Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn Làm Gì Thì Làm

Phiên bản Dịch · 1097 chữ

"Sao hôm nay chậm như vậy ?"

Sau khi tan học, như ngày bình thường, Giang Tiểu Bạch đứng dưới tầng một chờ Giang Tiểu Hinh và Chu Giai học xong, nhưng hôm nay đã đợi quá ba phút, hai người vẫn chưa đi xuống.

Nhàm chán tự kỷ, Giang Tiểu Bạch không có việc gì làm, khi thì đơ người nhìn ngắm bầu trời, khi thì nhìn từng tòa nhà cao tầng san sát trong thành phố, lại liếc nhìn nữ sinh đi lại trong sân trường.

Mà nhìn qua một chút, ánh mắt Giang Tiểu Bạch lại hạ xuống, không nhịn được đặt trên cái bộ phận vặn vẹo liên tục kia.

Giang Tiểu Bạch tặc lưỡi nghĩ lung tung: "Bờ mông đẹp mắt như vậy, không làm một phát kỹ năng thì hơi đáng tiếc!"

Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện liền bị Giang Tiểu Bạch đè xuống.

Dù sao vô duyên vô cớ phóng thích kỹ năng với người khác, hơn nữa còn là loại kỹ năng bỉ ổi trong tay mình, hình như có hơi vô lại.

"Hay là khống chế một ít lực tinh lực, có lẽ cũng không có vấn đề gì nhỉ?"

Bất quá sau một khắc, ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu Giang Tiểu Bạch.

Đồng thời như bị muỗi đốt, làm sao cũng không thể vứt bỏ.

Do dự mười mấy giây, cảm thấy mình dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, Giang Tiểu Bạch ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu thứ nhất.

Tâm niệm vừa động, khống chế một lượng tinh lực vừa đủ.

Lập tức, một nữ sinh trong tầm mắt ngoài ba mét đang đứng trò chuyện cùng bạn gái, thân thể bỗng nhiên run lên, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Chẳng qua nhíu nhíu mày vài cái thì bình thường trở lại.

"Đinh, chúc mừng túc chủ điểm thành tựu +2 "

Liếc qua nhắc nhở của hệ thống, nếu như ngày xưa, chỉ sợ Giang Tiểu Bạch đã vô cùng chướng mắt với mấy cái điểm lẻ tẻ như thế này, hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hắn biết, hiện tại toàn bộ học sinh trước mặt, nếu như đều có thể chuyển đổi thành điểm thành tựu.

Cho dù mỗi người chỉ mang lại vài điểm, cũng có thể góp gió thành bão.

Tính hộp tất cả lại cũng phải hơn hai, ba ngàn điểm, vô cùng khả quan.

Đã lỡ thử một lần đầu tiên thì hoàn toàn không thể từ bỏ được, giống như bị nghiện.

Đáng ra lúc đầu, Giang Tiểu Bạch còn không hứng thú với việc thả kỹ năng lung tung với người lạ.

Nhưng bây giờ sau khi hiểu được lợi ích của việc này, Giang Tiểu Bạch lập tức nghiện.

Hoàn toàn không thể thu tay lại!

Sau đó, mỗi khi ánh mắt Giang Tiểu Bạch quét về một nữ sinh nhìn không tệ lắm, người đó sẽ run lên một cái, thân thể cứng ngắc đồng thời sắc mặt có chút cổ quái.

Thậm chí một ít nữ sinh không tự chủ khép chặt chân lại, cau mày nhăn nhó.

Người khác có lẽ không chú ý tới, nhưng là người chủ đạo, Giang Tiểu Bạch quan sát rõ ràng từng phản ứng của họ.

Trong lúc nhất thời, vui vẻ trong lòng bành trướng tột đỉnh.

Những học sinh này đối với chuyện xảy ra chỉ hơi nghi hoặc một chút, lại thêm nó chỉ chớp nhoáng hai giây, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Cứ như vậy, kẻ chủ mưu đứng trong bóng tối rốt cuộc hiểu được cảm giác gọi là muốn làm gì thì làm.

Ta đùa nghịch, ta lưu manh, được chỗ tốt, nhưng hết lần này tới lần khác không ai biết được, giống như cẩm y dạ hành, đêm không hơi thở.

Ngồi thưởng thức những hình ảnh đẹp đẽ có một không hai, đồng thời trong đầu Giang Tiểu Bạch không ngừng vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở.

Vừa kiếm lời, lại vừa bổ mắt.

"Cho nên nói, chỉ khi nào phải rời khỏi trường học bước ra ngoài xã hội, tự dưng mất đi niềm vui, chúng ta mới kịp phản ứng, lưu luyến tiếc nuối những thời gian tràn đầy thanh xuân ở trường."

Trong khi biểu đạt cảm khái trong lòng, Giang Tiểu Bạch vẫn một mực thu lấy điểm thành tựu từ trên người những học sinh xung quanh, không muốn dừng lại.

Khi Giang Tiểu Bạch không ngừng sử dụng kỹ năng, cũng phát hiện một điều, kỹ năng này của mình chỉ có hiệu quả trong phạm vi hai mươi mét xung quanh.

Một khi vượt qua phạm vi này, cho dù tinh lực có biến mất, mục tiêu cũng sẽ không chịu chút ảnh hưởng nào.

Có lẽ là do khoảng cách quá dài, kỹ năng ngưng tụ tinh lực còn chưa đến nơi đã bị tiêu tán.

Sau khi hiểu được điểm này, Giang Tiểu Bạch cũng cố gắng ghi nhớ nó.

Bởi vì không ngừng tiêu hao tinh lực xa xỉ, ngắn ngủi năm phút, tinh lực của Giang Tiểu Bạch cũng gần cạn kiệt.

Nhờ có một phen này, điểm thành tựu của Giang Tiểu Bạch đã trực tiếp tăng lên gần hai ngàn điểm.

Không có cách nào, dù sao mỗi lần Giang Tiểu Bạch đều sử dụng cực ít tinh lực.

Chút tinh lực ấy, cũng chỉ có thể khiến những đối tượng kia đạt được một tí cảm giác, nên thu hoạch được điểm thành tựu không coi là nhiều.

Nhưng việc này không quan trọng, quan trọng nhất là sự việc hôm nay đã giúp Giang Tiểu Bạch đi ra một đại đạo mới, đại đạo chỉ dành riêng cho chính mình.

Dù sao buổi sáng mỗi ngày lúc đi học, giữa trưa tan học, buổi chiều đi học và buổi chiều tan học, có thể nói những thời gian học sinh tụ tập đông đúc nhất, đều là thời điểm mà Giang Tiểu Bạch có thể thu hoạch điểm thành tựu.

Cứ tính như thế, số điểm thành tựu thu hoạch được mỗi ngày cũng cực kì khả quan.

Giang Tiểu Bạch còn định nếu như không có gì ngoài ý muốn, không cần mỗi ngày đều đến trường.

Nhưng bây giờ xem ra, chính mình vẫn cần phải làm một học sinh tốt chăm ngoan, đi học đúng giờ mới được

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.