Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Tồng Vân

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

- Có khách tới? Ai vậy?

Chúng nữ đều cau mày, nhưng cũng không phản ứng gì mà an tâm ngồi xuống.

Phong Sơ Tuyết cười khẽ rồi nói:

- Các ngươi chờ chút, ta đi làm một ít thức ăn.

Nói xong nàng liền xoay người rời đi khiến mọi người đều mang theo ánh mắt mong đợi.

Bọn họ mởi chỉ thưởng thức một góc mà thôi, còn có càng nhiều món ăn mới chưa được đưa ra.

Ngoan Nhân Nữ Đế mang theo ánh mắt giảo hoạt nhìn Tiếu Nhiên, nàng mỉm cười rồi hỏi:

- Ai tới vậy?

Tiếu Nhiên chỉ khẽ cười rồi đáp:

- Đã đến gần.

Hắn không trực tiếp nói cho tất cả mọi người bởi vì hắn đã nghĩ xong cách tiếp đãi đối phương như thế nào.

Từ cổ khí tức kia xem ra đối phương hẳn là cường giả chí cao của thế giới này. Tiếu Nhiên đã không còn hứng thú với việc truy cầu lực lượng mà là những thứ khác.

Vương Tồng Vân cuối cùng vẫn đến, hắn vừa đi trên đường vừa suy nghĩ miên man rất nhiều, không biết nên đối phó người kia như thế nào.

Thân là chí cường giả đã quá lâu, không có bất kỳ người nào có thể vi phạm ý chí của hắn, thậm chí hắn cũng không biết trao đổi với người mạnh hơn hắn như thế nào.

Tâm tình của hắn rất bất an, nhưng hắn cũng không có cách nào, cuối cùng thì vẫn đi tới nơi này.

Trước mắt hắn xuất hiện một quốc gia của phàm nhân.

Nhà nhà đốt đèn chiếu sáng màn đêm u tối, đã rất nhiều năm hắn không cảm nhận được hơi thở phàm nhân nồng nặc thế này.

Nhìn người già dắt trẻ nhỏ, nhìn thanh niên kéo tay thiếu nữ.

Nhất thời hắn nhìn có chút si ngốc, bao lâu rồi mình chưa cảm nhận cảm giác người thân là như thế nào?

Hắn ở vị trí cao quả thực đã quá lâu, lâu đến mức hắn quên mình thuộc chủng tộc nào.

Vào giờ khắc này, hắn không hề phi hành mà hoàn toàn giấu đi hơi thở của mình rồi lựa chọn đi bộ.

Hắn có thể cảm nhận được phương hướng của khí tức mà Thiên Địa Đạo quả lưu lại, điều khiến hắn cảm thấy khác lạ là khí tức kia đã tiêu tan!

- Nhanh như vậy liền bị luyện hóa sao?

Hắn trợn to hai mắt một cách đầy bất ngờ.

Ngay cả hắn cũng cần ít nhất vạn năm mới có thể luyện hóa loại thần vật như Thiên Địa đạo quả này, trên căn bản không thể dễ dàng như vậy, lúc này mới trôi qua bao lâu, mười phút cũng chưa tới đi?

Đương nhiên nếu như hắn lựa chọn thuấn di thì rất nhanh có thể tới, chỉ là hắn sợ đụng đến vị tiền bối kia.

Đường đường chí cường giả lại giả lựa chọn đi bộ đến gần, thật sự khiến người khác rất ngoài ý muốn.

Cuối cùng hắn dừng bước ở trước cửa một quán rượu.

Nơi này được trang hoàng rất thú vị, vừa vào cửa hắn liền thấy một vầng trăng treo cao chiếu ra ánh sáng nhu hòa.

Khách khứa lui tới mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, mùi thơm thức ăn khiến bụng hắn bắt đầu kêu ùng ục.

- Ực. Lại có chút đói.

Vương Tồng Vân sững sờ, sau đó hắn liền cảm nhận được cảm giác trời đất quay cuồng.

Định thần lại thì hắn đã đi tới tầng cao nhất.

Trước mắt hắn có rất nhiều nữ tử cực kỳ xinh đẹp, mỗi người đều rất khác nhau.

Một vị nữ tử chợt ngẩng cao đầu mang theo sắc mặt băng lãnh, khí chất lạnh lùng khiến hắn nghĩ tới một nữ nhân mà vô số năm trước lúc hắn còn chưa đạt tới cảnh giới này gặp được, tu vi nàng không cao lắm, chỉ đủ bảo vệ mình nên không lâu sau đó đã hoàn toàn biến mất, hắn có đến dòng sông Thời Gian xem qua, đối phương đã sớm chuyển thế đầu thai thành một vị Tiên Nhân, hơn nữa còn có đạo lữ thâm tình.

Hắn lắc đầu rồi tiếp tục nhìn những người khác. Các nàng ai cũng mặt mũi tinh xảo, vóc người thì không thể chê vào đâu được.

Bỗng nhiên hắn thấy chúng nữ rối rít lui lại để lộ ra một người nam nhân.

Một vị công tử phong độ nhẹ nhàng, vóc người thon dài, mặt mũi cũng cực kỳ anh tuấn mang theo nụ cười đang nhìn mình.

- Đã tới?

Tiếu Nhiên cười hỏi, hắn cũng bắt đầu quan sát vị chí cường giả này.

Đối phương đã dựa vào chính mình trở thành chúa tể của phương Thiên Địa này, hắn muốn biết hình dáng đối phương như thế nào.

Chỉ là rất nhanh hắn liền thất vọng, đối phương mang theo vẻ chần chờ, trong ánh mắt còn xuyên thấu ra vẻ mê muội mù mịt.

- Đây chính là chí cường giả của mảnh Thiên Địa này?

Tiếu Nhiên lắc đầu, hắn có chút thất vọng.

Chỉ là hắn cũng hiểu nơi này khí tức phàm trần quá dày đặc, vị Vương Giả chí cao này thường ở trên cao chắc là rất nhiều năm chưa cảm nhận được thế tục.

- A. Xin ra mắt tiền bối!

Giờ phút này Vương Tồng Vân mới kịp phản ứng, hắn liền vội vàng cúi người.

Nếu như những cường giả khác có mặt ở đây thì bọn họ sẽ vô cùng khiếp sợ!

Nhất là những cường giả của tông môn khác đã từng bị Vương Tồng Vân trấn áp, bọn hắn hết sức kiêng kỵ Vương Tồng Vân, nhìn thấy đối phương liền hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Không có biện pháp, đối phương quá mạnh, hắn có thể trấn áp toàn bộ thiên kiêu cùng thời đại.

- Không phải hành lễ, tuổi tác của ta khả năng còn không lớn bằng ngươi.

Đây là hiển nhiên, đối phương đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, mà Tiếu Nhiên bởi vì bất tử bất diệt nên cũng không quan tâm quá nhiều đến tuổi tác.

- Vẫn là phải.

Vương Tồng Vân hết sức lo sợ, thân là cường giả Đạo Chủ cảnh đỉnh phong, thậm chí tu vi của người trẻ tuổi trước mắt này hắn cũng không nhìn thấu, điều này khiến hắn quá ngạc nhiên!

Hơn nữa tuổi thọ của hắn vốn vô cùng vô tận, cho nên cũng không để ý tuổi tác của mình, nhưng tuổi thọ của đối phương lại còn nhiều hơn hắn, có thể nói là sâu không lường được.

Phải biết ngay cả hắn cũng có tuổi thọ xác định, chỉ là con số quá mức khổng lồ nên không cách nào đo đếm mà thôi.

Mà hắn cảm nhận được tuổi thọ của người trẻ tuổi trước mắt này thực sự là vô cùng vô tận.

Điều này khiến hắn càng thêm sợ hãi.

Có lẽ do ở vị trí cao quá lâu, giờ phút này ngay cả một câu nói hắn cũng không thể thốt nên lời.

Thực lực đối phương quá mức thần bí, trên căn bản hắn không nhìn thấu, chỉ có thiên phú nói cho hắn biết đối phương cực kỳ nguy hiểm!

Cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không cách nào mở miệng đòi hỏi đối phương Thiên Địa Đạo quả.

- Ngồi đi.

Thấy đối phương câu nệ như thế, Tiếu Nhiên nói với vẻ bất đắc dĩ rồi bảo chúng nữ trở lại bàn thức ăn.

Giờ phút này Phong Sơ Tuyết đã từ phòng bếp đi ra, tài nấu ăn của nàng vốn dĩ không tệ, hơn nữa còn rất độc đáo và phong cách.

Sau khi đột phá cảnh giới thì càng xuất chúng hơn.

Thức ăn nàng mang đến vô cùng kinh diễm, rất nhiều món mà chỉ nhìn đều khiến Tiếu Nhiên thèm đến nhỏ dãi.

- Nương tử thật lợi hại.

Tiếu Nhiên không kìm lòng được dựng thẳng ngón tay cái.

Điều này khiến Vương Tồng Vân đang ở bên cạnh hầu như hóa đá.

Tình huống gì xảy ra, tại sao cường giả khủng bố khiến mình cảm nhận được uy hiếp lại mất phong độ như vậy?

Hắn lập tức như gặp mộng, ngay cả nhận thức của mình về đối phương lúc trước cũng bắt đầu dao động.

Trong ấn tượng của hắn cường giả chân chính không phải nên trầm ổn sao?

Thấy mình thì hẳn sẽ không them chào hỏi mà nên ngồi một chỗ rồi trang bức chứ?

Đây là chuyện gì?

Có phải ta tới sai chỗ hay không?

Đầu tiên Vương Tồng Vân hơi bất đắc dĩ, sau đó liền tự cười nhạo mình.

Giờ phút này hắn cũng không trang cái gì uy nghiêm của Đạo Chủ đỉnh phong mà trực tiếp ngồi xuống bàn ăn.

Những món ăn kia thực sự quá thơm, cộng thêm bụng hắn vốn dĩ kêu ùng ục từ nãy giờ, hắn thật sự muốn trực tiếp ăn sạch toàn bộ.

Chỉ là nên có lễ độ vẫn phải có, hắn ngồi xuống ghế rồi vội vàng hướng về Tiếu Nhiên chắp tay .

- Tiền bối, tại hạ Vương Tồng Vân, Tông Chủ Thiên Vận Tông, là người cai quản thế giới này.

Hắn nói với vẻ thành kính, nếu đối phương có thực lực mạnh hơn hắn nhiều như vậy thì khẳng định không thuộc về thế giới này, không khéo còn là người từ thế giới phía trên vừa tới.

Ở sách cổ về thời kì Thái Cổ, hắn nghe nói phía trên tràn đầy vô số thế giới kỳ diệu.

Mỗi cường giả đều có thể trực tiếp bắt lấy Đại Đạo, nếu thực lực quá mạnh còn có thể sáng tạo đạo tắc của mình!

- Được rồi.

Tiếu Nhiên trực tiếp khoát khoát tay.

Hắn lại khôi phục ăn uống, nói đùa, có chuyện gì so với ăn cơm còn quan trọng hơn đâu?

Những thức ăn này vô cùng mỹ vị, có hải sản, còn có thịt nướng.

Vốn dĩ Tiếu Nhiên đã ngán ăn thịt nướng, nhưng đồ Phong Sơ Tuyết nướng thật sự quá ngon .

Dùng Thiên Địa chân hỏa nướng Thiên Địa thần thú, bởi vì trong máu thịt bọn chúng chứa vô tận linh khí nên toàn bộ món ăn đều vô cùng ngon miệng, cộng thêm Phong Sơ Tuyết đột nhiên có linh cảm tăng thêm gia vị khiến chúng càng có tư vị khác.

- Nương tử thật tốt.

Tiếu Nhiên lại khen Phong Sơ Tuyết một câu, lấy tu vi của bọn họ có thể lập tức tiêu hóa toàn bộ thức ăn, hoàn toàn không cần lo lắng nê bụng.

Chỉ cần mạnh dạn buông thả ăn no là được.

Phong Sơ Tuyết nghe được hắn khen cũng đỏ mặt lên, trong lòng nàng người tuổi trẻ cực kì thần bí trước mắt này đã là nam nhân của mình.

- Nghe nói Lai Vận Tông là tông môn mạnh nhất của thế giới này.

Ngoan Nhân Nữ Đế nói với Tiếu Nhiên, các nàng cũng đã đoán được thân phận của vị khách đột nhiên này.

Chỉ là bởi vì Ngoan Nhân Nữ Đế hiểu biết nhiều nhất nên nàng dẫn đầu mở miệng trước.

- Đúng vậy, không nghĩ tới Tiên Tử cũng nghe qua tông môn của tại hạ.

Vương Tồng Vân không dám tỏ thái độ gì mà hạ thấp danh tiếng của tông môn mình thành một môn phái nhỏ.

- Có nghe qua, nghe nói tông môn các ngươi sáng tạo ra rất nhiều trò chơi mới mẽ độc đáo?

Ngoan Nhân Nữ Đế nói tiếp, các nàng cũng không hứng thú tới Thiên Vận Tông.

Mỗi người các nàng đều mang hệ thống vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần muốn thì cái gì truyền thừa không có.

Nhưng mà lúc trước Ngoan Nhân Nữ Đế vơ vét qua một ít tài liệu biết được Thiên Vận Tông từng sáng tạo ra vài trò chơi rất mới mẻ.

- Ý Tiên Tử là thung lũng tỷ thí?

Vương Tồng Vân lập tức hiểu ra, chắc là đệ tử của mình phát minh trò chơi lúc rảnh rỗi.

Hắn vẫn không coi trọng tên đệ tử đó lắm, thiên phú của đối phương không phải rất mạnh, hơn nữa tâm tư cũng không tại việc tu hành, ở rất nhiều năm trước, sau khi hắn lựa chọn đóng cửa tu luyện liền quên mất việc này.

Chỉ là lúc hắn còn hiện thế xử lý tông môn đối phương thường thường lấy lòng mình. Nhất là nghe nói đối phương tạo ra một trò chơi tên là “Thung lũng tỷ thí”.

- Đúng vậy, chính là nó, không biết các hạ có thể giải thích cho chúng ta một lần hay không?

Nữ Đế nháy cặp mắt đẹp cười nói.

- Trò chơi? Trò chơi gì?

Nghe đến trò chơi, Tiếu Nhiên lập tức hứng thú, hắn buông xuống đũa giật mình hỏi.

- Để ta suy nghĩ một lúc.

Vương Tồng Vân cười khổ, thân phận hắn thấp bé rất nhiều. Mình có gì có thể trao đổi với đối phương chứ?

Trừ thực lực của mình ra, còn lại chính là Lai Vận Tông.

Chỉ là bọn họ khẳng định coi thường thực lực của mình, mặc dù Lai Vận Tông chấp chưởng một thế giới, nhưng cũng là tiểu đạo mà thôi.

Hắn thật không nghĩ tới đệ tử tầm thường của mình lại phát minh ra đồ vật khiến cường giả đến từ thế giới phía trên đều chú ý.

Giờ phút này hắn cố gắng suy tư một chút, cuối cùng cũng hiểu ra.

- Thật ra cái này tương tự với phân thân đấu pháp.

Vương Tồng Vân nói tiếp:

- Trò chơi này tổ chức trong một thung lũng to lớn, cần tổng cộng mười người tham dự, mỗi người dùng phân thân của mình đi tham chiến.

- Đó không phải là đấu pháp sao?

Thanh Giác nghĩ một lúc rồi chần chờ mở miệng.

Tiếu Nhiên cũng gật đầu, bọn họ thân là tu sĩ, bản thân trực tiếp đấu pháp là được, cần gì phải dùng loại phương thức này.

Đối với cường giả tu vi cao thâm, trên căn bản phân thân cũng không dùng được, bởi vì nếu địch nhân có thể đánh vỡ ngươi phân thân thì nhất định có thể tìm ra chân thân của ngươi.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Không phải như thế.

Vương Tồng Vân nói với vẻ lúng túng.

Lời Nhắn Chương 314
Bonus cho các đh 1k chữ =))
Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.