượng bạc, vẫn có thể mua được một hai cuốn.

Nghĩ vậy, Trần Trường Sinh ngồi dậy, ném cuốn công pháp vào đống lửa.

Trong hai mươi năm qua, hắn đã đọc đi đọc lại cuốn công pháp này, thuộc lòng từng chữ.

"Hệ thống, trên này nói, trong vòng ba ngày đạt tới Luyện Khí tầng một là thiên tài."

"Trong vòng một ngày là đỉnh cấp thiên tài."

"Trong vòng một canh giờ là thiên tài trăm năm có một."

"Vậy ta mất hai mươi năm mới đạt tới Luyện Khí tầng một thì là trình độ gì?"

"Ký chủ, cảnh giới chỉ là một tiêu chuẩn đánh giá thực lực, nhưng không phải là tiêu chuẩn duy nhất."

"Công pháp chỉ là một phương pháp để mạnh lên, nhưng không phải là phương pháp duy nhất."

"Hệ thống tu luyện của thời đại này không phù hợp với ký chủ, nhưng không có nghĩa là hệ thống tu luyện của thời đại tiếp theo cũng không phù hợp."

Trần Trường Sinh sáng mắt lên: "Hệ thống, thời đại tiếp theo là sao?"

"Thiên hạ không có triều đại nào tồn tại mãi mãi, giới tu tiên cũng vậy."

"Chúng sinh cho rằng một thứ gì đó sẽ tồn tại vĩnh viễn, chỉ vì thời gian tồn tại của họ quá ngắn ngủi."

"Khi ký chủ sống đủ lâu, sẽ nhận ra rằng không có gì là vĩnh cửu."

"Thiên đạo là vậy, con người cũng vậy."

"Ha ha ha!"

"Hệ thống đúng là hệ thống, nói chuyện cứ vòng vo tam quốc."

Trần Trường Sinh cười đứng dậy, nhìn ánh bình minh ló dạng, dập tắt đống lửa, rồi tiếp tục lên đường về phía nam.

Khi một người có tuổi thọ vô hạn, ngoài việc trở nên thận trọng, còn trở nên nhàm chán.

Để đối mặt với sự nhàm chán tột cùng này, Trần Trường Sinh đặt ra một mục tiêu nhỏ.

Đó là đi xem Niệm Sinh sống có tốt không.

Trong quá trình thực hiện mục tiêu này, Trần Trường Sinh phát hiện ra một sở thích khác.

Đó là học tập, cứ gặp ngành nghề nào thấy hứng thú, hắn sẽ dừng lại và dành vài năm để học.

Trong hai mươi năm qua, Trần Trường Sinh đã làm ăn mày, bán đậu phụ, và học cả cách ủ rượu.

Bạn đang đọc Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch) của Nhất Chích Lưu Liên 3 Hào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 541

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.