Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bế quan (2)

Tiểu thuyết gốc · 1766 chữ

Nhìn nhóm Trọng Lâm rời đi, Nguyễn Long cũng thu hồi ánh mắt. Hắn nhìn qua cửa sổ của căn hộ bên cạnh.

"Không cần lấp ló như chuột kiểu đấy. Bằng không, ta sẽ ghép bọn ngươi tội tự ý xâm phạm quyền lợi cá nhân người khác."

Nguyễn Long lạnh lùng nói với cửa sổ căn hộ bên cạnh. Lúc này từ cửa sổ bên cạnh vang lên một tiếng cười. Giọng cười là một người phụ nữ.

"Đại nhân quyền cao chức trọng, là quan, nào quan tâm dân đen tiểu nữ khổ cực làm kiếm sống. Đây chỉ là công việc của tiểu nữ thôi, tiểu nữ có nhiệm vụ phải bảo vệ thiếu gia. Xin đại nhân giơ cao đánh khẽ."

Một giọng nói yểu điệu vang lên từ cửa sổ. Người thì hoàn toàn không thấy. Chỉ nghe giọng nói muốn làm tan chảy cõi lòng của bọn đàn ông. Phong hồ nghe giọng nói này bỗng nhiên cảm giác buồn nôn, hắn nhớ lại chủ nhân của âm thanh này. Hắn đã từng gặp mặt rồi. Rất xúc động lòng người.

"Dẹp ngay trò câu hồn đấy đi. Thiếu gia bọn ngươi đã đi, ngươi cũng biến." Nguyễn Long lạnh lùng ra lệnh.

"Đại nhân thật lạnh lùng, không muốn ở bên cạnh tiểu nữ sao..."

Ầm!!!

Giọng nói chưa chấm dứt thì Nguyễn Long đã nện một lưỡi đao gió về phía cửa sổ. Cánh cửa tan nát, từ trong cánh cửa thoát ra một bóng đen, nhảy ra khỏi cửa sổ. Người nhảy ra là một tên đàn ông không ra đàn ông, phụ nữ không ra phụ nữ. Tay chân cuồn cuộn cơ bắp, nét mặt cực kỳ đàn ông. Nhưng lại vang lên âm thanh phụ nữ. Hắn mặc trên người bộ đầm võ thuật chun-li bó sát người, cơ bắp nổi lên từng cục, chun-li phiên bản lỗi đầy cơ bắp với nét mặt đàn ông.

"Đại nhân thật bạc tình, tiểu nữ phận liễu yếu đào tơ, sao đại nhân lại nỡ ra tay như vậy."

Lời nói và hình ảnh đánh nhau. Cảm giác như mua hàng quảng cáo khác xa so với thực tế. Nguyễn Long hắc tuyến đầy đầu.

"Vân Mộng, biến ngay cho ta. Còn nói lời nào thì hôm nay Vân Trọng Nguyên phải đến hốt xác ngươi về!"

"Ha ha ha..." Vân Mộng đạp gió rời đi. Tiếng cười lảnh lót động lòng người, nhưng hình ảnh thì cay con mắt.

"Đại ca, không thì lần sau, gặp tên này, làm thịt luôn được không. Chứ nó sống dễ làm xúc động thị giác con người quá!" Phong Hồ run rẩy nói với Nguyễn Long.

Nguyễn Long cười cười, hắn gặp Vân Mộng rất nhiều lần rồi. Người này là con gái nuôi của Vân Trọng Nguyên, xem như gì út của Trọng Lâm, Vân Mông trước kia cực kỳ xinh đẹp, nhưng không hiểu vì sao sau khi giác tỉnh dị năng, trở nên như quái vật thế này. Nàng là phong hệ dị năng giả. Còn là thiên tài Dị Năng Giả, từ khi giác tỉnh dị năng, đến hiện tại chỉ mất ba năm, đã trở thành cấp năm Dị Năng Giả, cũng xem như là cao thủ của Khánh Nha thành phố.

"Nếu một ngày nào đó, mày gặp được diện mạo thật của nàng, lúc đó đừng làm bộ dáng này cho tao xem. Tao giết mày ngay đấy!"

Nguyễn Long cười nói với Phong Hồ, sau đó rời đi khỏi văn phòng.

...

Tại một bí cảnh của Trung Châu. Trọng Cường đang điên cuồng chạy trốn. Hắn vô tình lạc vào một bí cảnh, hắn vốn chỉ muốn đi vào lịch luyện. Vì bí cảnh có lớn có nhỏ, lớn thì có to cỡ Địa Tinh, nhỏ thì có khi chỉ bằng một quốc gia, đặc biệt, bí cảnh không phải hình cầu như Địa Tinh, mà chỉ là một mặt phẳng. Đi tới tận cùng của bí cảnh là lạch trời. Không thể tiến tiếp, tiếp tục đi tới thì gặp phải một bức từng vô hình, không ai có thể phá được, đã từng có Thần Cấp cao thủ thử phá bức tường, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Bí cảnh bị Địa Tinh đóng chiếm cũng không phải chuyện hiếm thấy, có võ giả đi vào bí cảnh lịch luyện cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là những bí cảnh đấy hầu như đều bị người Địa Tinh chiếm đóng làm sân bãi tu luyện cho đệ tử. Các đệ tử khi vào bí cảnh tu luyện, đều phải học tập chữ của bí cảnh đấy, và giả dạng làm người bí cảnh, bằng không chỉ có chết. Rất nhiều môn phải đều đưa ra bài thi tốt nghiệp cho các đệ tử của mình đó là vào bí cảnh sống ba tháng, và phải giết được mười người bí cảnh.

Tất nhiên là chỉ có các đại phái mới dám đưa ra bài thi tốt nghiệp như vậy, vì họ tin vào đệ tử của môn phái mình. Rất nhiều đệ tử hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, và trở thành tinh anh trong giới Chức Nghiệp Giả, nhưng cũng có nhiều đệ tử đã bỏ mạng tại bí cảnh, xác vẫn nơi tha hương không thể trở về.

Trung Châu là nơi nổi tiếng với các đại môn phái san sát nhau, và bí cảnh cũng nhiều vô số kể, nhưng đa phần đều đã bị tiêu diệt hoặc nuôi nhốt làm sân bãi.

Trọng Cường từ khi đến Trung Châu hắn không vội đi bái phỏng các huynh đệ khi xưa của hắn. Mà hắn dùng chân đạp thực địa, đi khắp nơi tại Trung Châu. Hắn muốn trước khi bái phỏng cần phải cô đọng lại thực lực của mình.

Công pháp của Trọng Lâm dành cho hắn, khiến thực lực của hắn tăng nhanh, nhưng đổi lại, nội khí của hắn đang sôi sùng sục có phần mất không chế. Đây là dấu hiệu của việc thực lực tăng nhanh nhưng chưa nắm được cách điều khiển. Trọng Cường muốn đi từng nơi từng nơi, cảm nhận và điều chỉnh lại thực lực của mình.

Hắn đi qua nhiều bí cảnh, nhiều nơi đã bị san bằng, và hầu như toàn bộ nơi hắn đến đều có người Địa Tinh đang canh giữ. Trọng Cường lặng lẽ rời đi, hắn muốn lịch luyện, chứ không muốn gây chuyện. Một kẻ lạ mặt đến trước cổng bí cảnh mà không được lệnh, thì chỉ có giết.

Lang thang nhiều nơi, vô tình Trọng Cường đi vào một bí cảnh không có người canh giữ.

Khi bước vào nơi đây, Trọng Cường lần đầu tiên cảm nhận được bí cảnh là như thế nào. Cảm giác khô khan, thiếu sức sống, và có một chút gì đấy ngột ngạt. Cảm giác cứ như đang ở trong một căn phòng kín lâu ngày bị thiếu không khí, cảm giác ngạt thở rất khó chịu. Trọng Cường cảm nhận một chút, hắn cảm thấy nội khí trong cơ thể như bị chậm lại, như có thứ gì đó ngăn cách. Trọng Cường vội vàng vận dụng nội công mà Trọng Lâm truyền thụ. Lúc này hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cảm giác nội khí thông suốt trở lại.

"Thật một nơi kỳ lạ." Trọng Cường tiếp tục đi tới trước. Vừa đi hắn vừa vận nội công.

Chân đạp thực địa, đi khắp nơi trong bí cảnh. Trọng Cường nhận ra một điều. Bí cảnh này là một bí cảnh chết. Người không còn một ai, làng mạc khắp nơi có, nhưng toàn bộ đều hoang tàn,sụp đổ.

Trọng Cường không có tâm tình quan tâm người nơi này sống hay chết. Người bí cảnh đều đáng chết. Cũng vì bí cảnh mà Trọng Gia tan nát. Nhưng nơi này Trọng Cường cảm nhận được nội công mình vận dụng càng ngày càng linh hoạt dễ chịu.

Nhiều ngày tìm kiếm đi khắp nơi, Trọng Cường quyết định tìm một nơi nghỉ lại. Hắn lựa chọn một hang động trong rừng núi. Dù rằng bí cảnh này không có một bóng người, một loài sinh vật cũng không có. Nhưng Trọng Cường vẫn lấy cẩn thận làm đầu. Hắn trốn vào một nơi hẻo lánh. Sau đó hắn quyết định bế quan vài ngày để điều chỉnh lại nội công của chính mình. Và hắn cảm nhận được, hắn thấp thoáng muốn đột phá cấp 8. Điều này thật là nhanh không tưởng. Mặc dù cấp 8 hiện tại không đủ để báo thù, nhưng đủ để làm Tiên Tông đau đầu. Vậy nên Trọng Cường quyết định bế quan.

Liên tục bế quan bảy ngày. Trọng Cường đột phá. Bí cảnh này vốn dĩ ngột ngạt là vì linh khí đã hao mòn không còn, giờ đây Trọng Cường đột phá, thứ hắn hút vào lại là linh khí, công pháp Trọng Lâm đưa cho Trọng Cường là công pháp sử dụng linh khí. Với nơi linh khí thiếu thốn như vậy, Trọng Cường không đủ để đột phá, còn gây ra vụ nổ lớn. Trọng Cường bị trọng thương, còn mang đến cho hắn một phiền phức.

Một tên võ giả khác đang nằm lơ lửng trên bầu trời. Hắn đã phát hiện Trọng Cường từ lúc Trọng Cường mới bước vào, nhưng hắn không quản. Cho đến lúc, Trọng Cường đột phá. Tên võ giả cười khẩy, nơi này đột phá thì được gì chứ, thiếu đi sự tẩm bổ của linh khí, có đột phá cũng chỉ là một tên yếu ớt mà thôi.

Nhưng một lúc sau, tên võ giả kia bỗng nhiên trừng mắt.

"Đây... không thể nào! Thiết Cương Pháp Quyết, đây tuyệt đối là Thiết Cương Pháp Quyết của Nam Quyền Tông. Không lẽ ta nhầm! Nơi này sao lại có."

Tên võ giả vội bay thẳng đến chỗ Trọng Cường bế quan.

"Đúng là Thiết Cương Pháp Quyết." Tên võ giả kia lẩm bẩm. "Vẫn Tinh Động Thiên..."

Trọng Cường đầu đau muốn nứt. Gân cốt kinh mạch bị trọng thương, đột phá thất bại, còn làm kinh mạch hắn tổn thương. Hắn gần ngất đi thì thấy trước mặt có một người.

"Chết tiệt, đã trốn rồi mà..." Trọng Cương ngất liệm đi.

"Này... này..." Tên võ giả kia cười khổ, ta còn chưa kịp hỏi gì hết mà, sao lại nằm ra đất rồi.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.