Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được cứu rồi

Tiểu thuyết gốc · 1094 chữ

Ôm lấy Koratta, Hito không ngừng xua tay nhằm đuổi đi đám con trùng đáng ghét kia nhưng dường như nó chẳng hề có tác dụng gì cả.

Cậu chỉ làm thu hút thêm sự chú ý của bọn chúng mà thôi, xung quanh Hito càng lúc càng nhiều con côn trùng bay đến.

Hito vẫn đang cố tìm đường để thoát ra nhưng không được, cậu thậm chí còn không thể đứng lên mà phải lăn vòng tròn trên mặt đất để tránh né những đợt tấn công từ loài ong.

Chỉ là càng lúc càng khó khăn, bầy ong ngày một đông dần nên việc muốn tiếp tục tránh khỏi là điều không thể.

Bị dồn vào đường cùng, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kim to lớn của một con ong Spear đang không ngừng tới gần. Trong lúc tuyệt vọng, cậu đành ôm chặt con Koratta rồi nhắm mắt lại.

Không ngờ được một lúc sau đó, cậu lại không cảm thấy có chuyện gì xảy ra cả, Hito vội vàng mở hai mắt ra nhìn.

Cậu không khỏi trở nên ngây người, trước mắt cậu lúc này là một con Karakara đang kiên cường chống đỡ lấy mũi kim của con ong Spear.

Kara~

Nó hét lên một tiếng rồi dùng khúc xương ống của mình hất con Spear kia sang một bên.

Nhưng như thế là chưa đủ, rốt cuộc thì nó vẫn quá nhỏ bé và chưa là gì so với đàn ong Spear cả.

Nhìn nó đang chiến đấu trong vô vọng, hai mắt của Hito chợt đỏ bừng cả lên.

Cậu siết chặt hai nắm đấm lại thì bỗng nhiên từ tay cậu phát ra ánh sáng, hay nói đúng hơn là từ con chuột Koratta nằm trong vòng tay của cậu.

Nhìn thấy cảnh này, cậu ngay lập tức biết rằng Koratta đã bắt đầu tiến hóa rồi.

Một luồn ánh sáng trắng bao trùm lại toàn thân của Koratta, nằm ở bên trong thứ ánh sáng đó, cơ thể của nó cũng từ từ thay đổi và lớn dần lên.

Không bao lâu sau đó, ánh sáng trắng dần thu liễm trở lại, lộ ra con Koratta ở bên trong, không đúng, bây giờ nó đã trở thành một con Ratta rồi.

Thân hình Ratta cao hơn nửa mét, nó có bộ lông màu vàng và hai chiếc răng cửa càng sắc nhọn hơn trước rất nhiều.

Thấy vậy, Hito không khỏi vui mừng nhưng ngay lập tức cậu hiểu rõ bây giờ không phải là lúc làm điều đó, Hito vội lấy lại bình tĩnh, cậu mau chóng ra lệnh cho Ratta tấn công, trợ giúp Karakara.

“Ratta, mau tấn công.”

Con Ratta như chỉ chờ có thế, nó ngay lập tức lấy đà nhảy lên húc văng một con Spear.

Đồng thời, cặp răng cửa của nó cũng cùng lúc phát sáng, nó thực hiện một chiêu cắn về phía một con Spear khác.

Có đồng đội hỗ trợ, Karakara cũng bớt đi phần nào áp lực nhưng trận chiến vẫn đang nghiên về một phía.

Hai đứa nó cũng chỉ có thể chống đỡ hàng loạt công kích từ bầy ong mà không có cơ hội nào để phản kích.

Đúng lúc này, Hito nghe được từ xa có tiếng người từ xa chạy tới, cậu đưa mắt nhìn lại thì thấy đó là Scarlet cùng Võ sĩ.

“Ngu ngốc,” Võ sĩ buộc miệng nói, cậu cũng nhanh chóng ném ra một quả cầu pokemon rồi hét lên, “Butterfree, phấn gây ngủ.”

Free~

Từ quả cầu chui ra một con bươm bướm, nó kêu lên một tiếng rồi lướt về phía bầy ong, từ cánh của nó không ngừng phát ra một luồn bụi phấn màu cam, hễ con ong Spear nào hít phải cũng đều lăn quay ra đất bất tỉnh.

“Juptile, diệp đao.”

Scarlet cũng ném ra một quả cầu, đó là con Juptile của cô ấy.

Mặc dù, hệ cỏ có phần bất lợi trước loài ong nhưng cũng không thể ngăn cản nó đem đánh gục không ít trong số chúng.

Chẳng mấy chóc mà bọn nó đã có thể hạ gục được cả một bầy ong đông đúc, thật sự khó có thể tin được.

Thấy mình được cứu, Hito không khỏi thở phào nhẹ nhỏm nhưng ngay lập tức cậu ăn phải một cái bạt tay như trời giáng từ Scarlet.

“Cậu có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả?” Cô ta tức giận nói.

“Tớ…”

“Chẳng lẽ người ở thị trấn Masara các cậu đều liều mạng đến như vậy?”

Khi này, Võ sĩ mới chậm rãi bước tới nói:

“Cậu rất giống Satoshi, cũng liều lĩnh đến như vậy, tuy cậu ta không phải là một nhà huấn luyện mạnh mẽ nhưng cũng là một người rất đáng ngượng mộ.”

“Tớ muốn quyết đấu với cậu.” Hito ngay lập tức nói.

Nhưng Võ sĩ chỉ cười lớn nói, “Haha, nhưng giờ thì tớ đã không còn hứng thú với điều đó nữa rồi.”

“Chắc cậu đã là nhà huấn luyện cuối cùng đi qua nơi này rồi nên tớ quyết định sẽ rời khỏi đây, đi những nơi xa hơn để có thể thách đấu với những nhà huấn luyện tài giỏi hơn.”

“Cậu đi cùng với bọn tớ chứ?” Hito thiện ý gửi lời mời.

“Cái này thì không, nhưng có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại.” Võ sĩ khéo léo từ chối lời đề nghị của Hito, “Khi đó, chúng ta sẽ có một trận quyết đấu, hy vọng cậu sẽ không làm tớ thất vọng.”

“Nhất định.”

Mặc dù vẫn không lấy được sự công nhận từ Võ sĩ nhưng Hito đã đặt quyết tâm một ngày nào đó khi gặp lại, cậu sẽ chứng minh cho cậu ta thấy mình là một nhà huấn luyện thực thụ.

Rời khỏi khu rừng, họ tiếp tục đi về hướng thành phố Nibi để chuẩn bị cho trận chiến hội quán tại đây.

“Ở đó có rất nhiều ong, tại sao cậu không bắt một con mà lại lựa chọn con sâu này?” Scarlet nghi hoặc hỏi.

Hito chỉ cười mà không đáp.

Đinh… Koratta thành công tiến hóa thành Ratta, [Thanh đồng rút thưởng] +1

Đinh…Bắt được loài sâu Beedle, [Thanh đồng rút thưởng] +1

“Đều rút hết đi,” Hito thầm ra lệnh.

Đinh… ngài vừa nhận được kinh nghiệm +100

Đinh… ngài vừa nhận được sơ cấp võ kỹ [Khu xà côn pháp] +1

Bạn đang đọc Ta Là Nhà Huấn Luyện Pokemon Toàn Năng sáng tác bởi catim520tg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi catim520tg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.