Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp có biến

Tiểu thuyết gốc · 1508 chữ

Chương 12

Y Nhiên nhíu mày mở mắt ra nhìn chỗ trống bên cạnh mình, nàng hơi thất vọng rũ mắt ngồi dậy.

Không biết loại cảm xúc muốn dem cô làm của riêng, muốn cô mãi mãi thuộc về mình có phải là thích hay không nhưng nàng muốn nắm tay cái tên đó đi hết cuộc đời này!

"Tỉnh rồi?" Vương Thiên Kỳ từ bên ngoài đi vào nói.

"A? Cô vừa mới đi đâu vậy?" Nàng kinh ngạc nhìn trong tay cô cái thao nước và một bộ quần áo sạch.

"Tìm chút đồ." Vương Thiên Kỳ không để ý để đồ trên tay xuống đất trả lời.

"Ừm."

"Cô lau sơ người rồi mặt bộ quần áo này vào đi. Tôi có chuyện muốn nói." Vương Thiên Kỳ đặt thao nước xuống đất rồi mới đưa quần áo cho nàng.

"Ừm..." Y Nhiên tiếp nhận bộ quần áo, liếc mắt nhìn cái người đã quay lưng về phía mình mới bắt đầu cách mạng lần đầu tiên tự tắm rửa của mình.

Sau gần ba mươi phút, Y Nhiên mới hoàn mỹ thắng lợi. Nàng mặc trên người là cái áo phông trắng rộng đến đùi, bên trong có một áo ba lỗ màu đen.Quần jeans xanh biển cao hơn mắt cá chân tầm vài xăng ti mét kết hợp với đôi giày thể thao màu đen. Nhìn nàng bây giờ nào còn là nữ nhân quyến rũ ngày hôm qua nữa mà chỉ là một thiếu nữ năng động xinh đẹp.

"Xong rồi!" Nàng nói.

Vương Thiên Kỳ nghe vậy xoay người lại, ánh mắt màu xám loé qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống.

"Xong rồi thì nói chính sự đi."

"Nói cái gì?" Y Nhiên hơi đắc ý khi thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, hỏi.

"Vấn đề về thời gian và sức mạnh của tôi." Cô đi lại giường ngồi xuống, giải thích.

"Hửm?" Nàng khó hiểu cau mày, lúc này nàng mới để ý đến tóc của Vương Thiên Kỳ đã dài đến eo được tùy ý buộc lên. Một ý nghĩ điên rồ đột nhiên loé qua trong đầu nàng.

"Chẳng lẽ thời gian của chúng ta?" Y Nhiên khiếp sợ bật thốt lên. Cái quái gì vậy chứ? Chuyện ảo lòi này làm sao có khả năng? Đây không phải là mấy câu chuyện tiểu thuyết mà hồi đó Vương Thiên Kỳ vẫn ôm khư khư đọc cho nàng nghe!

"Tôi nghĩ... Trong lúc chữa trị thời gian giữa hai chúng ta đã chạy mau hơn với thế giới." Vương Thiên Kỳ gật đầu nói, trong lúc thức tỉnh sức mạnh. Cô không biết vì cái gì mà có rất nhiều những kí ức kì lạ xuất hiện chui sâu vào não mình hòa nhập làm một với kí ức cũ.

"Vậy cô thấy có gì lạ xảy ra với mình không?" Y Nhiên nhíu mày lo lắng hỏi.

Chuyện này quá là phi lý, lỡ như Vương Thiên Kỳ có bị gì thì nàng biết làm sao chứ?

"Tang thi vương và... Sức mạnh của Tang thi vương." Vương Thiên Kỳ thở dài phiền muộn trả lời.

"Hả?" Nàng có lệ mà bật thốt lên.

"Tôi không biết vì sao mà những kí ức lạ đột nhiên xuất hiện, về thân phận lẫn sức mạnh của bản thân. Còn cô thì sao?"

"Khoan... Khoan! Cái gì mà Tang thi vương và sức mạnh của Tang thi vương? Vậy đó giờ nó không phải sức mạnh thật của cô?" Y Nhiên khiếp sợ chạy đến trước mặt cô hỏi.

Nàng đang nghe cái gì? Đây không phải sức mạnh thật sự!!! Có cần bá đạo thế không! Quá kích động đi mà! Con đường làm chủ thế giới này của nàng không còn xa nữa!

Thật chờ mong...

"Ừm, không cần phải kiêng dè bất kỳ tang thi nào cả. Vì hiện tại tôi đã lên cấp bảy thì phải." Vương Thiên Kỳ thành thật trả lời.

Không biết vì cái gì mà khi cô tiêu diệt con tang thi cấp năm kia thì tinh thạch của nó tự động bị cô hấp thu, còn những con khác lại rất bình thường, ví dụ là mấy con nằm một đống ngoài kia vì tối ngày hôm qua muốn phá hoại chuyện tốt của cô.

"Không... Không có." Y Nhiên nhẹ lắc đầu, đôi mày thanh tú nhíu lại trầm tư.

Kí ức mà Vương Thiên Kỳ nhận được từ đâu mà có? Vì sao nàng lại không có những thứ đó?

Một mớ lộn xộn đột nhiên xuất hiện, làm cho hai con người lại một lần nữa phải dấn thân vào sóng gió.

------------------

Trên đường cái nóng bức, Y Nhiên lê lết bước đi từng bước một bằng đôi chân của mình. Nàng không ngừng mở miệng than thở hoặc là bắt Vương Thiên Kỳ tạo ra băng làm mát.

Vương Thiên Kỳ lúc trưa cũng đã nói cho nàng về hệ mới của cô.

"Trời ạ, chiều rồi mà sao vẫn nóng thế này?"

"Thiên Kỳ! Cô nói xem vì sao không có một chiếc xe nào vậy? Nóng chết tôi rồi!"

"Này... Thiên Kỳ, tôi nóng quá!!! Chúng ta chừng nào mới đến Z thị vậy?"

Vương Thiên Kỳ bị nàng than thở làm cho đau đầu, nhíu mày bất đắc dĩ trả lời: "Trời nóng thì cô đừng có than thở, với lại tôi có tạo băng làm mát cho cô mà?"

"Nhưng mà nó không giúp được gì nhiều nha! Còn nữa, vì sao cô lại đi mà không phải chạy cho nhanh?" Y Nhiên không phục ra sức cãi lại.

"Ở gần khu này tôi ngửi thấy mùi đồ ăn. Chúng ta đến đó ăn một bữa rồi sẽ bắt đầu đi Z thị." Vương Thiên Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, giải thích nói. Chỉ là ngửi thấy chứ không biết chính xác vị trí, đúng là giác quan của Tang thi vương rất mạnh nhưng cũng chưa có bá đạo đến vậy. Lỡ đâu chạy liền bỏ qua mất thức ăn thì làm sao bây giờ?

"..." Y Nhiên đang mệt mỏi vừa nghe đến đồ ăn là mắt sáng lên, nước dãi thiếu điều muốn chảy ra.

Mỹ vị! Mỹ vị! Nàng nhớ đến hương thơm ngào ngạt của máu, vị ngọt của thịt, vị đắng nhạt của gan... Mỹ vị đó!!! Vị sọ não hoà trộn với nọc độc của bản thân như là bị nướng lên vậy... Cảm giác bản thân ngồi ăn còn một đám tang thi ngồi nhìn có biết bao nhiêu cao quý nha!!!

"Phốc... Ha ha ha!" Cô bật cười, một tay ôm bụng một tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Ai nói cho cô biết có cái con Xà Vương nào vừa tham ăn vừa đáng yêu vậy không chứ?

"Cười cái gì mà cười?" Y Nhiên đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát lớn.

"Không có... Không có!" Cô vội vã xua tay miệng chối lia lịa nhưng tiếng cười càng lớn hơn.

"Cô... VƯƠNG THIÊN KỲ!!!" Nàng tức giận siết hai tay lại, hung thần ác sát mà đánh cô, nhưng dễ vậy sao? Đương nhiên là không rồi!

Vương Thiên Kỳ nhanh nhẹn né tránh chạy đi.

"Vương Thiên Kỳ! Cô có giỏi thì đứng lại đó!" Y Nhiên cầm lấy cục đá ven đường dùng hết sức ném về phía cô, nhưng với sức mạnh của nàng hiện tại sao có thể đánh trúng Vương bạn nhỏ của chúng ta đây.

"Haha! Đố cô bắt được tôi!" Vương Thiên Kỳ đắc ý nhìn cái người đang tức mà không làm được gì mình ở đằng kia.

"Cô!" Y Nhiên tức muốn hộc máu, bực bội giậm chân. Quăng ánh mắt ủy khuất về cái người không biết thương hoa tiếc ngọc còn phúc hắc kia.

"Này này... ánh mắt đó là sao?" Vương Thiên Kỳ gãi đầu khó hiểu, nhìn cái mắt như tiểu tức phụ bị phu quân ruồng bỏ của nàng, một trận mất tự nhiên.

------------------

"Đại ca, em khi nãy vừa dùng tinh thần lực thám tính phát hiện hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp!" Một tên nam nhân nhìn có vẻ thông minh nói, ánh mắt hắn lấp loé tia dục vọng nhưng được che giấu rất tốt.

"Thật?" Tên được gọi là đại ca thì giống một con đại tinh tinh.

"Hì hì, đúng vậy đúng vậy!" Nam nhân khi nãy nói vội vã gật đầu.

"Đại ca... Có thể hay không?" Bọn đàn em xung quanh nghe vậy không kiềm lòng nổi lên tiếng thăm dò.

"Đợi ta chơi chán đã!" Hắn hừ hừ không mấy vui vẻ khoát tay trả lời.

"Vâng!" Bọn đàn em có chút thất vọng đáp, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng đến cái chân thứ ba đang dựng lên.

Đám nữ nhân ở băng cướp hôm nay được sủng ái đến tận trời xanh.

Bạn đang đọc Ta Là Tang Thi Vương sáng tác bởi CharismaMelaina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CharismaMelaina
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.