Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngây ra như phỗng

Phiên bản Dịch · 1189 chữ

Diệp Quan nhìn cung điện lớn gấp mấy lần Diệp Phủ phía xa, cảm thán nói: "Tháp Gia, ta có phải có chút không có thấy qua việc đời hay không?"

Tháp nhỏ nói: "Có chút!"

Diệp Quan cười ha ha một tiếng, sau đó đi vào trong cung điện, bốn phía cung điện, trưng bày từng tầng giá sách.

Diệp Quan đi tới trước một giá sách, lấy xuống một bản cổ tịch và bắt đầu đọc nó!

Ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Quan đã hiểu rõ hơn về Quan Huyền học viện cùng với toàn bộ thế giới!

Thế giới bây giờ hắn đang ở là hạ giới, hạ giới chia thành ba đại châu, cũng chính là Nam Châu cùng với Bắc Châu còn có Đông châu, mỗi một châu đều có một Quan Huyền học viện!

Mà phía trên hạ giới, là thượng giới!

Liên quan tới thượng giới, bên trong thư tịch không có nói quá nhiều, chỉ biết là, võ kiểm tra mười năm một lần, chính là phải đi lên thượng giới tham gia.

Điều đáng nói là ở hạ giới còn có một thương hội mạnh mẽ lại thần bí: Tiên Bảo Các!

Quan hệ ở giữa Tiên Bảo Các cùng với Quan Huyền học viện là quan hệ hợp tác, đồng thời, cũng là một cái thế lực duy nhất có thể chống lại cùng với Quan Huyền học viện trong toàn bộ hạ giới trước mắt.

Đương nhiên, hai cái thế lực này chung đụng rất tốt!

Bởi vì nghe đồn mối quan hệ giữa viện trưởng Quan Huyền học viện đầu tiên cùng với người sáng lập Tiên Bảo Các không phải bình thường!

Trong thời gian kế tiếp, Diệp Quan bắt đầu học tập Quan Huyền pháp.

Ở bên trong Quan Huyền học viện, hết thảy đều tuân theo luật pháp, không thể làm loạn.

Đương nhiên, ngoại trừ học tập Quan Huyền pháp, hắn còn ở dưới sự chỉ điểm của tháp nhỏ bắt đầu tu luyện môn kiếm kỹ kia!

Tay trái Quan Huyền pháp!

Tay phải Hành Đạo kiếm!

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Quan đang tu luyện đột nhiên bị một hồi tiềng ồn ào quấy rầy.

Diệp Quan nhíu mày, đứng dậy đi ra bên ngoài đại điện, chỉ thấy một nhóm người vào giờ phút này đang quay quanh ở trước đại điện của Nạp Lan Già.

Hơn mười người, có nam có nữ!

Ở cửa đại điện của Nạp Lan Già, có gần mấy vạn đóa hoa hồng rực rỡ, những đóa hoa này được xếp thành hình trái tim, mà ở chính giữa là một nam thanh niên đang đứng ôm bó hoa hồng trên tay.

Nam thanh niên đột nhiên hô to đối với đại điện của Nạp Lan Già: "Nạp Lan cô nương, ta biết ngươi có rất nhiều người theo đuổi, nhưng xin hãy cho ta một cơ hội để theo đuổi ngươi!"

Giữa sân, nhóm đệ tử lập tức ồn ào, dồn dập hô to: "Mộ Bạch! Mộ Bạch!"

Ở một bên khác, Diệp Quan nhíu mày: "Những người này là tới học tập sao?"

Nói xong hắn liền lắc đầu.

Hắn không muốn phê phán người khác, nhưng một màn trước mắt này, làm cho hắn có chút phản cảm!

Học viện là tới để học tập, không phải tới để nói yêu thương!

Diệp Quan đi về phía xa.

Có người thổ lộ với hôn thê ở trước mặt mình, loại chuyện này, hắn sẽ không đồng ý!

Giữa sân, nhóm học viên vẫn đang ồn ào.

Mà đại điện của Nạp Lan Già cũng không có động tĩnh!

Nam tử ôm hoa tươi kia lại lập tức nói: "Nạp Lan cô nương..."

Diệp Quan đột nhiên đi đến trước mặt nam tử tên là Mộ Bạch, nhìn thấy Diệp Quan, mọi người sửng sốt.

Người này thật lạ mặt!

Mộ Bạch nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Ngươi là ai!"

Diệp Quan nói: "Diệp Quan!"

Mộ Bạch híp hai mắt lại: "Ta biết ngươi, ngươi là hôn phu của Nạp Lan cô nương!"

Lời vừa nói ra, mọi người giữa sân đều sửng sốt.

Hôn phu!

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Quan.

Diệp Quan cười nói: "Đúng vậy!"

Mộ Bạch cười nói: "Hoá ra ngươi thật sự đi theo đến học viện!"

Nói xong, y cười cười, sau đó nói: "Ta cũng muốn theo đuổi Nạp Lan cô nương, ngươi không phản đối chứ? Dĩ nhiên, coi như ngươi phản đối, ta cũng không thèm để ý."

"Ha ha!"

Giữa sân, một ít đệ tử trực tiếp nở nụ cười.

Diệp Quan bình tĩnh nói: "Ta khuyên ngươi nên khách khí một chút! Bởi vì ta là một vị thể tu, ta tu luyện thân thể đã được mười bảy năm, coi như là cường giả Vạn Pháp cảnh, cũng không cách nào làm tổn thương ta chút nào!"

"Phải không?"

Mộ Bạch cười ha hả: "Thể tu đấy! Ha ha..."

Diệp Quan chỉ chỉ trước ngực mình: "Không tin, ngươi đánh ta một quyền thử xem!"

Mộ Bạch nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Đây chính là do ngươi yêu cầu!"

Nói xong, y trực tiếp đánh một quyền vào ngực Diệp Quan.

Ầm!

Trong mắt của mọi người, Diệp Quan trực tiếp bay ra ngoài mấy trượng, cuối cùng đập ầm ầm rơi trên mặt đất, tiếp theo, hắn đặt tay phải ở trên ngực mình, sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi!

Tất cả mọi người sửng sốt.

Vị Mộ Bạch kia càng là lộ ra vẻ phát mộng, ngươi là cái gì cơ?

Thể tu?

Thể tu chết tiệt gì thế?

Lão tử mới chỉ xuất ba thành lực lượng!

Lúc này, Diệp Quan ở xa xa đột nhiên tung người nhảy lên, tốc độ cực nhanh, nam tử kia còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị một bàn tay của Diệp Quan quất ở trên mặt.

Bốp! Cả người nam tử trực tiếp bay ra ngoài, mà Diệp Quan còn chưa rơi xuống đất, hắn tung người nhảy lên, trực tiếp húc đầu gối vào phần bụng nam tử!

Ầm! Mộ Bạch trợn hai mắt lên, trong miệng trực tiếp phun ra một ngụm tinh huyết!

Nhưng mà, còn chưa kết thúc, ở trong nháy mắt Mộ Bạch rơi xuống đất, Diệp Quan trực tiếp đạp một cước ở trên lưng Mộ Bạch.

Ầm! Mộ Bạch trực tiếp đập xuống đất, nền nhà đá xanh nứt ra ngay lập tức, khuôn mặt của Mộ Bạch tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Mọi người ngây ra như phỗng!

Diệp Quan quay người rời đi.

Lúc này, vị Mộ Bạch kia đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt đã máu thịt be bét, dữ tợn nói: "Ngươi dám âm ta, tên khốn kiếp nhà ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết, ngươi..."

Diệp Quan đột nhiên quay người lao tới, ngay sau đó liền đá thẳng vào cổ họng của Mộ Bạch!

Bạn đang đọc Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch) của Thanh Phong Loan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi alo123l
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 1363

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.