Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách Nhân Đặc Thù

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

Tần Vấn nhớ lại những bộ phim điện ảnh lúc trước hắn xem, rồi bày ra một bộ dáng tự tin cùng trầm ổn, bình tĩnh ngồi sau bàn làm việc, nhìn qua rất thấy cool ngầu, nhưng trong lòng của hắn thì đang suy nghĩ, nơi này cách cửa sổ rất gần, có điều gì không đúng hắn sẽ nhảy ra cửa sổ chạy trốn.

"Quầy rầy..." Mở cửa là một nam sinh đầu nấm, vóc dáng của hắn không cao, mặc một bộ đồng phục, ánh mắt có chút trốn tránh, tỏ ra một bộ dạng rất sợ sệt.

"Ừ, ngồi đi."

Thần sắc của Tần Vấn đoan trang, ưu nhã, bưng chén nước lên nhấp một ngụm, hắn ở thế giới này một tháng nay, cái khác thì không biết, nhưng động tác lừa đảo thì biểu diễn vô cùng thuần thục.

"Cái kia ...tôi.."

"Xuỵt, ngươi không cần mở miệng, ta biết ngươi tới đây làm gì."

Tần Vấn biểu lộ vẻ mặt đã hiểu rõ. Mà đối phương quả thật rất còn non trẻ, thực sự bị hắn hù dọa, sững sờ nhìn vị tiền bối cao thâm mặt trắc trước mặt.

"Chắc hẳn, ngươi bởi vì việc lạ phát sinh trên thân thể mới đến tìm ta a!."

Giọng Tần Vấn như tiếng sét, chữ như châu ngọc, khảm thằng vào trong tâm của nam hài.

Cậu nhóc giống như một chú gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu, mà Tần Vấn thì nở nụ cười thần bí. Nói nhảm ! Không có việc gì thì chạy tới văn phòng rách rưới đuổi ma này làm gì! Tuy nghĩ vậy thôi, nhưng hắn vẫn còn phải tiếp tục biểu diễn.

"Thế giới lớn như vậy, ngươi có thể tới tìm ta coi như số ngươi may mắn, phải biết rằng biển ngươi mênh mông, có thể giải quyết vấn đề của ngươi, trên thế giới không quá mười...không, ba người!."

Tần Vấn cảm thấy số mười là hơi nhiêu, nên đổi giọng còn ba cái, còn nam hài trước mặt thì tỏ ra vui mừng, giống như hạnh phúc với vận khí mình có vậy.

"Đúng! Tiền bối! Ta..Ta có thể chất đặc thù, có thể nhìn thấy đồ vật kỳ quái, ta còn có một số sức mạnh kì lạ, nhưng không dám nói cho người khác biết, ta sợ mình hù bọn họ. Sức mạnh này ta không chế không nổi, nên ta sợ gây tổn thương đến người khác, không dám cùng bọn họ chơi đùa...."

Ngữ khí nam hài càng nói càng ủy khuất, giống như sắp khóc đến nơi. Nhưng kỳ thật, Tần Vấn mới là người sắp khóc nhất.

"Còn mẹ nó, ta chỉ muốn lừa kiếm ít tiền sinh sống qua ngày thôi mà! Sao lại cho ta động một chút là dính dáng để quỷ quái là sao, ta chỉ là một người bình thường thôi, có thể cho ta đường sống được không a!."

Tần Vấn ở trong lòng kêu cha gọi mẹ, nhưng biểu lộ hắn vẫn như trước, cao thâm mạt trắc, hắn biết đứa bé trước mặt chính là khách nhân đặc thù mà máy tính thông báo, nhưng hắn cũng không dám thông báo tuyển dụng a, đầu tiên là đối phương nhìn qua là biết chưa đến tuổi vị thành niên, tuyển lao động trẻ em sẽ bị nhà nước cho ăn cơm tù! Tiếp theo...Người đặc biệt như vậy chả ái dám giữ ở bên người cả...

"Ừ, Quả nhiên chúng ta giống nhau, ngươi, có thể nhìn thấy du hồn trên thế gian, phải không?"

Tần Vấn bày ra một ánh mắt sắc bén, nhìn đứa bé trong đầu tràn ngập sợ hãi, hắn cũng bớt lo lắng một chút.

"Điều này rất bình thường, ta và ngươi là một loại ngươi, ta có thể giúp ngươi giải quyết, nhưng đầu tiên phải nói một chuyện trọng yếu đã."

Cậu nhóc như tìm được hi vọng của mình, ánh mắt sáng lên nhìn Tần Vấn, dường như đã thấy được ví cứu tinh, nhưng câu nói tiếp theo như làm mộng tưởng của cậu nhóc tiêu tan.

"Ngươi có tiền không?"

Ánh mắt Tần Vấn sáng rực nhìn nam hài tử, không phải hắn không biết xấu hổ....Được rồi, chính là hắn không biết xấu hổ, nhưng theo như xu thế, dù sao hắn cũng sắp chết đói rồi, tiền của học sinh cũng phải kiếm a...

"Em...em chỉ mang theo năm tệ..."

Nam hài tử ủy khuất, từ trong túi quần móc ra một tờ năm tệ nhăn nhún, đây là tiền tiêu vặt một tuần lễ của hắn a. Nhưng số tiền này đối với Tần Vấn, cũng đủ để hắn sống hơn tuần lễ rồi.

"Ài...Con người sau cũng vẫn phải dựa vào duyên phận, chúng ta tuy gặp nhau, nhưng không có vận mệnh thầy trò a."

Tần Vấn ra vẻ thâm trầm thở dài, dường như đối với nam hài tử rất thất vọng. Cậu nhóc cũng sa sút cúi đầu, chuẩn bị đem tờ năm tệ cất vào trong túi, hành động này làm Tần Vấn hết sức không vui.

"Ài ! Chậm đã, tuy rằng chúng ta không có duyên phận thầy trò, nhưng bèo nước gặp nhau, ta chỉ điểm hai ba câu vẫn có thể đấy, con người của ta từ trước đến nay không chú trọng vật chất, nhưng có thể có thêm vàng thêm vui, nếu nhóc để cho ta nhìn thấy thành ý của ngươi..."

Tần Vấn nhìn chằm chằm vào tờ năm tệ trong tay cậu nhóc, tràn đầy ám chỉ.

Nam hài tử nhìn biểu lộ ti tiện của Tần Vấn, bán tin bán nghi lại đưa năm tệ ra, lần này tờ tiền bị đối phương chộp vào trong tay.

"Tốt lắm! Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!."

Tần Vấn hài long thu năm tệ vào túi, sau đó hắng giọng một cái, chuẩn bị 'Chỉ điểm'

"Hài tử, ngươi biết không, trời cao vốn rất bình đẳng, mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình, có ngươi am hiểu ca hát, vẽ tranh, có người am hiểu quyền đấm, chân đá, chúng ta cũng không ngoại lệ, chỉ là chúng ta nắm giữ lực lượng thần kỳ mà thôi, cũng không có gì đáng khoe..."

Tần Vấn nói rất có đạo lý, rõ ràng mấy chữ này người bình thường cũng có thể nói chứ đừng nói đến thế ngoại cao nhân, đúng là hắn không đi bán hàng đa cấp thì phí mà.

"Ngươi cảm thấy mình không khác bạn bè, kỳ thật không phải, đó là ngươi chưa tiếp nhận bản thân mình, không muốn đem thiên phú làm vốn liếng khoe khoáng, thiên phú không phải gánh nặng, mà là một bộ phận của ngươi, đó chính là ngươi, trước học tiếp nhận bản thân, sau đó thử hòa nhập với người khác."

Tần Vấn nói xong, ngửa đầu lên một góc bốn lăm độ, lộ ra vẻ thâm trầm, dường như bản thân đã trải qua một câu truyện xửa, bóng lưng lộ ra vạn phần cao ngạo, nam hài càng xem càng sùng bái, hào quang trong mắt càng tỏa sáng.

"Ta hiểu rồi! Thúc thúc không hổ là cao nhân!."

Nam hài dường như đã hiểu ra không ít, tính tình hướng nội cũng giảm một chút, Tần Vấn thì vẫn bộ dạng kiêu ngạo, nhìn tiểu nam tử.

"Hiểu thì tốt rồi, hiểu rồi thì về đi, nếu như bên người có người nghi vấn giống ngươi, có thể nói bọn họ tới tìm ta, nhưng nhớ kỹ, phải đem theo tiền."

Tần Vấn ngồi trở lại bàn của mình, lần nữa cầm lấy chén nước, ưa nhã uống một ngụm.

"Ừ, Thúc Thúc không danh là tiền bối, không chỉ thành thục, mà tâm tính rất hoàn hảo."

Nam hài tử đầy cửa rời đi, thời điểm chuẩn bị ly khai, vẫn ngẩng đầu lên liếc trong tiệm một cái, khuôn mặt tràn đầy bội phục.

"Thúc thúc quả thật rất ngưu, rõ ràng khắp nơi toàn là quái vật, có con còn dán trên mặt, vậy mà vẫn bình tĩnh uống trà được, ta nhất định sẽ hướng thúc học tập."

Vừa dứt lời, nam hài liền đóng cửa lại, mà cái ly trên tay Tần Vấn, đã rơi xuống dưới, nước rơi vãi đầy mặt đất.

"...."

Nụ cười cao thâm mạt trắc của Tần Vấn đã không còn, thay vào đó là một nụ cười cứng ngắc, hắn sắp tè ra quần rồi, khó trách vì sao Tần Vấn ở thế giới này lại chết vì gặp ma....Cái kịch bản này, hình như không thích hợp lắm.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.