Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1475 chữ

Cả 10 đầu chỉa ra 10 hướng khác nhau mà gầm thét, nghe thấy tiếng này Trần Bạch Trạch khuôn mặt đầy gân muốn nhảy lên bóp mỏ chúng nó lại để khỏi gầm nữa.

Hắn thở dài một hơi cũng may hồi nãy tinh linh hệ thống đã phong bế chỗ này chắc không có ai nghe thấy đâu, chắc vậy.

Uy thế kinh khủng như vậy, quả nhiên là Trần Bạch Trạch đã thành công, hắn đã sửa đổi công pháp một chút xíu nhưng mà hình như cũng để nguyên bản [Thần Tượng Trấn Ngục Kình] cũng không đủ xách dép cho Bản cải tạo [Thần Tượng Trấn Ngục Kình].

Mở 2 mắt ra, bên trên bầu trời mười con Viễn Cổ Cự tượng hư ảnh, cũng chầm chậm tiêu tán thành vô hình, tất cả lực lượng lần nữa đưa về trong cơ thể của Trần Bạch Trạch.

“Hmm, Luyện khí lục trọng thiên chắc cũng đã đủ.”

Trần Bạch Trạch từ tốn nói, trong lời nói ẩn chứa hưng phấn chi ý.

Trong vòng 3 canh giờ đồng hồ, hắn từ một người bình thường trở thành Luyện khí lục trọng thiên tu tiên giả.

Đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình. Vì đã là tu tiên giả nên mị lực của hắn cũng tăng cao lên khiến hắn đẹp trai hơn rất nhiều.

Thân thể cũng đã cải tạo những đường cơ bắp trở nên hoàn mỹ hơn, mỉm cười hài lòng.

Bây giờ cũng là lúc hắn nên rời đi khỏi chỗ này mà tìm kiếm đường ra rồi.

Biến mất ngay tại chỗ, Trần Bạch Trạch nhanh chóng rời đi.

Một lúc lâu sau, một nhóm người bay từ trên trời đáp xuống chỗ mà Trần Bạch Trạch đã tu luyện.

Nhóm người này tản mát ra khí tức cực kỳ cường đại ít nhất cũng phải là Hợp Thể Cảnh, tản ra khí tức cường đại nhất là lão già mặc bộ đồ bào màu trắng.

“Hmm, quả nhiên là chỗ này. Vẫn còn có khí tức lưu lại đây nhưng gần sắp biến mất rồi chắc cũng là đi xa rồi.” Lão già vuốt bộ râu màu trắng của mình từ tốn nói, lão già nói nhỏ nhẹ nhưng mọi người xung quanh vẫn nghe cực kỳ rõ ràng.

“Chiếu theo khí tức thì đây chính là một người tu luyện chứ không phải một pháp bảo, khí tức này chỉ có luyện khí kì lục trọng thiên tu sĩ mới có thể có được, nhìn theo kiểu này chắc là hắn nhận được một công pháp cực kỳ cường đại rồi.” Một người trung niên mặc một bộ đồ đế vương đằng sau lưng hắn in lên một chữ “Hiên”, khí tức chỉ còn chút ít nhưng người trung niên đó có thể suy đoán ra một hai, 2 mắt người này toát ra một vẻ tham lam cực độ, trung niên hận mình nhanh chóng đi tìm người đó để lấy công pháp về.

Những người xung quanh cũng suy đoán một dạng với người trung niên, lúc này một giọng thanh lãnh vang lên

“Được rồi! Giải tán đi, đây là địa bàn của Thái Cực Thánh Địa chúng ta nên các vị tốt nhất là đừng có một chút ý đồ gì ở đây.” Một người phụ nữ xinh đẹp mỹ miều bước ra nếu tinh linh hệ thống là 100 điểm thì người phụ nữ này cỡ 98 điểm cực kỳ xinh đẹp.

“Ngươi có ý gì, Yến Thiên Tông chủ?” Người trung niên mặc bộ đồ hoàng đế nheo mắt nhìn qua cô gái, trong ánh mắt ẩn ẩn sát ý với tham lam trong đó.

“Ngươi biết mà, Hiên Viên.” Yến Thiên sát ý với kiếm ý nổi lên, chỉ cần một lời không hợp thì nàng sẽ động thủ vậy.

“Xì!!!” Hiên Viên Hoàng đế không để tâm tới Yến Thiên nữa mà rời đi liền ngay lập tức.

Nhìn thấy Hiên Viên rời đi, Yến Thiên cũng khôi phục bình tĩnh lại, nếu như không phải hắn với nàng cùng là Hợp Thể Cảnh Nhị Trọng Đỉnh Phong thì nàng tiến tới bẻ cổ hắn rồi.

Những người còn lại đều chỉ im lặng quan sát tình hình, nếu như 2 người đó đánh lên thì càng tốt những người còn lại ngồi ngư ông đắc lợi thôi nhưng 2 đó không đánh nên còn có một chút tiếc nuối rời đi.

Lão già vuốt râu một cái rồi đi luôn chỉ còn một mình Yến Thiên đứng lại quan sát qua hướng mà Trần Bạch Trạch đã chạy.

Trần Bạch Trạch không biết đã chạy bao lâu nhưng cũng dừng lại gần chỗ chân núi để ngồi nghỉ ngơi một chút, tiện thể kiểm tra thử hệ thống bây giờ có tính năng gì nhưng loay hoay mãi chỉ có đúng một cái “Đánh dấu”.

“Tinh Linh, cho ta hỏi cái Đánh dấu này có tác dụng gì vậy.”

[À cái này hả? Nói chung là dựa vào vận may để đánh dấu được nếu như may thì sẽ rút ra một phát ra hỗn độn cấp nếu không thì chỉ là phàm cấp.] Tinh Linh hiện ra ngay bên giảng giải cho Trần Bạch Trạch nghe.

“Cấp nó phân ra sao?”

[Chia ra thành như sau: Phàm, Huyền, Hoàng, Địa, Thiên, Vũ Trụ, Hồng Hoang, Hỗn Độn. Dựa vào vận khí để quay nếu tốt thì ra món gì đó ngon nghẻ nếu không thì toàn là đồ phế thôi.]

“Cái này đell phải là gacha sao?”

Khóe mắt giật lên, riêng cái gacha tuyên bố hắn là trùm thối tay a, từ trước tới giờ cứ là gacha toàn đen, một là đen hơn chó, hai là thần xui xẻo phù hộ.

Tay hắn run run lên, nuốt nước bọt rồi nói:

“Đánh dấu.”

[Chúc mừng túc chủ đánh dấu, nhận được huyền cấp ban thưởng, 1 ngàn vạn cực phẩm linh thạch]

“Cực phẩm linh thạch?” linh thạch không thì hắn biết còn cực phẩm linh thạch, hình như linh thạch dựa theo tạp chất trong đó mà phân chia ra phẩm cấp: sơ cấp linh thạch, trung cấp linh thạch, thượng phẩm linh thạch và cực phẩm linh thạch.

[Đúng như túc chủ suy nghĩ vậy, bởi vì sơ cấp với trung cấp linh thạch quá nhiều tạp chất nên tu sĩ hay thường sử dụng chúng để trao đổi với nhau, dần dà nó cũng trở thành tiền tệ lưu thông tại bên trong tu tiên giới]

[Còn về thượng phẩm thì chỉ các gia tộc lớn, tông môn lớn mới sử dụng được bởi vì độ trân quý của nó, Cực Phẩm thì các đại đế quốc với các thánh địa sử dụng nhưng cực kỳ hạn chế không tùy tiện sử dụng được mà phải có họp các trưởng lão, quân thần mới được sử dụng.]

“Nhìn hơn 1 ngàn vạn cực phẩm linh thạch trong kho chứa hệ thống, Trần Bạch Trạch có suy nghĩ nếu đây không phải là thế giới cá lớn nuốt cá bé thì bây giờ hắn có thể làm bố thiên hạ rồi?” Vừa ngồi tưởng tượng, điệu cười của hắn nhìn mất hết cả nết.

[Thôi! Ngươi nghĩ sao thì tùy, ta đi ngủ đây.] Dứt lời, Tinh linh cũng quay về hệ thống chỉ còn lại một mình Trần Bạch Trạch.

Thu lại điệu cười, nhìn hơn 1 ngàn vạn viên tinh thạch này hắn nghĩ cũng đủ để tu luyện rồi nên thu cất đi, bây giờ nên di chuyển đi tiếp chứ không thể dừng lại một chỗ được.

Nếu hỏi tại sao không kêu hệ thống chỉ đường thì cái này do hệ thống chưa mở hết tính năng ngoại trừ cái đánh dấu ra thì nó gần như là phế toàn tập, không thể hi vọng gì nhiều.

Lúc này Trần Bạch Trạch có cảm giác gì đó là lạ mà cảm giác của hắn lại chỉ về phía bên tay trái chân núi hơn nữa là đằng sau lưng.

Đứng dậy, quay người lại. Vẫn chỉ là cái chân núi nhưng cái cảm giác của hắn vẫn kêu lên là tại sâu bên trong chân núi này có cái gì đó.

Tin tưởng theo cảm giác của mình, Trần Bạch Trạch khuôn mặt trở nên nghiêm túc, từ khi bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ, hắn chưa ra tay toàn lực bao giờ rồi.

Nắm chặt nắm đấm, tay của Trần Bạch Trạch nổi gân lên cho thấy lúc này hắn dùng hết sức mạnh.

“Hây da.”

“Oành!!!”

“Ầm Ầm!!”

Tung quyền hướng về chân núi, bụi mù bay tung tóe, khi lấy phủi bụi đi hắn thấy được một hang động.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn rời xa nhân vật chính nhóm a! sáng tác bởi Meganna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Meganna
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.