Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Còn Có 10GB Gái Xinh Trong Máy Tính

Phiên bản Dịch · 1209 chữ

Sau khi chịu một phen giáo huấn, Lý Tử Hiên không trở lại lớp học.

Dù sao với tình huống của mình, quần nhuốm máu đen, chân đi chạng chạng, căn bản không thể gặp người, quá mất mặt.

Sau khi về nhà giặt sạch quần áo, thay đồ đàng hoàng, để cho an toàn, Lý Tử Hiên tự mình tới bệnh viện kiểm tra.

Lý Tử Hiên cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì giác tỉnh giả sau khi thức tỉnh, thể chất sẽ không ngừng tăng cường, mấy loại bệnh như kiểu trĩ sẽ biến mất không còn.

Nhưng tất cả sự việc xảy ra trước đó hoàn toàn khiến Lý Tử Hiên không hiểu.

Đăng ký, nộp đơn, xếp hàng chờ đợi, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Lý Tử Hiên kéo quần nhỏ lên, khẩn trương mà hỏi ngay: "Bác sĩ, tình hình như thế nào?"

Giờ khắc này đứng đối diện Lý Tử Hiên là một bác sĩ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi.

Điền một chút thông tin và bản báo cáo trong tay, bác sĩ ngẩng đầu, nhìn Lý Tử Hiên thật lâu sau mới là chậm rãi nói: "Không có vấn đề gì lớn, cũng không phải bệnh trĩ, chỉ là thụ thương."

"Không phải bệnh trĩ? Sao có thể, làm sao vô duyên vô cớ lại bị tổn thương?" Lý Tử Hiên mờ mịt nói.

Bác sĩ nhướng mày: "Cháu hỏi ta, ta biết hỏi ai? Tổn thương của cháu cũng không nặng lắm, cũng chỉ là do lượng máu chảy ra hơi nhiều, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, đối kích thích thần kinh tương đối lớn, cho nên cảm giác sẽ khá rõ ràng.

Có điều, nếu lặp đi lặp lại, tổn thương sẽ ngày càng nặng, nếu quá đà có khả năng sẽ không ngừng chảy máu."

Nói xong, dừng lại một chút, bác sĩ mới biểu cảm như người từng trải, giọng nói thâm ý: "Còn nữa, tuổi còn quá trẻ, không nên tin dăm ba cái câu lung tung trên mạng cái gì mà "cùng giới mới là chân ái, khác phái chỉ vì sinh sôi"."

Y tá trẻ bên cạnh giống như ý thức được gì đó.

Thời điểm ánh mắt nhìn về phía Lý Tử Hiên, còn rõ ràng mang theo một chút chán ghét.

Nghe bác sĩ nói, Lý Tử Hiên ngơ một lúc rồi mới phản ứng lại.

Lập tức hiểu rằng bác sĩ nghĩ sai, cho là thương thế nơi đó của mình bởi vì giao hữu vô ý gây nên.

Đối với cái này, Lý Tử Hiên rất muốn chửi ầm lên: "Cả nhà ngươi mới là gay, lão tử đây cực kì bình thường, trong máy vi tính có hơn mười 10GB tài nguyên gái xinh, thế quái nào mà nhìn ra gay được?."

Cũng chỉ là nghĩ trong đầu, hoàn toàn không dám nói ra.

Một là khó mở miệng, hai là không biết nên giải thích thế nào.

Dù sao đối với việc vì sao vị trí kia thụ thương, Lý Tử Hiên cũng không thể hiểu nổi.

Cứ như vậy, cầm một ít thuốc bác sĩ kê, sắc mặt Lý Tử Hiên cực kì khó coi, đi từ trong bệnh viện ra.

Trong mười mấy phút xếp hàng lấy thuốc vừa rồi, Lý Tử Hiên có thể cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều bác sĩ và y tá nhìn về phía mình vô cùng mới lạ và kinh ngạc.

Khiến Lý Tử Hiên hận không thể đào cái hố mà chui vào ngay tại chỗ.

Những người có tâm lý yếu ớt phải trải qua những gì vượt quá sức chịu đựng của mình, thường thường sẽ tìm cách phát tiết tất cả buồn bực ra ngoài.

Cho nên, khi cảm nhận lồng ngực mình có qua nhiều phiền muộn, ẩn ẩn có cảm giác phát nổ, Lý Tử Hiên quả quyết chọn mục tiêu để phát tiết một chút.

Nghĩ đến một cách phát tiết, sau đó móc điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại.

Cũng phải đợi sau khi tiết học cuối cùng vào buổi sáng của trường kết thúc, Lý Tử Hiên mới bước về trường học với sắc mặt âm trầm.

Thời điểm đón nhận ánh mắt hiếu kì cùng toàn bộ đàm tiếu chung quanh, Lý Tử Hiên vẫn luôn gắt gao nắm chặt nắm đấm.

"Sau khi xảy ra sự việc buổi sáng, hắn vẫn còn dũng khí về trường nhanh như thế? Nếu là ta thì đã sớm đào hố chui xuống rồi.”

Nếu là đổi lại người bình thường, sau khi đã trải qua sự tình cực kì mất mặt lúc sáng, cho dù không chuyển trường, chỉ sợ cũng cần thời gian vài ngày ở nhà tự kỷ một mình, chờ mọi chuyện chìm xuống một chút mới dám quay lại trường học.

Cho nên, đối với loại mặt dày như Lý Tử Hiên không quan tâm gì tới mọi người, mới qua một hồi liền trở lại trường học, Viên Dương chân thành bội phục hắn sâu sắc.

Mà Giang Tiểu Bạch liếc qua Lý Tử Hiên một cái, đã quay đầu lại hỏi: "Đừng quan tâm hắn, ngươi liên hệ chị gái như thế nào rồi? Có được không thì trả lời cho chắc chắn."

Biết Giang Tiểu Bạch đang sốt ruột việc nhờ Viên Hiểu Ngưng làm huấn luyện viên cách đấu, Viên Dương hiển hách nói: "Chuyện đó, tạm thời còn chưa hồi âm, khả năng chị ta đang bận việc, để tối về nhà ta giúp ngươi hỏi một cái, nếu như không được, ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi người khác, cam đoan thực lực cách đấu đạt tiêu chuẩn."

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch cũng không thúc giục nữa, tiếp tục tu luyện được tí nào hay tí đó.

Thời gian một tiết không ngắn, nhưng cũng không tính dài.

Nhất là khi chuyên tâm làm một việc gì đó thì rất nhanh là trôi qua.

Kể từ khi bắt đầu học kỳ, buổi trưa nào Giang Tiểu Hinh đều sẽ tập luyện cùng với Chu Giai trong sân huấn luyện ở trường học.

Cho nên buổi trưa bình thường nào Giang Tiểu Bạch cũng một người một mình tùy tiện lo liệu.

Mà hôm nay, thời điểm Giang Tiểu Bạch hòa với một đống học sinh tan học đi ra ngoài trường học, mơ hồ nhận thấy có gì đó không đúng.

Tại vì có mấy gia hỏa, từ lúc bắt đầu đên giờ, đều một mực đi sau lưng mình.

Mà một trong số đó, thình lình chính là Lý Tử Hiên.

Chú ý tới điểm này, lông mày Giang Tiểu Bạch gảy nhẹ, trong lòng đã đoán được gì đó.

Sau đó, một đường cong từ từ hiện lên trên góc miệng Giang Tiểu Bạch, quay đầu, làm như không có việc gì, cứ như vậy không nhanh không chậm tiếp tục đi bộ.

Chỉ có điều, lần này Giang Tiểu Bạch chọn phương hướng, cũng không phải tiệm cơm thường xuyên đi trước đây, mà là một địa điểm tương đối ít người qua lại.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.