Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoả Vân Thạch

Tiểu thuyết gốc · 1211 chữ

~ haha, xé rách linh hồn hắn.

Một tên Hắc bào Hắc Đình cười lớn điên cuồng, chỉ cần giết được Lão Quỷ, linh hồn của hắn bị bọn họ cắn nuốt chia ra 5 cũng là lời to.

Lão Quỷ bị cầm cố không còn một chút phản kháng, hắn thử sử dụng toàn thân lực lượng để tự bạo cũng không được, linh hồn bị giam cầm, đám 5 người này mỗi người một phương đang chậm chạp xé rách linh hồn hắn, cảm giác biết mình sẽ chết trong đau đớn này mới thống khổ làm sao.

~ trưởng lão!

Một đám tinh anh người bên dưới chiến đấu thấy tình trạng Lão Quỷ như thế vô cùng lo lắng, bọn họ muốn lao ra ứng cứu nhưng lực bất tòng tâm, khí thế Thôn Thiên cảnh không phải thứ bọn họ có thể tiếp cận.

~ Hỗn Độn Bàn Phủ Búa!

Thời khắc nguy cấp Trường Ca đã ra tay, từ xa Trường Ca đánh ra một búa mười phần lực lượng, thức thứ nhất của Hỗn Độn búa không phải dạng chơi ăn tạp, cứ như trung niên nam nhân truy sát hắn nói đến, chết trong tủi nhục.

Oành oành oành…

Âm thanh bùng nổ vang vọng trời đất, đứng từ xa có thể thấy búa ảnh xuất ra khí thế ngang trời xuất thế, bổ đôi một tên Hắc bào sau đó dư chấn đánh tan tên đó không còn mảnh vụn.

Trận pháp thiếu đi một người lập tức nổ tung, các dây xích cứ như dây đàn đứt thành mười mảnh to có nhỏ có, bốn tên hắc bào Hắc đình bay ngược ra xa bị trận pháp đảo ngược kích thương, mà thương chính là thương thẳng linh hồn khí có thể bình phục.

Nhân lúc đang hỗn loạn Trường Ca đưa tay hấp thụ toàn bộ lực lượng linh hồn của tên hắn vừa bổ đôi, đối với người đời Hắc Đình là ma là quỷ, đối với Trường Ca bọn người Hắc Đình không khác gì đồ bổ, hắn ăn tươi nuốt sống luôn không cần nấu chín.

~ lão đại, thành công, ta chạy trước!

Bạch Vô Thiên nhân lúc mọi người hai bên đang ngỡ ngàng, dùng đến bí kỹ bản thân chuồn trước, hắn chỉ cần lo mạng của hắn, thứ còn lại không cần quan tâm.

Nhân lúc người gặp nạn xúc luôn của cải nhà hắn, chuyện này Bạch Vô Thiên làm riết thành quen không có gì bất chắc nguy hiểm.

Trường Ca hút toàn bộ hồn phách tên hắc bào chưa tới một cái chớp mắt cũng nhân lúc khói bụi sử dụng Hỗn Độn Vô Tung Ảnh Hỗn Độn xuyên vân bộ chạy còn xa hơn cả Bạch Vô Thiên lâu rồi, cái gì chứ chạy thì Trường Ca không có thua kém ai bao giờ.

Trường Ca biết bốn tên còn lại thôn thiên kỳ hắc đình đang bị thương rất nặng, Lão Quỷ cũng chưa có để ý tới hắn, nhân lúc hắn bệnh đòi mệnh hắn là chuyện nhất định phải làm, Lão Quỷ cũng hiểu điều này, cho nên khi hắn được giải khai không cần nghĩ nhiều chính xác điên cuồng công kích không từ thủ đoạn, bởi vì ai cũng biết, một khi có kẻ Hắc Đình nào có thể trốn thoát mới là tử kỳ của Thạch Tượng Môn, trảm thảo trừ căn không gây hậu hoạn về sau.

Đương nhiên chiến trường bên này không có bất cứ liên quan gì đến Trường Ca, hắn bây giờ không có cái gì lưu luyến nữa, bảo vật vào tay không rút thì đợi đến bao giờ.

~ hhihi Trường Ca ta thích, sau này ta muốn tiếp tục hành động như vậy, thật kích thích.

Liễu Mộng Như vui vẻ ra mặt nhảy tung tăng trên đầu Trường Ca, nàng cảm giác rất thành tựu cứ như lần này hành động toàn bộ là công lao của nàng , nhìn vẻ mặt kia Trường Ca khẳng định không chơi thì thôi chơi một lần là nghiện, nhân sinh kiếp trước của nàng còn chưa bao giờ có như vậy kích thích a…

~ được rồi nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Ôm lấy Liễu Mộng Như nhét vào túi ngực, để nàng ở ngoài Trường Ca không yên tâm chút nào, lỡ may có thằng nào nó đi ngang qua nó bế luôn đi thì Trường Ca lỗ to.

~ đi về phía trước ba trăm dặm chờ Bạch Vô Thiên, đến lúc đó rồi tính.

~ ngươi không sợ hắn ôm đồ chạy mất sao?

~ haha… nàng thật ngây thơ.

Trường Ca cười sảng khoái, không có lý do gì Bạch Vô Thiên làm vậy, hào quang nhân vật chính đâu, phải giữ chữ tín chứ, con người Bạch Vô Thiên có chút bỉ ổi nhưng phẩm chất rất tốt, cái này không nói, chỉ cần Bạch Vô Thiên hắn cần hắn có thể mở miệng xin Trường Ca chắc chắn sẽ cho không hắn, điều này Bạch Vô Thiên chắc chắn biết nhưng hắn chỉ khắc ghi trong lòng không nói ra, quan trọng nhất bây giờ mới chỉ có một cục đá hơi toả sáng một tý đẫ đòi chiếm, không có một chút lời lộc gì đối với Bạch Vô Thiên, đi theo Trường Ca sau này đồ tốt khẳng định nhiều và hơn không thiếu phần Bạch Vô Thiên hắn.

Quá nhiều lý do khác nữa không lể hết, Bạch Vô Thiên còn có hệ thống nữa, thứ đồ chơi này ban xuống đồ tốt không ít.

Đi đến điểm dừng Trường Ca tại nơi này một đỉnh núi xếp bằng, lôi ra một viên quang hoa đan cắn vào cho chắc, tử khí không có ảnh hưởng đến Trường Ca hắn nhưng cứ để bong bóng quang hoa đẩy ra xa một xíu cho dễ chịu.

Bạch Vô Thiên cho Trường Ca khá nhiều loại đan dược bổ xung chân nguyên, cắn vào vài viên ngồi điều tức một chút khôi phục thực lực đề phòng trường hợp xấu nhất.

Một canh giờ sau Bạch Vô Thiên hăng hái lao đến, nắm trong tay Hoả Vân Thạch làm thân thể hắn rạo rực kìm chế không nổi, thân là một luyện đan sư có loại này Hoả hầu tinh khiết cắn vào không khác gì người khát uống nước lạnh người thường cắn thuốc lắc, phê phê mà lâng lâng.

~ hô hô lão đại, mau mau giúp ta.

Người chưa thấy đâu đã nghe cái giọng gấp gáp của Bạch Vô Thiên, chán không buồn nói.

~ ai đuổi theo ngươi à?

~ không có, ngươi mau cầm lấy Hoả Vân Thạch, ta nhìn một lần là ngứa mắt một lần.

Bạch Vô Thiên tới đỉnh sơn lâm đối diện Trường Ca, ném Hoả Vân Thạch cho Trường Ca ánh mắt ghét bỏ quay đi chỗ khác tĩnh toạ.

Trường Ca cười đểu liếc Bạch Vô Thiên một cái, ánh mắt sáng như đèn ô tô kia mồm rãi chảy tong tong mà cứ thích gáy thôi, gáy toàn mấy câu khắm không thẩm nổi.

Bạn đang đọc Ta Có Nương Tử Hay Giận sáng tác bởi Sutran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sutran
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.