Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Phát Lên Mây Xanh, Một Phát Đọa Phàm Trần

Phiên bản Dịch · 1354 chữ

Một lúc sau, nghĩ thông suốt một ít chuyện, trong lòng Lý Tử Hiên chấn kinh, lắp bắp nói: "Đây. .. đây là kĩ năng thiên phú của mày?"

Giờ phút này, sau khi thu hồi lực chú ý khỏi nhắc nhở thu hoạch điểm thành tựu của hệ thống, Giang Tiểu Bạch khẽ cười một tiếng: "Ha, bạn Lý còn biết đến kĩ năng thiên phú của mình ! Thật sự vô cùng vinh hạnh."

"Sao. ..sao có thể, kĩ năng thiên phú của mày thật sự là khiến.. .khiến người khác quỳ xuống sao?"

Không thể không nói, giờ phút này Lý Tử Hiên cực kì chấn kinh.

Trước đó mặc dù Ngụy Nguyên Long quỳ liên tiếp ba lần, học sinh trong lớp cũng chỉ nghị luận vấn đề có phải do kỹ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch hay không.

Nhưng nói thì nói, không một ai tin tưởng kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch là khiến người khác quỳ xuống.

Dù sao loại kỹ năng này cũng quá hung tàn, không ai có có thể ngờ đến.

Hiển nhiên, trong số những người không tin tưởng có bao hàm Lý Tử Hiên.

Bằng không, thời khắc này Lý Tử Hiên không có khả năng mang người đến vây Giang Tiểu Bạch, thậm chí lúc sáng cũng sẽ không dám gây sự với Giang Tiểu Bạch.

Nhận thấy ánh mắt khiếp sợ của Lý Tử Hiên, Giang Tiểu Bạch nhe răng cười một tiếng: "Kinh hỉ không, hay là ngoài ý muốn?"

Lý Tử Hiên nguyên bản trong lòng vẫn đang hốt hoảng, nghe lời nói tràn đầy chế nhạo của Giang Tiểu Bạch, kém chút phun ra một ngụm máu.

Cái này đã không tính là kinh hỉ, mà phải gọi là kinh hãi?

Giờ khắc này Lý Tử Hiên đang định lui bước, nhưng khi nhìn thấy mặt Giang Tiểu Bạch mang vẻ chế nhạo, Lý Tử Hiên lại tức điên lên.

Sau đó, hướng về phía bọn cồn đồ quỳ bên người Giang Tiểu Bạch hét lớn: "Mẹ nó, các ngươi còn muốn quỳ bao lâu? Mau dậy làm thịt hắn."

Nghe vậy, mấy tên công đồ còn đang quỳ ngơ ngác cũng lấy lại tinh thần chống tay đứng lên.

Nhưng mà, ngay lúc này, Giang Tiểu Bạch đã động thủ.

Không nói cơ sở kỹ xảo cách đấu của Giang Tiểu Bạch đạt tới lv5, chỉ với thuộc tính cơ sở lực lượng và nhanh nhẹn bây giờ, đối phó những tên lưu manh cùi bắp này, thật quá dễ dàng.

Cơ hồ là không đợi mấy tên lưu manh này đứng lên hẳn, liền có đến bốn người bổ ngửa ra nằm trên đất.

Một quyền hạ một tiểu lâu la, đơn giản mà nhanh gọn.

Nhưng hết lần này tới lần khác không ai kịp phản ứng, chỉ thấy nắm đấm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch hung mãnh như thế, ba tên còn lại nào còn dám tiếp tục tiến lên, kinh hô một tiếng sau quay đầu chạy thẳng.

"Quay lại đây, các ngươi quay lại cho lão tử, khốn kiếp, các ngươi đã nhận tiền của ta rồi mà."

Lý Tử Hiên có hét thế nào mấy tên kia vẫn không chịu quay lại, khiến cho hắn tức giận chửi ầm lên.

Sau đó, quay lại thấy Giang Tiểu Bạch vẫn như cũ cười một cách chế nhạo, cả người có vẻ vân đạm phong khinh, Lý Tử Hiên cắn răng nói: "Tên Giang đích, mày cho rằng chắc mình có kĩ năng thiên phú sao? Lão tử cũng có."

Nói xong, ngay trong tầm mắt Giang Tiểu Bạch, tay phải Lý Tử Hiên nổi lên một đám lửa, sáng rực trôi bồng bềnh trong không trung.

Nhìn thấy hỏa diễm trong tay Lý Tử Hiên, thần sắc Giang Tiểu Bạch như thường, không hề có gì ngoài ý muốn.

Lý Tử Hiên đã sớm thức tỉnh kĩ năng thiên phú ở đầu học kì một, chính là quả cầu lửa trong tay.

Một loại kĩ năng thiên phú hình công kích không tính mạnh, nhưng cũng không tính quá yếu.

Nhưng so với điều khiển băng tuyết của Giang Tiểu Hinh, uy lực và tính chất biến hóa hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Liếc qua Giang Tiểu Bạch đối diện, Lý Tử Hiên hừ lạnh nói: "Năng lực khiến người khác quỳ xuống, nhìn thì có vẻ lợi hại, dùng được cái rắm gì? Giang Tiểu Bạch, chỉ cần mày dám sử dụng cái kĩ năng thiên phú kia với tao, coi như phải quỳ xuống, lão tử cũng sẽ liều mạng với mày."

Hiển nhiên, hiện tại Lý Tử Hiên cũng biết kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch mặc dù buồn nôn, nhưng cũng không tạo tổn thương quá lớn.

Đối với cái này, Giang Tiểu Bạch chỉ là khẽ cười một tiếng "Ngây thơ".

Nghe Giang Tiểu Bạch nói như thế cùng ánh mắt coi thường, Lý Tử Hiên thở ra lửa, vận chuyển tinh lực, quả cầu lửa trong tay càng ngày càng to ra, hỏa diễm càng mạnh.

"Phốc "

Nhưng mà, ngay lúc này, Lý Tử Hiên cảm giác cái vị trí yếu ớt nhất của mình bỗng nhiên bị bạo một cái, giống y như khinh khí cầu nổ tung.

Đau đớn mãnh liệt và toàn thân nhức nhối khiến Lý Tử Hiên “A” một tiếng, nguyên bản tinh lực còn đang hội tụ vào trong tay chuyển đổi phương hướng xuống chân, cơ thịt căng cứng, không nhịn được nhảy bật lên.

Dưới tinh lực gia trì, cú nhảy này, bật lên độ cao gần hai mét.

Mắt thấy thân thể Lý Tử Hiên bay lên không, Giang Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng, tay phải vung lên một cái, hai mũi tên lập tức bắn qua.

Nhắm chuẩn hai đầu gối của Lý Tử Hiên, khiến chân hắn run lên đồng thời bắp chân sau cong vào, tinh lực từ mũi tên còn di chuyển lên đỉnh đầu Lý Tử Hiên.

Giống như có người dùng tay ép xuống, khiến cho thân thể Lý Tử Hiên nguyên bản đang bay lên trên nhanh chóng hạ xuống.

Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, Lý Tử Hiên liền từ bay lên không chuyển thành rơi xuống đất.

Từ đầu tới tới cuối vô cùng trôi chảy.

"Bộp"

"Ken két "

Ngay khi đầu gối vừa chạm đất, hai âm thanh tiếng xương nứt gãy lần lượt vang lên.

"A! Chân của ta."

Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Lý Tử Hiên.

Mặc dù Lý Tử Hiên là giác tỉnh giả, nhưng đẳng cấp không cao, tố chất thân thể tự nhiên không thể so sánh với những sinh vật kia trong thứ nguyên không gian.

Đầu gối từ hai mét trên không đập xuống đất, Lý Tử Hiên làm sao có khả năng tiếp nhận lực lượng mạnh mẽ như thế?

Thành ra, dưới cú quỳ gối này, xương bánh chè của Lý Tử Hiên trực tiếp vỡ ra.

Đến cùng cũng chỉ là đóa hoa trồng trong phòng, dưới cảm giác đau đớn khó tả, nước mắt nước mũi Lý Tử Hiên chảy tùm lum, hòa với tro bụi bay múa trên không trung, lúc nước mắt rơi xuống, trực tiếp đập vào mặt rồi trượt xuống, nhoe khắo mặt, nhìn vô cùng thê thảm.

Nhìn thấy phản ứng của Lý Tử Hiên, ánh mắt Giang Tiểu Bạch bỗng nhiên sáng lên, ẩn ẩn nghĩ ra phương pháp kết hợp hai kỹ năng thiên phú lại.

Đầu tiên là một phát "Thống khổ của việc trưởng thành", lại thêm một phát "Một tiễn trúng đầu gối " bổ vị.

Có thể gọi là "Một phát lên mây xanh, một phát đọa phàm trần", vừa rất thoải mái lại vừa đau nhức nhập linh hồn.

Đơn giản mà vô cùng hoàn mỹ.

Phát hiện này, giúp cho hắc Giang Tiểu Bạch mở ra một cánh cửa mới.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huybuilding
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.