Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thùng Phi hay Cuồng Phi

Tiểu thuyết gốc · 1879 chữ

Chương 13: Thùng Phi hay Cuồng Phi?

"Chết tiệc! Mau, mau bắn!"

"Không được, nó nhanh quá!"

"Khốn kiếp!"

Những tiếng la hét vang lên cùng với tiếng gào rống, con báo biến dị nhanh nhẹn né tránh những đường đạn của bọn họ, nó như đang chơi trò mèo bắt chuột. Nó đắc ý rống lên một tiếng biểu thị bản thân là kẻ chiến thắng trò chơi nhỏ này.

Một tên nam nhân nói với nam nhân mập ú đang ra sức chống trả lại con báo biến dị: "Vậy đốt nó đi đại ca! Đốt phạm vi rộng, nó dù có nhanh cũng sẽ bị đốt thành than! Những anh em ở ngoài thì tạo tường chắn không cho nó chạy thoát!"

"Ừm, nhanh lên!" Tên được gọi là đại ca gật đầu đáp ứng.

Những dị năng giả thuộc hỏa hệ tụ tập lại một chỗ bắt đầu phóng lửa, còn những người còn lại thì cố gắng bảo vệ họ.

Trên một tòa nhà cao tầng gần đó, Vương Thiên Kỳ cùng với Y Nhiên nhìn xuống cảnh đánh nhau kịch liệt giữa nhân loại và tang thi kia.

"Hửm? Báo biến dị cấp năm? Động vật tăng cấp nhanh vậy sao?" Vương Thiên Kỳ nhướn mày, kinh ngạc nói.

Tang thi mạnh nhất bây giờ nếu trừ cô ra là cấp bảy thì chỉ có mỗi cấp năm là cao nhất nhưng số lượng thưa thớt. Thật không ngờ động vật còn tăng cấp nhanh hơn cả tang thi á.

Y Nhiên khinh thường hừ lạnh, đắc ý hất cằm nói: "Hừ, diễn nhiên rồi. Mặc dù là số lượng ít nhưng động vật được bù đắp cho sức mạnh! Phải cân bằng hiểu không?"

Đây cũng là thứ mà nàng tự tin có thể làm chủ cái thế giới này. Dựa vào sức mạnh và huyết mạch cao quý, bây giờ còn có kẻ nào có thể đánh bại nàng chứ? À không, phải là ai có thể đánh bại Vương Thiên Kỳ mới đúng.

Vương Thiên Kỳ cười chế nhạo nói: "Hễ? Vậy sao cô lại yếu thế? Người ta cấp năm cô chỉ mới cấp ba!"

Y Nhiên nghe cô chế nhạo mặt già đỏ bừng, xấu hổ mà biện minh: "L... Làm sao tôi biết! Nó không tăng cấp thì biết làm sao được chứ?"

Nàng cũng thật bất đắc dĩ á, mọi tinh thạch cấp cao đều vào miệng của nàng những không hiểu sao lại khó thăng cấp đến thế. Lão Thiên, ngài đúng là bất công!!! Có phải ngài cho tôi ăn đồ dỏm hay không???

"Thiên Kỳ, mau xuống cứu họ! Tôi muốn tên dị năng giả hoả hệ kia!" Y Nhiên đột nhiên bị thu hút lực chú ý bởi một tên dị năng giả hỏa hệ, dị năng của hắn chắc đã lên đến cấp bốn rồi. Mà đối với nhân loại bây giờ cấp bốn đã được xem là cường giả!

Nàng đẩy nhẹ vai cô hối thúc: "Nhanh lên á!"

"Chậc..." Vương Thiên Kỳ tặc lưỡi bất mãn, nhún người nhảy xuống tham gia chiến trường.

Cuộc chiến bên dưới đã đến hồi kết thúc, con báo biến dị đã thoát khỏi bức tường lửa yếu ớt của bọn họ. Nó bực bội gầm gừ, đôi mắt sắc bén đảo qua từng người như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đột nhiên.

"Rống!!!"

Nó vui mừng rống lên, tên nam nhân bị nó nhìn trúng sợ hãi ngã ngồi xuống đất, hắn từ trong cái balo lớn lấy ra một thanh kiếm, xung quanh thanh kiếm có năng lượng dao động rất nhỏ nhưng mà nếu ai cảm nhận được thì sẽ biết thanh kiếm này mạnh và đáng sợ thế nào!

Ngay khi mọi người nghĩ con báo sẽ nhảy đến cắn bay đầu của hắn thì một bóng đen từ trên trời lao xuống, thanh kiếm trên tay cô sáng lên, chớp một cái nó đã chém xuyên qua đầu con báo biến dị. Đầu của nó lăn trên mặt đất mấy vòng, khuôn mặt thể hiện sự kinh hoàng như bản thân đã gặp một con quái vật thật sự.

Báo biến dị: "Ít nhất cũng để người khác nói gì đó chứ?"

Vương Thiên Kỳ thất vọng nói: "Gì thế? Yếu đến như vậy sao?" Cô còn tưởng nó mạnh lắm chứ? Dù gì cũng đã đạt cấp năm rồi mà, thật đúng là làm người khác thất vọng. Chỉ cảm nhận được sự hiện diện của cô trong phạm vi bán kính 5 mét thì mãi mãi cũng không thể nào sống ót được, dù có lập lại bao nhiêu lần đi chăng nữa.

"C... Cô ta là ai vậy?" Người qua đường A run rẩy nói.

"Thật mạnh! Chỉ một chiêu mà đã giết được nó rồi!" Người qua đường B hâm mộ kinh hô.

Bọn họ vừa sợ hãi vừa hâm mộ ghen tỵ hận. Dựa vào cái gì cô lại mạnh như vậy còn bọn họ thì không?

Cô đi lại cái đầu của con báo biến dị kia, đâm thanh kiếm vào đầu nó, từ não moi ra một viên tinh thạch, làm xong mọi chuyện Vương Thiên Kỳ mới lên tiếng chào bọn họ: "Chậc... Xin chào mọi người."

"X... Xin chào." Tên Đại ca sợ hãi ngượng cười chào lại cô.

"Đ... Đại ca, Cô ta chính là người mà em nói!" Tên nam nhân lanh lợi lấp bấp nhỏ giọng nói, thật sự không ngờ nữ nhân mà bọn họ đánh chủ ý lại là kẻ đáng sợ như vậy!!!

"Mày đùa với tao à?" Tên Đại ca nghe vậy thiếu chút nữa té ngã dưới đất, giận dữ vỗ đầu hắn.

"Dạ... Dạ không, vẫn còn một người nữa. Xung quanh cô ta không có dị năng biến động, tin em đi!" Tên nam nhân kia đau đớn ôm đầu, hắn vừa chuyển mắt thì thấy Y Nhiên đang từ xa đi lại, vội vã thả ra tinh thần kiểm chứng xác định không có dị năng dao động mới vội vã nói.

Hắn nghe vậy thì thần sắc mới dịu đi một chút, hỏi: "Mày nói thật?"

"Vâng vâng!" Tên nam nhân gật đầu lia lịa khẳng định nói.

"Thế thì tốt." Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Vương Thiên Kỳ cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên khinh thường. Muốn đánh chủ ý lên người cô và Y Nhiên? Nói thật như đùa... Đúng là ngốc nghếch!

Y Nhiên đứng sóng vai với cô, nhẹ mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Y Nhiên còn đây là bạn tôi Vương Thiên Kỳ. Chúng tôi đang muốn tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, mọi người cũng biết đấy... Thời đại này mà chỉ có hai hai nữ nhân sống nương tựa lẫn nhau còn khó huống chi là hai nữ nhân như chúng tôi..." Nàng nói rồi còn thở dài ảo não.

Vương Thiên Kỳ âm thầm trợn trắng mắt nhìn nàng như đang muốn nói.

Y Nhiên, cô có muốn nhận giải ảnh hậu không? Giọt nước mắt đó là sao? Ở với tôi bộ cô ủy khuất lắm sao? Cơm ăn ngày 3 bữa, 2 tuần 7 lần... Khụ... Khụ. Nói chung cũng rất ổn mà!

Y Nhiên tiếp nhận cái trợn mắt của cô, như hiểu cô muốn nói gì mà trợn lại.

Ngu ngốc! Đây là diễn kịch có biết không? Mà cái ánh mắt dâm tà đó là sao hả?

Vương Thiên Kỳ cảm giác như bị nói trúng tim đen, xấu hổ nhìn sang chỗ khác.

"Hừm... Vậy không biết hai người có muốn ở lại với chúng tôi không? Đảm bảo hai người đến sẽ được ăn sung mặc sướng!" Tên Đại ca mắt loé sáng, cười thân thiện hỏi, còn hùng hồn đảm bảo mà không biết bản thân sắp chết đến nơi.

Vương Thiên Kỳ cười ra vẻ hứng thú nói: "Nghe thú vị đấy."

"À, quên giới thiệu. Tôi là Cường Phi, còn tên lanh lợi này là Bất Nhanh, tên kế bên nhìn khờ khạo này là Bất Khôn." Tên Đại ca thấy cô hứng thú mới giới thiệu cho hai cánh tay đắc lực của mình.

"Thùng Phi?" Vương Thiên Kỳ chế nhạo hỏi lại.

Y Nhiên tức giận vỗ vai cô một cái bốp, ho khan một tiếng nói: "Khụ.. Vậy, Phi ca, mời dẫn đường."

"À... Ờ... Lối này." Hắn cười ngượng dẫn đường.

Cả bọn đi khoảng một tiếng thì mới đến căn cứ của hắn, căn cứ này chỉ là cái nhà xưởng nhỏ bỏ hoang mà bọn họ chiếm giữ ở dây thôi. Cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cuồng Phi đưa hai người đi tham quan một vòng rồi mới đến phòng của họ.

Hắn mở cửa căn phòng ra, nói: "Đây là phòng hai vị."

"Tốt, anh đi đi." Vương Thiên Kỳ nhẹ gật đầu khoát tay, đuổi hắn đi.

Đợi cho hắn đi rồi cô mới ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại cảm nhận xem có ai đang nhìn lén hay không. Vương Thiên Kỳ cười lạnh, quả nhiên có kẻ rình mò.

Y Nhiên thấy vậy hiểu rõ mà ngồi xuống giường chờ đợi. Lúc trước hai người đã nói với nhau về những thứ cần chú ý khi tiếp xúc với người khác rồi, cũng vì thân phận của hai người quá đặc thù không cẩn thận là không được.

Chờ cho đến khi cổ tinh thần lực nhỏ bé kia rút đi, cô mới mở mắt hỏi: "Cô thấy sao?"

Y Nhiên nói: "Tôi muốn hắn ta! Nếu hắn về phe của chúng ta, thực lực chắc chắn sẽ tăng cao. Ước mơ của tôi cũng sẽ trở thành sự thật!"

Vương Thiên Kỳ nhíu mày không quá đồng ý nói: "Tôi không nghĩ hắn là người tốt."

"Xì... Thế cô và tôi là người tốt sao?" Nàng xì cười hỏi.

Cô nghẹn lời, mím môi trả lời câu hỏi của nàng: "Không."

Y Nhiên vỗ tay bá đạo nói: "Vậy cứ quyết định thế đi."

Cô bất mãn, phản bác: "Nhưng tôi không đồng ý!"

Nếu muốn về làm đồng đội, vào sinh ra tử thì một người như hắn dù có mạnh thế nào cũng không được! Chưa biết chừng trong tình huống cấp bách hắn cắn trả mình một ngụm cũng không chừng!

Y Nhiên hừ lạnh, nổi nóng nói: "Hừ, thì đã sao? Với nhan sắc và tài đức của tôi! Hắn sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng thôi!"

Với thân phận của một vị vương giả, thu phục một nhân tài là chuyện dễ dàng!

"Y Nhiên!!!" Cô tức giận quát lớn.

"Tôi thì đã sao? Vương Thiên Kỳ!" Nàng hất cằm khiêu khích nói.

Vương Thiên Kỳ siết chặt nắm tay, mở cửa đi ra ngoài, vô tình bỏ qua đôi mắt vừa trở lại kia.

"Hừ, đi đi! Rồi đừng có quay về cầu xin tôi!" Y Nhiên hô lớn, từ trong phòng vọng ra ngoài.

Cái tên này cứ lâu lâu lại cãi nàng! Đúng là tức chết đi mà! Bình thường ngoan lắm, lên cơn là cãi lại! Không tức chết cũng lạ á!

Bạn đang đọc Ta Là Tang Thi Vương sáng tác bởi CharismaMelaina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CharismaMelaina
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.