Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Trưởng Lão giận

Tiểu thuyết gốc · 1194 chữ

Được Trường Ca khai sáng tuy cảm thấy sai sai nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có gì để cãi lại, Liễu Mộng Như trực tiếp trùm chăn không thèm để ý Trường Ca nữa, dù nghĩ thế nào đi nữa Trường Ca tặng dị hoả cho Bạch Vô Thiên là không có được, đứng ở lập trường của nàng thì nàng muốn Trường Ca hấp thu, dù sao mỗi người một lập trường riêng ai cũng đúng cả thôi, không phải nàng ích kỷ mà là đứng ở góc độ của Liễu Mộng Như nhìn nhận thì là nàng đúng, không sai.

Chỉ là Liễu Mộng Như giận là giận Trường Ca không bà bạc với nàng đã tự quyết, dù Trường Ca trước đây đã hứa hẹn như vậy, thề thốt mạnh mồm lắm, bất quá chứng nào tật đấy, không hề hỏi ý hay tham khảo với nàng, nàng giận là đúng.

Đến bây giờ Trường Ca mới chú ý đến điểm này, hắn đúng là não cá vàng làm Trường Ca giận bản thân không nhẹ, hắn biết chỉ cần hắn bàn bạc với Liễu Mộng Như nhất định nàng sẽ cho hắn làm, bất quá hắn vẫn là quên đi.

~ nương tử, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi .

~ cút!

Liễu Mộng Như cương liệt không muốn nghe, nàng càng nghĩ càng bực tức, càng nghĩ càng không thông, giận đến mức khóc oà lên.

Trường Ca biết sai xoắn không biết làm sao, chỉ có thể thở dài cưỡng ép bản thân nhảy lên giường cường quyền mạnh mẽ ôm Liễu Mộng Như vào lòng, mặc kệ nàng phản đối ra sao, chống đối chỉ một chút sau cùng Liễu Mộng Như cũng như chú thỏ con ngoan ngoãn úp mặt vào ngực Trường Ca thút thít.

~ ngươi không phải trái tim sát đá, ngươi rõ ràng là đồ không có tim không có phổi, người ta nói ta lạnh lùng vô tình, ta thấy ta còn không bằng một góc của ngươi…

Liễu Mộng Như lầm bẩm uất ức, Trường Ca nghe được hết, làm hắn mặt nghệt ra như đưa đám, hình như nàng nói cũng đúng, nghĩ mãi mà không có cái gì có thể phản bác lại được.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Trường Ca vuốt đầu Liễu Mộng Như thì thầm nói nhỏ:

~ Mộng Mộng, dậy thôi, hấp thụ Thái Dương khí rất tốt cho cơ thể a.

Vì Đan Vực mất đi Linh Khí mất đi Đan hương, mọi người chỉ có thể chuyển qua hấp thu đan dược và linh thạch, vẫn còn cái quan trọng là hấp thu Thái Dương khí do Mặt trời đem đến lúc bình minh, thứ này rất tốt.

~ không, hôm nay ngươi phải ở đây với ta, người chiều ta một bữa, ta muốn ngươi ôm ta hết ngày.

~ như vậy không chán à?

~ không chán, dù ôm cả đời cũng không chán.

Liễu Mộng Như trời sinh thích ngủ, tâm tính lười biếng muốn ăn muốn ngủ thôi, dù là cho nàng ngủ thiên thu nàng cũng ngủ, chả có gì mà phải lo lắng cả, dù sao đó cũng là tập tính của tộc tinh linh, càng ngủ càng mạnh.

Môi hồng đỏ mọng đã nhợt nhạt không ít, chứng tỏ đêm qua cả hai giao lưu quấn lấy nhau thời gian khá lâu, bất quá chỉ dừng lại ở hôn môi mà thôi, có một vách ngăn mỏng nữa cả hai không dám vượt qua.

Ưm…

~ hỗn đản, lưu mạnh.

Trong chăn bông Trường Ca gẩy nhẹ núm vú hồng hào của Liễu Mộng Như khiến nàng dỗi lên nhõng nhẽo một tý, trong chăn bông cả hai khoả thân không một mảnh vải, Trường Ca thoả thích sờ soạng khắp thân thể Liễu Mộng Như mà không vướng mắc chút gì, mà Liễu Mộng Như cho phép Trường Ca rồi, nàng biết Trường Ca có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, dù nàng có khiêu khích Trường Ca cũng không dám, cho nên là Trường Ca thích sờ đâu thì sờ, thoải mái luôn.

~ Trường Ca, còn một chuyện xấu sao hôm qua ngươi không nói với bọn họ?

~ để bọn hắn thoả thích một hồi đi rồi nói tiếp không muộn.

Trường Ca hôn lên trán Liễu Mộng Như một hơi thật sâu, da thịt của nàng vừa mịn vừa trắng vừa thơm, Trường Ca chỉ muốn cắn một cái, nhìn góc độ gần mới thấy lướt da của Liễu Mộng Như tuyệt như thế nào, nàng tu dưỡng có thể thấy không hề lơ là chút nào, rất là lung linh.

~ ưm… mới sáng sớm thôi mà…

Liễu Mộng Như oán trách đấm nhẹ Trường Ca một cái, cái tay Trường Ca không hề yên phận cứ vân vê cô bé ở dưới của nàng, từ đêm qua đến giờ không lúc nào là không ướt át, nàng lên đỉnh nhiều đến mức sáng nay không thể mở nổi mắt dậy khỏi giường.

~ lưu manh…

Liễu Mộng Như nói chưa hết chữ đã gồng mình lên giật nhẹ, nàng rất là nhạy cảm Trường Ca chỉ hơi chêu đùa một chút thôi nàng đã xuất khí ướt át bên dưới.

….

Bỏ qua câu chuyện có nói cũng không hết chữ của cặp đôi chưa cưới, đi đến Hắc Đình doanh trại, đây là chi nhánh nơi Trường Ca mới cướp mạng người chỗ này hôm qua, hiện tại ở nơi này hỗn loạn ầm ĩ, bên trong đình đang ngồi tám người, ai cũng là tử bào thân ảnh.

Trước đây có mười người, bị Trường Ca giết 2 còn 8, tử bào đã là trưởng lão của Hắc Đình, thân phận tôn quý như vậy nhưng bây giờ bọn họ gặp phải uy hiếp vô cùng lớn, chưa bao giờ bọn họ gặp nhiều đả kích như hiện tại, thất bại trong nhiều lần hành động không một lý do, rồi chết mất hai trưởng lão cũng không biết lý do luôn, hầu như Hắc Đình người đứng đầu ai cũng không yên đứng ngồi không được.

~ tông chủ có lệnh, tất cả án binh bất động chờ hắn xuất quan, chỉ cần ngài ấy đột phá thành công chúng ta có thể biết kẻ nào đang âm mưu liên tục phá hoại giấc mộng của chúng ta.

Đại Trưởng Lão đứng ở ghế chủ toạ nhìn xuống bên dưới âm trầm lãnh khốc lên tiếng, hắn muốn nhìn thật kỹ liệu có kẻ nào bất thường, có dấu hiệu phản bội phải thanh trừ ngay lập tức, không thế lực nào có thể dung chứ một con sâu trong bộ máy đang vận hành, thất bại quá nhiều lần khiến Đại Trưởng lão không thể không đa nghi những trưởng lão khác, bởi vì chuyện này hết sức hoang đường, phải có một kẻ nào biết bọn họ thảo luận vấn đề gì thì mới thất bại trùng trùng điệp điệp như vậy.

Bạn đang đọc Ta Có Nương Tử Hay Giận sáng tác bởi Sutran

Truyện Ta Có Nương Tử Hay Giận tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sutran
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.