Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Nữa Dạo Phố

Tiểu thuyết gốc · 1167 chữ

Trong thành Tương Đương, Bạch Võ Nam vẫn đang nhàn nhã ung dung ngắm phong cảnh bên đường. 

Lần trước cũng xuống thành đi dạo, lại vướng vào đống rắc rối cũng chưa nhìn ngắm được mấy.

Sau hắn cũng lại lười xuống núi. Tính ra xuyên đến thế giới này tính cả lần này mới là hai lần.

Nếu có người hỏi hắn không tò mò thế giới bên ngoài hay sao.

Bạch Võ Nam cũng sẽ không ngần ngại mà trả lời " Trong phim ma, người chết cũng vì tò mò "

Đinh Linh Nhi vẫn lẽo đeo đi bên cạnh. Cả đoạn đường nàng gợi chuyện Bạch Võ Nam cũng chỉ ậm ờ cho qua.

Chán chẳng buồn nói.

Im luôn.

Chủ yếu Đinh Linh Nhi cũng không biết, Bạch Võ Nam dù kiếp trước hay kiếp này cũng đâu có tiếp xúc nhiều với con gái.

Ngại ngùng là việc đương nhiên.

Lại còn việc hắn giả dạng thành ẩn thế tông môn. Ba hoa nhiều lại đâm ra lộ.

" Tiền bối....."

Đến trước cửa hiệu, Đinh Linh Nhi lên tiếng.

" Chuyện gì " Bạch Võ Nam không quay lại, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn ngó. Tiếng nói cũng theo đó vọng lại.

" Phía trước chính là Đinh Hương Lâu. Là tài sản nổi tiếng của Đinh gia.

Mời tiền bối vào trong thưởng thức "

Nghe Đinh Linh Nhi nói, Bạch Võ Nam mới chú ý tới cửa tiệm trước mặt. Diện tích không tính lớn, có khoảng 3 lầu, dáng vẻ sạch sẽ, mang đậm phong cách quán ăn thời phong kiến.

" Được "

Bạch Võ Nam đồng ý liền tiến vào. Đinh Linh Nhi cũng vội vàng bước theo.

" Khách quan, đi mấy người "

Thấy khách vào, tiểu nhị lon ton chạy đến hỏi han. Dáng vẻ chuyên nghiệp.

" Hai người ....

...Sắp ta một phong riêng. " Đinh Linh Nhi đi sau liền trả lời.

" Được, mời hai vị theo ta "

Cửa hiệu là gia sản của Đinh gia, mà đệ tử gia tộc sao mà nhiều. Bởi tiểu nhị không biết Đinh Linh Nhi cũng là điều dễ hiểu.

Dưới hướng dẫn của tiểu nhị, hai người tìm được một gian phòng ăn có cửa sổ. Vừa ăn vừa có thể ngắm phong cảnh qua lại. Vô cùng thuận tiện.

" Các ngươi có đặc sản gì cho hết lên đi "

Bạch Võ Nam hời hợt, nghe vào tai tiểu nhị mắt hắn lại sáng lên như đèn pha " Thần tài đến, thần tài đến....."

" Được, hai vị vui lòng chờ chút " Tiểu nhị vội vã như sợ rằng thần tài của hắn sẽ bay mất.

Chẳng bao lâu một bàn thịnh soạn đầy đồ ăn được bầy trước mắt. Không khách sao Bạch Võ Nam cũng liền nhấc đũa gắp thử.

" Tiền bối, hương vị thế nào "

Chờ Bạch Võ Nam nếm thử, Đinh Linh Nhi liền hỏi, ánh mắt đầy chờ mong được khen ngợi.

" Hơi nhạt, cũng tạm " Bạch Võ Nam thật thà.

" Nhạt ?

Nhạt là sao tiền bối ?..." Đinh Linh Nhi ánh mắt thắc mắc.

" Tức là hương vị nhạt chứ sao ? Cái này ngươi cũng không biết ? "

" Tiểu nữ thật không biết, vậy cần cho thêm nguyên liệu nào để không còn nhạt "

Bạch Võ Nam cũng bất ngờ trước câu hỏi của Đinh Linh Nhi

" Chẳng nhẽ......" Một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Trước đây từng có mấy bộ phim nói tới người thời xưa không hề biết đến các hương vị đắng, cay, ngọt. Quanh năm suốt tháng các món ăn cũng chỉ cho thêm các hương liệu để món ăn thêm hấp dẫn.

Cả năm trời Bạch Võ Nam cũng chỉ ở trên núi ăn mấy đồ nướng là chủ yếu nên cũng không chú ý tới điều này.

Hiểu ra căn nguyên mọi việc, Bạch Võ Nam tiến hành giải thích.

" Muốn cho món ăn thêm thơm ngon đậm đà phải cho thêm hương liệu đó là muối.

Nếu ngươi muốn hỏi muối là gì thì có thể hiểu là một loại hạt nhỏ. Được lấy từ nước biển "

" À, ra thế.

Tiền bối biển là gì "

Nạp Lan đế quốc rộng lớn nhưng xung quanh lại không giáp biển. Không có bản đồ Bạch Võ Nam cũng chẳng biêt phiến đại lục này có biển hay không.

" Biển là một loại nước, ban ngày có màu xanh, buổi tối lại như nước bình thường " Bạch Võ Nam như một thầy giáo, tiến hành khai thông tri thức mới cho đám người đại lục

" A vậy tiểu nữ biết.

Đó chẳng phải vực ngoại sao ? "

" Vực ngoại ? " Bạch Võ Nam thắc mắc.

" Tiểu nữ không rõ lắm. Chỉ nghe lão tổ nói qua khi đi du lịch. Nơi đó nước có màu xanh, vị mặn "

" À......."

" Nhưng nơi đó đã bị Bà La Môn chiếm giữ, tu sĩ bình thường cũng không dám lại gần. "

" Ba La Môn ? " Bạch Võ Nam ngạc nhiên. Nghe tên giống có vẻ giống mấy cái đạo giáo của Ấn Độ

" Đúng tiền bối, Ma Giáo Bà La Môn tiền bối không biết sao ? " Đinh Linh Nhi ngạc nhiên.

" Ta cần phải biết bọn chúng sao ?

Thời đại của ta không có đám này "

" Ra thế .." Đinh Linh Nhi gật đầu. Chắc hẳn thời đại của tiền bối chưa có đám này. Không biết là điều dễ hiểu. Thế nên không ngại khó Đinh Linh Nhi chi tiết kể lại.

Đối diện Bạch Võ Nam cũng dần hiểu ra. Tóm lại đám này theo tiểu thuyết nói thì là ma giáo.

" Ta chỉ ước có thực lực. Khi đó thề sẽ quét sạch đám ma tu này " Đinh Linh Nhi ánh mắt tóe lửa, nghiến răng ken két. Giống như thâm thù đại hận lâu đời.

" Ngươi là nữ nhi có thể dịu dàng tí không ? " Bạch Võ Nam thầm nghĩ trong đầu, tuy nhiên lại không nói ra.

" Ngươi có thù hận gì với ma tu hả ? "

" Không có. Chỉ là ma tu người người căm hận. Ai cũng có thể đuổi giết "

Đinh Linh Nhi hồn nhiên không khỏi khiến Bạch Võ Nam lắc đầu. Đúng là hoa trong nhà kín, chỉ gáy là giỏi. Đến khi ng ta xuất hiện chạy xách quần.

" Ma tu cũng đâu có gì là quá đáng...." Bạch Võ Nam khuyên giải. Tránh cho Đinh gia ai nhiễm bệnh như nàng, ảnh hưởng tới hắn.

Đinh Linh Nhi đang bừng bừng cao hứng liền bị câu nói của Bạch Võ Nam cho ngạc nhiên, ánh mặt trợn to.

Bạn đang đọc Ta Chém Gió Thành Thần sáng tác bởi HaPhong0909
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaGiaPhong1989
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.