Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua không đúng gọi là bị đưa qua đi

Tiểu thuyết gốc · 1687 chữ

Kình Ly đảo, hướng bắc, bên bờ biển.

Giữa trưa

"Nguyên ca , nguyên ca ! "

Người hô là một đứa trẻ nhìn qua không quá 10 tuổi tiểu hài đồng , thân cao chưa được mét hai da trắng hồng , mắt to tròn , để người nhìn là thấy yêu mến loại hình.

"Gì vậy tiểu phong ?"

Người tên là nguyên ca cũng là một đứa trẻ da nhâm thân cao mét sáu đổ lại , tuổi tầm 16

"Hôm nay , em câu được 2 con cá thu này , xem em có giỏi không ?"

"Giỏi thì có giỏi, nhưng anh đã câu được được 10 con rồi, anh thấy em vẫn hơi kém." Sở Nguyên vừa cười vừa nói.

"Anh chơi ăn gian phải không? , Hai anh em mình mới quăng câu được bao lâu, mới chỉ được nửa tiếng đổ lại, sao anh có thể câu nhiều như vậy?" Sở Phong lúc ánh mắt không phục liếc xéo anh trai mình.

"Ha ha đệ kém thì nhận đi, đừng ngụy biện làm gì." Sở Nguyên cười ôm bụng, khi thấy vẻ mặt sắp khóc của Sở Phong.

"Đệ không phục." Sở Phong phồng lên má bánh bao, hai hàng nước mắt bắt đầu trực chảy , định sử dụng tuyệt kỹ giữ nhà của em ấy Róng To Gọi Mẹ.

Sở Nguyên thấy tình hình không ổn phi lên trước chặn họng đứa em lại , nhưng thấy phương án này cũng không ổn nên bèn an ủi nói. "Thôi thôi coi như anh thua, em muốn biết anh làm sao để có được nhiều cá như vậy không? , để anh chỉ cho , chỉ cần em đừng khóc, hỏi cái gì anh cũng trả lời."

Sở Phong lúc này mới nín khóc lại, hai mắt toả sáng nhìn hướng Sở Nguyên. "Vậy sao thế anh cho đệ biết quỹ đen anh cất ở đâu được không?"

"Quỹ đen gì ? , ta làm gì có quỹ đen?" Sở Nguyên tái xanh mặt, nhìn trân chối đứa em trai 10 tuổi của mình.

"Anh đừng xạo, em lúc nào cũng thấy anh vô trấn bán cá, rồi về khoe tiền với chị Nhi kế bên." Sở Phong hiện ra khuôn mặt đã nắm được thóp anh mình buổi lộ.

"Khổ với em quá, tiền đó anh đưa cho cha mẹ hết rồi còn đâu? , còn vụ khoe với chị Nhi thì chừng nào em lớn, em sẽ hiểu." Sở Nguyên xấu hổ, thanh âm từ lớn từ từ chuyển nhỏ.

Sở Phong nhăn mắt nhìn sâu anh hai mình một cái sau đó mới nói , "thôi cũng được, em không tính toán vụ này với anh nữa, còn về vụ bắt cá thì sao, vì sao anh lại bắt nhiều cá như vậy được ?"

"Việc này cũng dễ thôi." Sở Nguyên cười nói.

Lúc này Sở Nguyên mới đứng lên, ra hiệu Sở Phong đi theo mình, từ bờ biển phía bắc hai anh em đi dọc theo bờ biển chạy về hướng nam cách đó cũng không xa.

Chỉ thấy bờ biển phía nam có một đống cá mắc cạn đang nằm thoi thóp ở trên mặt đất.

Sở Nguyên lúc này mới đắc ý nói "lúc em còn chăm chú câu cá thì anh đã qua đây vớt cá rồi, trên bờ vẫn còn tầm mười mấy con cá , hay là hai anh mình tranh thủ lúc nó còn tươi đem lên chợ ở trấn bán đi, đem tiền về đưa ba mẹ một nửa, hai anh chúng ta một nửa, em thấy sao ?

Sở Phong nghe vậy cũng khả ố gật đầu như gà mổ thóc.

...

Trái đất.

Trong một công ty cao chọc trời.

Văn phòng tuyển dụng bên trong.

"Cậu từng có hành vi bạo lực học đường sao?"

"Cái này tui nhưng là tự vệ chính đáng, với cả CV của tôi tốt nghiệp bằng loại giỏi đại học sư phạm và tôi cũng có một năm kinh nghiệm thử việc."

"Xin lỗi, CV và nhiều thứ của anh, làm tôi rất ấn tượng, nhưng công ty chúng tui xét tuyển rất nghiêm khắc, không thể cho hồ sơ này đậu được , chúng tôi thật sự lấy làm đáng tiếc."

Người ngồi trên ghế phỏng vấn tên là Trần Khánh năm nay 23 tuổi có sơ yếu lí lịch gần như hoàn hảo, trừ cái vụ bạo lực học đường và bị công an bắt một lần kia ra.

Trần Khánh cũng không ở lại thêm mất mặt, cậu ấy đứng lên lễ phép chào một lần hai nhà tuyển dụng, rồi quay lưng ra khỏi phòng.

Lúc này một vị trung niên nhà tuyển dụng mới quay sang thì thầm. "Chị Dung có cần nghiêm khắc như vậy không, tui thấy CV của cậu ta cũng rất ổn rồi."

Người phụ nữ ngồi giữa ánh mắt sắc lẹm , liếc mắt nói. "Anh thì biết cái gì cấp trên có lệnh xuống, nếu dám tuyển anh ta vào, tui và anh đều có nguy cơ mất việc như chơi."

...

Trần Khánh đã đứng ở trước cổng công ty và đây cũng cũng là công ty thứ 8 hắn xin vô thất bại, trong một 1 năm hắn đã xin vô rất nhiều công ty nhưng đều không có ai dám nhận hắn vào.

Trong con hẻm nhỏ , Trần Khánh mua thiếu tầm chục lon bia, ngồi ở trong gốc uống , tiếng ực ực hắn phát ra phi thường to.

Định uống cho say quên lối về thì có tiếng bước chân từ xa truyền đến , Trần Khánh cũng là đảo mắt nhìn về phía thanh âm phát ra.

Chỉ thấy một ông lão , tay chống gậy tiến về phía hắn. "Người trẻ tuổi sao lại uống say như vậy?" thanh âm của lão rất trầm và khàn khàn làm người nghe thấy nhức đầu.

Trần Khánh cũng đang lên cơn say , mới quát lại nói "Liên quan gì ông?, tui uống thì kệ tui , ông mà còn lải nhải coi chừng tui đấm ông đấy, ông già..."

Trần Khánh lúc này mới vươn tay xuống phía dưới lụt lội, nhưng đáng tiếc hắn đã uống hết bia mình mua.

Hắn liền nhăn mặt liếc xéo ông lão, chuẩn bị đứng dậy đi mua thêm bia, thì đúng lúc này ông lão dùng cây gậy định trụ hắn lại.

"Người tuổi trẻ, cậu muốn uống tiếp sao ?"

Trần Khánh lúc này bị bia làm choáng váng đầu óc, mới theo bản năng gật đầu.

"Đáng tiếc là ta không có bia, nhưng ta có chai rượu quý này, cậu uống đỡ đi" , vừa nói lão nhân vừa vươn tay, tay lão làm hư không trấn động, rồi nháy mắt sau lão lấy từ hư không ra một chai rượu, chai rượu như được làm từ đá quý phát sáng lấp lánh vô cùng.

Lão nhân thuận tay mở ra nắp chai, thì lúc này trên bầu trời như hồng hoang sống dậy di tượng hiện hoá khắp cả phiến thiên địa, đúng lúc này lão nhân dùng gậy gõ xuống đất một cái, dị tượng cũng theo đó biến mất.

Trần Khánh cũng chỉ tưởng mình uống quá say xuất hiện ảo giác, Trần Khánh giờ này cũng chỉ quan tâm đến trai rượu lấp lánh kia, vươn tay liền bắt lấy chai rượu, nốc một hơi.

"Người tuổi trẻ gan cậu cũng rất lớn, cậu còn dám uống hơn một giọt ? "

Nhưng đáp lại ông lão chỉ là tiếng lèm bèm, cùng tiếng nấc rượu, lão nhân lại nhìn thấy say bí tỉ Trần Khánh cũng không nói thêm gì, vác theo hắn, tay phải vạch phá hư không, tay trái cầm lên một chiếc la bàn, la bàn nhìn tựa như một mảnh vũ trụ thu nhỏ, vô cùng đẹp mắt.

Nhưng lúc này bỗng nhiên hư không bạo động, vô số tôn hắc ám quái dị từ hư không đi ra, như viễn cổ ma thần hiện thân, một tôn đến một tôn bu đầy xung quanh lão nhân.

Vết nứt không gian bắt đầu xuất hiện, lan tràng ra.

Lão nhân ánh mắt tinh quang hiển hiện lẩm bẩm

.

"Sớm như vậy, giới này thiên đạo mật báo sao?"

Sau đó một mảnh hắc ám bao phủ.

...

Kình Ly đảo , ban đêm.

"Nguyên ca, anh thấy chứ ? "

"Ukm, một ngôi sao băng, em mau ước đi "

"Em ước, em cũng sẽ giống như phụ thân có sức mạnh phi phàm."

"Lúc em 16 tuổi , em cũng có thể được như phụ thân , đâu cần phải ước ."

"Anh nói thật sao ?"

"Anh lười em làm gì ?"

"Vậy thì tốt quá !"

...

Trong ngôi nhà gỗ gần bờ biển.

Đôi vợ chồng đang ôm nhau , người chồng là trung niên thân cao mét 9 có hơn , da nhâm có khuôn mặt góc cạnh , ánh mắt nghiêm nghị , người vợ cao mét 7 da trắng hồng , khuôn mặt nhỏ nhắn , ánh mắt hiền từ.

"Anh xem bọn nhỏ kìa , chúng nó lại leo lên vách đá trò chuyện nữa rồi."

"Có sao đâu em."

"Em chỉ sợ sẽ có thủy quái từ dưới biển bay lên thì sao ?"

"Em lại nghi thần nghi quỷ , chúng ta sống ở đây cũng hơn chục năm rồi , sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu."

"Nhưng trực giác em mách bảo , mai mốt sẽ có điềm đại hung"

Trung niên lúc này cũng là trưng ra trầm trọng khuôn mặt , vì anh ta rất tin tưởng vào điềm báo của vợ mình. "Nếu được vài ngày nữa , dọn tới Dĩnh Xuân Trấn ở tạm cũng được", trung niên trầm ngâm nói.

Phụ Nhân cũng là gật đầu làm cái đáp ứng.

Nhất trí về sau hai vợ chồng vẫn là thân mật như thường ngày.

Bạn đang đọc Ta Giới Chủ Bắt Đầu Làm Hắc Thủ Sau Màn sáng tác bởi Nam123A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam123A
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.