Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 1438 chữ

Đêm tối khuya khoắn, tại trong màn đêm đó có một thanh niên mặc bộ đồ vest đang trên đường đi về nhà.

Chàng thanh niên đó tên là Trần Bạch Trạch, một người làm công ăn lương mỗi tháng hơn 30 củ cũng có thể là ổn áp.

Tên Bạch Trạch của hắn do chính bà mẹ của hắn đặt, ông bố đã nhiều lần ngăn cản nhưng cũng vô dụng. Một phần là mẹ hắn là nửa người hoa nên đặt tên cho con giống tường thụy thú của Trung Quốc để sau này đem lại cho gia đình may mắn.

Và cái tên đó đi theo cùng hắn hơn 20 mấy năm nay và tất nhiên hắn cũng không có ghét bỏ gì dù sao thấy nó cũng khá hay.

“Anh ơi! Đứng lại tí xíu đi anh.”

Trần Bạch Trạch nghe vậy quay ra đằng sau thì nheo mắt lại nhìn có một vài tên đầu đường xó trợ cắc ké lại gần.

“Anh có tí tiền không cho tụi em xin một cái.”

Một tên ốm yếu trong số đó lại gần thì hắn mới giật mình, tính ra hắn cao hơn 1m7 nhưng đi so với Trần Bạch Trạch thì hắn chỉ vừa mới tới cái lồng ngực của Trần Bạch Trạch, mà nhìn vào Trần Bạch Trạch, hơi to so với hắn nhìn cũng có thể là tập võ.

“Ực”

Tên ốm yếu nuốt nước miếng rồi suy nghĩ một lát nên rút hay đánh tiếp nhưng vì cái gì đó thôi thúc nên hắn kêu thêm người tới.

Nhìn thêm có một vài người tới nữa, Trần Bạch Trạch mở miệng nghi hoặc:

“Hình như tôi chưa có đụng gì tới mấy người thì phải.”

“Câm mồm, anh em lên!”

Tên ốm yếu vừa dứt lời thì mấy tên đằng sau cũng lao lên, Trần Bạch Trạch thở dài một hơi lẩm bẩm:

“Cũng được! Để tao xem thử thằng nào kêu tụi bay tới.”

Nới lỏng cái cà vạt ra và một cuộc nghiền ép bắt đầu.

Vài phút sau, tụi côn đồ nằm la liệt trên mặt đất mà Trần Bạch Trạch không một vết trầy xước vẫn còn đứng thẳng nhìn lũ côn đồ như rác rưởi.

Hắn đặt một chân lên ngực tên ốm yếu hồi nãy rồi từ tốn nói:

“Ai kêu tụi mày tới?”

Một giọng điệu bình tĩnh đến rợn người, tên ốm yếu không chịu được khí tràng do Trần Bạch Trạch tỏa ra nên ngất xỉu ngay lập tức.

“Phế vật”

Buột miệng chửi một câu rồi cũng tha cho tụi nó, Trần Bạch Trạch vừa đi về vừa nghi hoặc rốt cuộc là ai đã gửi tụi nó đến dù sao thì hắn cũng khá ít kẻ thù, nhìn cái lũ đó chắc cũng là tới để dạy dỗ hắn một trận.

Với cái bản mặt điển trai thông sát nữ nhân này của hắn thì có vài kẻ thù là truyện bình thường.

Đang suy nghĩ thì Trần Bạch Trạch đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn lại vào bên trong con hẻm tối om.

Con hẻm tối om như vực sâu không đáy, cái cảm giác của Trần Bạch Trạch chỉ hướng vào bên trong đó, có cảm giác trong đó có cái gì đó nó đang thu hút hắn vậy.

Nheo mắt lại suy tính, hắn cũng tin theo cảm giác của mình mà bước vào bên trong đấy.

Khi Trần Bạch Trạch bước vào bên trong con hẻm đó thì nó cũng từ từ biến mất đi như chưa bao giờ tồn tại vậy.

Trần Bạch Trạch cứ bước cứ bước tại trong một màn đêm tối đó, cái cảm giác của hắn vẫn kêu hắn bắt buộc phải đi về phía trước, không được quay đầu lại.

Một lúc sau thì Trần Bạch Trạch thấy được một màn sáng, bước qua ánh sáng đó thì đập vào trong mắt hắn là một rừng cây.

Phải, rừng cây. Hồi nãy hắn đang đi về nhà ở thành phố Nội Hà, đi qua con hẻm giờ nó chuyển hắn tới một rừng cây cao bát ngát.

Quay qua quay lại thì nó vẫn là một rừng cây hoặc bấm cái má một cái,nó đau vl nhưng nhìn lại nó chả thay đổi tí nào.

[Đinh! Đang loading 1%...2%...99%...100%, đã dowload xong, chào mừng ký chủ.]

“Ngươi là ai? Tại sao ngươi có thể truyền âm vào bên trong đầu của ta?”

[Túc chủ bình tĩnh, ngài cũng có thể truyền âm ở trong đầu, ta có thể nghe được.]

Nghe xong giọng của hệ thống thì Trần Bạch Trạch truyền âm lại cho hệ thống.

“Ngươi là ai?”

[Ta chính là hệ thống, ta sẽ trợ giúp ngài đạt đến đỉnh phong nhưng chỉ là “Trợ giúp” còn ngài đạt tới đỉnh phong hay không là nhờ vào ngài.]

“Ta tại sao phải tin ngươi, con người ta ấy nha cái gì cũng tin nhưng riêng cái vụ bánh từ trên trời rơi xuống thì chưa bao giờ tin tưởng hết nha.” Trần Bạch Trạch khuôn mặt mỉm cười.

[Vậy ngài không tin tưởng ta sao?] giọng máy móc của hệ thống hồi đáp.

“Có cái củ l** mà tin, mày nghĩ bố tao tin nổi không?” Trần Bạch Trạch bạo tục ra.

Nói thật hắn mặc dù là nhân sĩ thành công nhưng cái tính ưa truyện thì chưa bao giờ ngừng nổi thành ra cứ rảnh là ngồi đọc nên có vài tình tiết hắn cũng lưu ý ví dụ điển hình như bây giờ.

[HaHaHa!!!] một giọng cười vang ong lên trong đầu, hồi trước là một cái giọng máy móc bây giờ là giọng điệu thành thục đầy mị lực của một người phụ nữ.

“Ngươi bây giờ là ai? Còn cười cái gì?” Trần Bạch Trạch nhíu mày nghi hoặc, một giọng cười đầy mị lực chỉ như vầy đủ khiến đàn ông động lòng nhưng hắn thì không, hắn cũng không phải gay gì nếu như bình thường thì còn có thể chứ trong tình huống như vậy thật sự không nổi.

[Ngươi rất có ý tứ nha] Giọng người phụ nữ ấy vang lên tiếp, Người phụ nữ hiện hình ra ngay trước mặt hắn.

Mái tóc bạch kim, khuôn mặt xinh đẹp nói nghiêng nước nghiêng thành có phần hạ thấp nàng, mặc bộ đồ váy trắng lộ ra dáng người lồi lõm động lòng người, cả người toát ra một vẻ đẹp mị lực, thành thục khiến đàn ông, phụ nữ đều mê với cái nhìn đầu tiên.

[Thế nào ta xinh đẹp không?] Người phụ nữ ấy lại gần Trần Bạch Trạch, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lại gần khiến Trần Bạch Trạch khuôn mặt đỏ lên nhưng ý chí vẫn tỉnh táo.

[HaHaHa!! Đây chính là lần đầu tiên có người có thể nhìn thấy vẻ đẹp của ta mà không có tinh trùng xông lên não đấy, ta túc chủ à.] người phụ nữ ý vị thâm trường nói.

“Vậy là có người túc chủ trước ta sao? Mà ngươi bây giờ thật sự là ai?” Trần Bạch Trạch cực kỳ cảnh giác nhìn lên người phụ nữ đang lơ lửng.

[Ta sao? Bây giờ ta vẫn chưa thể nói được thậm chí có thể nói chỉ cần ta nêu tên ra là túc chủ ập tới vô tận phiền phức thậm chí chỉ trong 1s sau đó cả phương thế giới này đều bị một ngón tay đè chết. Ngươi chỉ cần biết bây giờ ta với ngươi là cộng sinh một khi ngươi chết thì ta cũng chết theo.]

Nghe người phụ nữ nói xong, Trần Bạch Trạch rùng mình hắn suy đoán rất nhiều nhưng chỉ có một vài cái nghe khả năng nhất, kệ nó đi bây giờ là bắt buộc phải mạnh lên rồi thời gian sẽ trả lời tất cả.

“Ta tạm thời tin ngươi, bây giờ việc cần làm của ta là gì?” Hai ngón tay xoa lên thái dương Trần Bạch Trạch bất đắc dĩ nói, giờ đã đâm lao rồi phải theo lao, hắn nhận ra từ khi bước vào con hẻm đó thì hắn sẽ không bao giờ có thể quay đầu làm lại.

[Ngài tin tưởng ta rồi sao? Vậy từ giờ mong ngài chiếu cố nhiều thêm nhé] Người phụ nữ chìa tay ra nở một nụ cười khiến cả vạn vật hồi sinh lại.

“Được, mong giúp đỡ nhiều hơn.” Trần Bạch Trạch bất đắc dĩ mỉm cười bắt tay.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn rời xa nhân vật chính nhóm a! sáng tác bởi Meganna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Meganna
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.