Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tư Chất Hạn Chế Võ Giả

Tiểu thuyết gốc · 1152 chữ

Ám thương, đại loại là loại bệnh cũ lâu năm trong cơ thể. Bình thường cũng sẽ không phát tác, cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt của võ giả nhưng ảnh hưởng lớn tới sức khỏe cũng như sức chiến đấu.

Võ giả cần dùng tu vi bản thân không ngừng áp chế ám thương, để tránh phát tác. Cũng vì vậy mà qua thời gian căn cốt cũng bị tổn thương.

Để sống tiếp thường có 2 cách hoặc là trị dứt điểm thương tật sau đó từ từ tẩm bổ lại kinh mạch hoặc là cách thứ hai giúp võ giả đột phá lên đại cảnh giới cao hơn. Một lần nữa kinh mạch được tái tạo.

Thông qua kiếp trước tiểu thuyết, Bạch Võ Nam biết được điều đó, cho nên hắn nói ra

" Để hắn đột phá lên Hóa Thần là được "

Đinh Bá long bên cạnh không hiểu lắm nhưng cảm thấy sư tôn cực kì lợi hại. Ám thương lâu năm vậy mà tới sư tôn lại có thể bày ra phương pháp giải quyết nhanh gọn cho nên không ngừng gật gù.

Đinh Bá Kiến thì lắc đầu " Đâu đơn giản như vậy. Bá Đạo lão tổ tư chất chỉ có Huyền giai thất phẩm. Lên được Nguyên Anh cũng đã coi như tiềm lực hao hết "

Đinh Bá Hải cũng đồng tình " Vãn bối cũng đã đi tìm kiếm khắp nơi, thậm chí vượt qua Nạp Lan đế quốc. Nhưng cũng không có ai trị được ám thương của lão tổ "

" Còn có việc này ? " Đinh Bá Long ngạc nhiên. Xưa nay cũng không ai nói qua với hắn về mấy vấn đề tiềm lực á

Thấy con còn chưa hiểu, Từ Viên Viên đành lên tiếng giải thích

" Tư chất võ giả đại diện cho cảnh giới cao nhất mà võ giả đó có thể đạt đến.

Tuy tư chất không đại biểu tất cả nhưng nói lên hạn mức của võ giả đó.

Như cha ngươi, là Địa phẩm nhị giai. Hạn mức cao nhất của cha ngươi đạt tới có thể lên đến Phản Hư cảnh.

Nhưng nói vậy không có nghĩa cha ngươi chắc chắn sẽ bước lên cảnh giới đó. Còn phụ thuộc vào công pháp, cơ duyên....nhiều yếu tố

Cho nên võ giả đua nhau gia nhập Thánh Địa, Thần Địa.... Bởi không chỉ tài nguyên mà ở đó mới có công pháp để võ giả tu lên cảnh giới cao hơn "

Cái này đại loại giống kiếp trước tư bản nắm giữ độc quyền sản phẩm thế nên có thể không chế giả cả thị trường thôi. Bạch Võ Nam cứ suy ra là hiểu.

Còn Đinh Bá Long thì mặt méo xệch. Nói vậy chẳng nhẽ hạn mức cao nhất của hắn cũng là Nguyên Anh cảnh.

Nguyên Anh ở Trường Giang quận tuy đứng vào hàng đỉnh cao. Sống đến 2000 tuổi. Nếu là trước đây hắn đã vừa lòng thỏa mãn. Nhưng sau khi nghe sư tôn giác ngộ hắn mục tiêu đã không còn ở đó nữa mà tiến xa hơn rất nhiều.

" Không phải..." Đinh Bá Long nhớ ra. Chẳng phải khi giao Cửu Dương Thần Công cho hắn, sư tôn đã nói hạn mức cao nhất tu vi tùy do hắn hay sao ?

Đinh Bá Long liền nhìn về hướng Bạch Võ Nam, ánh mắt mong chờ.

Chẳng biết Bạch Võ Nam có nhận ra ánh mắt đó không, hắn lúc này thái độ vẫn bình tĩnh mà nói ra

" Cái các ngươi gọi là hạn chế tư chất thời kì thượng cổ không hề có.

Khi đó người người giống nhau. Không hề có cái phân chia gọi là tư chất.

Cũng do đó, quá nhiều Tiên Nhân, Tiên Vương dẫn đến linh khí mỏng manh yếu ớt. Thiên đạo mới phân chia tư chất như hiện nay.

Tư chất không phải hạn chế các ngươi. Hạn chế các ngươi chính là bản thân các ngươi.

Các ngươi nghĩ bản thân chỉ tới được cảnh giới đó. Thì khi đạt đến bản thân sẽ buông xuôi. Không còn ý chí như lúc đầu.

Các ngươi cho đó là do số phận, trời sinh. Nhưng ta nói với các ngươi một điều.

Võ giả nghịch thiên mà đi. Lúc nào chịu gò bó bởi thiên đạo "

Bạch Võ Nam lời nói, từng câu từng chữ như sét đánh trong lòng mỗi người.

" Trước đây thiên đạo không có hạn chế...." âm thanh Đinh Bá Hải run rẩy.

Hắn cảm tưởng kinh nghiệm, hiểu biết bản thân xưa nay đều bị lật đổ. Hô hấp hắn có chút dồn dập

" Tiền bối, người nói thật " Tuy bọn hắn không dám nghi ngờ Bạch Võ Nam nhưng loại chuyện này có phần thật khó tin.

Nếu như không có tư chất làm rào cản chẳng phải người người đều như nhau. Trật tự tu tiên giới liền đảo loạn.

" Tất nhiên là thật " Bạch Võ Nam khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Bạch Võ Nam bốc phét vậy chứ trong tiểu thuyết kiếp trước. Nhân vật chính nào không phải tư chất thượng cổ, thiên tư tùng hoành... Làm quái gì có thằng nào tư chất kém.

Nhưng hắn muốn thử xem. Đảo lộn tất cả. Ngươi nói tư chất quan trọng, ta liền báo tư chất không quan trọng.........

Còn suy nghĩ của đám người kia hay trật tự tu tiên gì đó......hắn không quan tâm.

Đinh Bá Long ánh mắt sáng ngời. Thời kì người người như nhau...... Chẳng phải thiên kiêu cũng như ta.

Thời kì đó mà Văn Lang Tông vẫn lớn mạnh vào nhất nhì.... Ta chọn đúng rồi. Hắn trong lòng đại hỉ.

" Tiền bối, vậy lão tổ nhà ta......" Đinh Bá Hải vội vàng hỏi lại

" Kêu hắn đến đây giữ cửa một thời gian, tu vi sẽ tự đột phá " Bạch Võ Nam thản nhiên nói.

Bắt lão tổ người ta đi giữ cửa tông môn. Ố kề, quá uy tín. Sau này con cháu Đinh gia tới thăm đứng ngoài cửa đã phải chào một tiếng lão tổ. Bạch Võ Nam càng nghĩ càng cảm thấy sung sướng.

Trái lại, đám người Đinh Bá Hải khóe miệng không tự chủ giật giật. Bắt lão tổ nhà mình lên Văn Lang Tông giữ cửa. Tiền bối ngươi đủ mạnh mẽ.

Khoan hãy nói tới việc lão tổ có đồng ý hay không. Bọn hắn chỉ sợ dám nói ra việc này có khi bị đập bẹp lép.

Nhưng dù không muốn cũng vẫn phải nói. Đây là con đường duy nhất để lão tổ có thể tiến thêm một bước. Đinh Gia át chủ bài lại nhiều lên một tầng.

Bạn đang đọc Ta Chém Gió Thành Thần sáng tác bởi HaPhong0909
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaGiaPhong1989
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.