Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Chiến!

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

Chương 49: Trần Chiến

"Thật sai lầm, nơi này có người mà ta lại thật quá sơ ý."

Trọng Cường ý thức dần tỉnh táo. Hắn ngất đi chưa đến năm phút, đã vội vàng tỉnh lại. Nhiều lần chiến đấu và đào vong khi còn trẻ, đã tôi luyện cho hắn một ý chí rất bền vững. Dù đau đớn hắn cũng rất ít khi ngất đi. Nhưng thời gian trôi qua trong thanh bình nuôi dạy con cái, Trọng Cường đã dần mất đi bản năng chiến đấu, lần này phản phệ, cơn đau đớn đã khiến hắn ngất đi.

"Chắc kinh mạch của ta đã nát bét hết rồi." Trọng Cường cười khổ. "Thật là sai lầm."

"Tỉnh rồi à? Trả lời ta vài vấn đề." Một giọng nói vang lên bên cạnh Trọng Cường.

Trọng Cường vội vã quay lại, hắn thấy sau lưng mình là một người đàn ông đã ngoài ba mươi. Ánh mắt sáng quắc như có thể đọc thấu nội tâm của người đối diện. Người đàn ông mặc áo giáp, tóc dài búi lên, lưng đeo trọng kiếm. Hắn đang ngồi tĩnh toạ bên cạnh Trọng Cường.

Trọng Cường vội vận nội khí, đánh về phía người đàn ông. Người đàn ông thấy vậy lắc lắc đầu. Đưa tay lên cản lại quyền của Trọng Cường. Trọng Cường mượn lực phản chấn thoát ra, chạy vội về phía cửa hang.

"Chưa nói câu nào đã đánh, thật là!" Người đàn ông cười khẩy. "Này tên kia, ta chữa thương cho ngươi, ngươi không cảm ơn còn đánh ta là sao?"

Người đàn ông cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng lướt đi phía sau Trọng Cường.

"Ta chỉ có vài vấn đề cần hỏi, không có ý định đánh nhau."

Trọng Cường không những không dừng lại, còn cố gắng chạy nhanh hơn. Thoát ra khỏi hang động, Trọng Cường lẩn nhanh vào trong rừng, mục đích muốn dùng rừng rậm để che dấu đi tung tích của bản thân. Từ phía sau Trọng Cường nghe được giọng nói của người đàn ông. Nhưng hắn không quan tâm. Càng chạy càng nhanh. Nhưng kinh mạch hao tổn của hắn, khiến hắn đau nhức liên tục.

Nội khí vận chuyển không thông thuận lắm, nhưng cũng không như tưởng tượng của hắn là trọng thương nghiêm trọng. Trọng Cường kiểm tra kinh mạch. Hắn tấm tắc kỳ lạ, không tấn cấp được, vẫn bị kẹt lại cấp 7, nhưng kinh mạch và nội phủ tổn thương không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần dưỡng thương vài ngày là khỏi hắn.

"Này nhận ra rồi chứ, ta chữa thương cho ngươi, bằng không, người còn chạy nổi sao?" Người đàn ông vẫn đi theo phía sau, hắn cười nói với Trọng Cường.

"Ta chỉ muốn hỏi, võ học của ngươi là từ đâu mà ra." Người đàn ông đi theo sát phía sau Trọng Cường, dáng vẻ rất thoải mái, không dùng toàn lực để đuổi theo.

"Võ học của ngươi khiến ta cảm thấy rất quen thuộc. Không lẽ là người cùng quê với ta?"

Trọng Cường nghe người đàn ông này nói về võ học, hắn không biết đang nói đến cái gì. Vì võ học của hắn chỉ có hai bộ, một bộ là tuyệt học của Trọng Gia "Kim Cương Kinh", một bộ còn lại là Trọng Lâm dạy cho hắn, hắn cũng không biết tên là gì, Trọng Lâm không nói và hắn cũng không hỏi.

Dù hỏi bất kỳ bộ nào, thì đều là kẻ địch, biết "Kim Cương Kinh" chỉ có kẻ địch của Trọng Gia, còn nếu biết võ học của Trọng Lâm, thì chắc chắn là kẻ thù của Trọng Lâm, không có đồng minh. Vì đồng minh của Trọng Gia chết hết rồi, còn hảo hữu thì chỉ có vài người Trọng Cường quen biết. Trọng Lâm thì chưa bao giờ rời khỏi Khánh Nha thì sao có được đồng minh?

Trọng Cường vừa nghe người đàn ông kia hỏi thì cả kinh, vội vận dụng thân pháp để tẩu thoát. Hắn chỉ biết người đàn ông kia đang phía sau.

"Này, vận dụng võ học của ngươi đi." Bỗng nhiên từ trên đầu của Trọng Cường vang lên giọng nói của người đàn ông kia. Trọng Cường ngẩng đầu lên trời, thì thấy người đàn ông kia đang lướt trên đầu hắn.

"Thần Cấp!!!" Trọng Cường mồ hôi đổ như mưa. Không ngờ đây lại là Thần Cấp cao thủ. Phong hệ Dị Năng Giả cũng có khả năng lơ lửng, nhưng là mượn gió để đi, xung quanh chắc chắn có Phong hệ dị năng bao phủ, còn người đàn ông này, đã phá vỡ quy tắc bình thường, thân thể tự lướt trên không trung.

"Xong!!! Ta sao lại bị Thần Cấp để mắt tới chứ." Trọng Cường cười khổ. Mặc dù chắc chắn là cao thủ, nhưng cũng chỉ là cấp 8 cấp 9, Trọng Cường còn có niềm tin bỏ chạy, nhưng Thần Cấp, hắn chạy không thoát.

"Hừ, Thần Cấp thì sao chứ? Muốn giết ta cũng phải trả giá!" Trọng Cường gầm lên, hắn không còn muốn chạy trốn. Hắn biết chạy cũng vô dụng.

Trọng Cường nhảy lên không trung, vung cước vào phía người đàn ông.

"Đúng, đánh đi, ta muốn xem võ học của ngươi, có đúng như ta đoán hay không?" Người đàn ông cười ha ha.

Trọng Cường vận dụng "Kim Cương Kinh" để đánh cùng người đàn ông. Kim hệ linh khí từng chút một hấp thu vào người của Trọng Cường. Trọng Cường vung cước sắc bén như đao. Đánh mạnh về phía người đàn ông.

Người đàn ông kia mắt sáng lên. Hắn thấy được, tên này đang giấu dốt. Có thể vận dụng hai bộ võ học, nhưng ẩn tàng đi một bộ. Người đàn ông kia từ từ cảm nhận linh khí trong từng cước của Trọng Cường. Lúc thì lấy thân đón đỡ, lúc thì lấy tay đón đỡ. Hầu như chỉ phòng thủ, không tấn công.

"Tốt tốt, biết vận dụng linh khí. Chỉ là cấp 7 mà vận dụng được linh khí, kỳ ngộ không tệ." Người đàn ông kia vẫn cười nói, hắn đón đỡ không mất tí sức nào. Các chiêu thức của Trọng Cường luôn bị người đàn ông này đánh vào đúng điểm sơ hở, tá lực đả lực, hoá giải toàn bộ lực đạo của cước pháp.

Trọng Cường liên tiếp tấn công, nhưng đều bị hoá giả. Cảm giác như đánh vào bông, cực kỳ khó chịu. Càng đánh càng ức chế, vì sức lực của hắn có hạn, mà hắn còn trọng thương. Không đánh được bao lâu thì sức mạnh của hắn gần như cạn kiệt. Nhưng đánh với tên này một lúc, Trọng Cường bỗng nhiên cảm giác quen thuộc, hắn từng gặp chiến pháp này ở đâu đó. Nhưng nhất thời không nhớ ra được.

"Đúng là có phần của Thiết Cương Pháp Quyết, nhưng là bản không đầy đủ, chỉ là nội công pháp quyết, không phải bản hoàn chỉnh." Người đàn ông kích động, hắn nhận ra được, đây đúng là võ học của Vẫn Tinh Động Thiên.

"Không ngờ nơi này lại có võ học của Vẫn Tinh, ta tìm được đường về rồi." Người đàn ông kia thầm nghĩ trong lòng.

Người đàn ông này là Trần Chiến, hắn chính là thiên tài Thần Cấp Chiến Thần trong giới chức nghiệp giả đồn đại. Người khác đồn đại rằng hắn đã chiếm đóng Tiên Tông, nhưng cũng có người không tin, vì Tiên Tông mạnh mẽ đến cỡ nào. Sức một người sao có thể chiếm lấy Tiên Tông được chứ. Thật ra thì hắn đã đánh Tiên Tông, nhưng không chiếm lấy, chỉ là Tiên Tông buộc phải giúp hắn đi tìm các bí cảnh. Lý do thì không biết vì sao.

Bản thân Trần Chiến cũng liên tục đi tìm kiếm các bí cảnh, hắn biết một vài bí mật về bí cảnh, trong bí cảnh chắc chắn có tin tức của Vẫn Tinh Động Thiên. Nhưng nhiều năm trôi qua, hắn tìm kiếm liên tục vẫn không có tin tức gì. Rất nhiều bí cảnh bị hắn tiêu diệt, chỉ cần có ác ý với hắn, hoặc cản hắn đi tìm tin tức, hắn tận diệt cả một bí cảnh. Bí cảnh hiện tại, không có bao nhiêu cái có thể chống lại hắn. Bí cảnh này cũng vậy, nơi này việc ác tràn lan, còn dùng tà thuật tu luyện, hắn đã tiêu diệt sạch sẽ. Sau đó hắn tìm kiếm tin tức về Vẫn Tinh, nhưng vẫn không thấy. Trong lúc nghỉ ngơi, vô tình lại bắt gặp Trọng Cường, làm hắn kích động.

"Nói, võ học của ngươi từ đâu mà ra. Không chừng ta còn ban thưởng cho ngươi." Người đàn ông kích động hỏi Trọng Cường.

Hắn chắc chắn Trọng Cường có tin tức về Vẫn Tinh Động Thiên, bằng không, sao lại có võ học của nơi này được.

Trọng Cường cứng rắn im miệng, hắn không hé răng một câu. Vẫn liên tục ra chiêu, càng đánh hắn càng cảm thấy quen thuộc. Bỗng nhiên Trọng Cường buộc miệng kêu lên một câu.

"Thái Cực Âm Dương Quyết?"

Ầm!!!

Trần Chiến lạnh mặt, ánh mắt băng hàn. Một quyền đánh tan Trọng Cường, tay còn lại bắt lấy yết hầu của Trọng Cường. Ánh mắt rét lạnh nhìn Trọng Cường, nào còn vẻ mặt vui đùa kích động lúc trước.

"Mày là ai?"

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.