Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoàn Xe

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Ngày 30 Tết vừa mới trôi qua.

Sông Trường Giang mênh mông, mây khói bát ngát.

Bên bờ sông dưới chân vách đá ven đường, một mình Giang Triều ngồi trong một hang đá không rõ pho tượng Thần đã đi đâu, lặng lẽ nhìn nước sông cuồn cuộn chảy xiết.

Ở phía bên kia, một đoàn xe ngựa đi dọc theo bờ sông, dừng lại trước mặt Giang Triều.

Ban đầu, những người vừa đến không nhìn thấy hắn, bởi vì hắn chỉ khoác một tấm thảm có hoa văn và ngồi xếp bằng ở mép hang, sắc mặt điềm tĩnh trông hệt như một pho tượng Thần.

Mãi đến khi phát hiện ra đây là một người sống, mọi người mới đồng loạt hướng ánh mắt về phía hắn, thêm nữa vừa nhìn thoáng qua đã có ấn tượng đầu tiên về Giang Triều là một người xứ khác có vẻ giàu có, quyền quý.

Giàu là bởi vì mái tóc của đối phương đen nhánh bóng mượt được cắt tỉa gọn gàng, móng tay sạch sẽ không dính một chút bụi bẩn, làn da mịn màng đến mức không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của nắng gió.

Quý là bởi vì dáng vẻ, thần thái của người này toát ra khí chất hơn người, tuyệt đối không phải là thứ mà cuộc sống nông thôn dầm mưa dãi nắng có thể nuôi dưỡng được. Đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn đoàn xe ngựa đi dọc theo bờ sông mà không hề dao động.

Còn tại sao lại nói là người xứ khác, bởi vì ở huyện Tây Hà này, mấy gia đình sĩ tộc hay cường hào hẳn là không có nhân vật như vậy, cũng không thể nuôi dưỡng ra được người như thế.

Ít nhất, trong mắt những người đến, một gia đình tầm thường như thế thì không thể nào nuôi dưỡng ra được người thế này.

“Xuy!”

Chủ nhân của đoàn xe ghìm cương ngựa dừng lại bên đường, quay đầu nhìn về phía Giang Triều.

Hắn chắp tay, dùng tiếng phổ thông miền Nam hỏi:

“Tôn giá*!”

(*) Một cách xưng hô tôn trọng người đối diện.

(*) Một cách xưng hô tôn trọng người đối diện.

“Sao lại ngồi một mình ở đây?”

“Có phải phía trước không đi được nữa, hay là gặp phải chuyện gì khó khăn?”

Thời buổi loạn lạc, trên đường hoang vắng xuất hiện cướp giật cũng không có gì lạ, hắn vừa nhìn đã cảm thấy người trước mặt này có lẽ là người giàu có đi đường thì gặp phải cướp bóc nên mới lưu lạc đến đây.

Giang Triều ngẩng đầu nhìn đối phương, sau lưng người này có hai, ba mươi gia nô hộ vệ cao to vạm vỡ đi theo, phía sau là những chiếc xe ngựa chở người, còn có những chiếc xe bò chở theo những chiếc rương lớn được phủ vải bố.

Trong ba chiếc xe ngựa, có hai cái đầu thò ra từ tấm rèm của chiếc xe ở giữa, là một nam một nữ, tuổi còn trẻ, chắc là con cái của hắn.

Bất kể là người đàn ông hay là con cái của hắn đều mặc áo gấm, khoác áo choàng da chồn, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo choàng thượng hạng, con trai đeo khóa ngọc trước ngực, con gái vấn tóc búi cao.

Liếc mắt nhìn vào trong xe còn có thể nhìn thấy lò đồng được trang bị sẵn, than dài nhỏ màu bạc cháy đỏ rực trong lò.

Đi đâu cũng có đội ngũ đầy tớ đi theo hầu hạ, quả thật là khí chất bức người.

Vừa nhìn đã biết, đây mới thật sự là phong thái của một gia đình giàu có, Giang Triều ngoài vẻ ngoài có vẻ “Quý” hơn bọn họ nhưng những mặt khác còn kém xa.

Giang Triều lắc đầu:

“Không có gì khó khăn, ta chỉ ngồi một lát ngắm cảnh sông thôi.”

Chủ nhân đoàn xe quay đầu lại nhìn những người hầu và hộ vệ của mình, cảm thấy người này thật kỳ quái, tuy rằng ngày 30 Tết đã qua nhưng khí lạnh vẫn chưa tan, lúc này lại một mình đến nơi hoang vắng này ngắm cảnh sông, đúng là kỳ lạ.

Nhưng Giang Triều đã nói như vậy, hắn cũng không muốn xen vào chuyện người khác.

Chủ nhân của đoàn xe chắp tay để chào tạm biệt.

Sau đó, đoàn xe tiếp tục di chuyển, nhưng lúc này Giang Triều lại lên tiếng:

“Bây giờ không thích hợp để lên đường đâu.”

“Hôm nay giờ…”

Vừa theo thói quen buột miệng muốn nói gì đó, lập tức thấy vẻ mặt của người trước mặt mờ mịt, dường như không hiểu lời hắn nói.

Sau đó, Giang Triều khẽ nhíu mày, đổi giọng điệu:

“Hôm nay đầu giờ Thân có tuyết rơi kèm theo mưa đá, kéo dài ba canh giờ ba khắc, tuyết dày một lóng tay.”

Chủ nhân đoàn xe hơi sửng sốt, càng cảm thấy kỳ quái.

Không nói đến việc làm sao người trước mặt biết trời sắp có tuyết, mà hơn nữa là sao hắn ta biết là giờ Thân có tuyết, còn biết là đầu giờ Thân?

Còn cái ba canh giờ ba khắc này, chẳng lẽ là thời gian tuyết rơi sao?

Về phần tuyết dày một lóng tay thì còn dễ hiểu, chính là ý trên mặt chữ, nhưng càng dễ hiểu thì lại càng không thể hiểu nổi, chủ nhân đoàn xe ngồi trên lưng ngựa, một hồi lâu cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Lúc này, một thiếu niên từ trong xe ngựa thò đầu ra, hướng về phía Giang Triều lớn tiếng nói:

“Gạt người!”

“Mấy ngày nay mặt trời chói chang, sắp đến mùa xuân trăm hoa đua nở rồi.”

“Làm gì có tuyết, ngươi nói bậy.”

Chủ nhân đoàn xe lập tức ngăn cản con trai mình nói tiếp, quay đầu trừng mắt nhìn hắn:

“Im miệng cho ta!”

Thiếu niên sợ hãi rụt cổ lại, không dám nói nữa.

Lúc này, chủ nhân đoàn xe lại nhìn về phía Giang Triều, chắp tay về phía Giang Triều, sau đó gật đầu tỏ ý xin lỗi.

Giang Triều không giải thích gì, sau khi nói xong câu đó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục nhìn dòng sông.

Hình như, hắn lại biến thành một pho tượng rồi.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.