Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia nhập ngoại môn Thanh Phong Môn

Tiểu thuyết gốc · 1072 chữ

Ngay khi Tiểu Vũ tuyệt vọng nhất, tiểu tử Tiên Môn kia lại xuất hiện, lần nữa dè bỉu hắn.

- Đây là người quen ngươi sao? Chúc mừng ngươi chấm dứt họa duyên~

Tiểu Vũ ánh mắt căm tức nhìn lén tiểu tử đó, nhưng bất cái đánh không lại, chỉ đành ngậm ngùi đứng dậy thu lại di hài. Tiểu tử kia cũng lại gần hỏi, tò mò về hàn khí hóa huyết thành băng này, Hắn cũng đành phủ nhận quan hệ.

- Không, ta không quen biết nàng...

Bỗng dưng, khi hắn định mang di hài đi mai táng, một con rắn nhỏ trườn bò lên tay hắn, bám chặt không rời.

Con rắn trắng muốt như tuyết, đôi mắt ánh đỏ thái dương trong như ngọc, đối với giới tu chân mà nói đây chính là kỳ bảo ngàn năm có một. Tiểu Vũ thấy nó không có ý xấu, lại còn thấy nó còn nhỏ nên không lỡ tay giết hại.

Tiểu tử Tiên Môn lại xồn xồn xông tới, luôn miệng khuyên ngăn.

- Con rắn này chính là kỳ họa, theo ta nên để ta giết nó! Đem xác vứt vào rừng để tránh độc tố nó ảnh hưởng!

Thế mà theo Tiểu Vũ, tiểu tử kia chính là ham mê đôi mắt con rắn nhỏ này, đối với hắn từng thấy pháp bảo từng giống như những thứ này quá nhiều rồi. Chỉ đành buộc miệng để bảo vệ con rắn nhỏ này.

- Ta không bỏ nó, ngươi sẽ giết ta?

Tiểu tử kia cũng biết Tiểu Vũ biết rõ giá trị nó, trong thâm tâm đã nghĩ cách đưa Tiểu Vũ về tông môn rồi bảo tỷ tỷ hắn đoạt về. Hắn chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi trưng ra vẻ mặt không vui.

- Nếu ngươi nói thế ta cũng hết cách, đó là việc của ngươi, về tông môn sẽ tùy mức độ ngươi nuôi mà xử lý.

Tiểu Vũ đã sớm đoán được kết cục, nhưng con rắn nhỏ lúc này với hắn chính là cái duyên, nếu bản thân không giữ được nó thì sau này cái mạng cũng khó bảo toàn. Thà rằng hắn sẽ bị chèn ép hãm hại vẫn sẽ có người chống đỡ lấy lòng, còn đỡ hơn để bọn chúng lấy đi đôi mắt của nó, hắn lập tức chỉ còn cách duy nhất là hoàn toàn trở thành lô đỉnh.

Tiểu tử kia thấy Tiểu Vũ hắn kiên định không từ bỏ, đành để Tiểu Vũ đem di hài chôn xong thì cử phi kiếm tới đón đi. Tiểu Vũ cứ lặng lẽ theo hắn lên phi kiếm bay vút một phát lên tới tận trời cao, xuyên qua ngàn thước mây. Chỉ trong mấy hơi thở tốc độ đã đạt tới phá không chướng mà tới, nhiệt độ đủ đem hắn hóa thành thịt đông.

- Tới rồi.

Phi kiếm lúc này chậm lại rồi dừng hẳn, trước mắt đã tới trước cổng Thanh Phong Môn, tiểu tử kia chạy vội tới thì thầm to nhỏ với hộ vệ cổng.

Tiểu Vũ hắn cái gì cũng không nghe rõ được, chỉ mang máng rằng bọn chúng sẽ không tỏ ý chèn ép hắn trong tông môn, xong việc sẽ chia lợi. Cuối cùng vẫn không nghe ra tên của tiểu tử kia. Trong tu tiên thì để lộ tên rất dễ chuốc họa vào thân, tên tiểu tử này trang phục thấy được là đệ tử nội môn nhưng lại không có danh xưng rõ ràng, chỉ biết hắn với Ngọc Nữ kia là tỷ đệ thân thích.

Cuối cùng thì được hai hộ vệ hoàn thành phí nhập rồi đưa vào ngoại môn đặc cách đặc biệt, đi qua vô số đệ tử ngoại môn nhìn hắn. Có kẻ ngưỡng mộ cũng có kẻ ghen ghét, không có tu vi như hắn cũng được gia nhập, dự là sẽ có kẻ tìm tới hắn gây sự.

Tới một gian phòng nhỏ đã bám bụi từ lâu, tiểu tử kia cũng lôi ra những bí điển tu luyện cơ bản cho các đệ tử ngoại môn, đồng thời củng cố trận pháp phòng thủ nơi Tiểu Vũ sẽ định cư.

- Ngươi từ giờ sẽ ở nơi này đến khi đem tu vi đạt tới cảnh giới Cải Thể lúc đó sẽ đưa ngươi bí tịch tiếp theo. Cũng nên bảo vệ bản thân cho tốt, không là ta không biết ăn nói với sư tôn như nào đâu.

Lúc này tên tiểu tử rời đi, Tiểu Vũ hắn ngồi đọc tất cả bí tịch được giao. Khoảng tầm hơn nửa canh giờ hắn mới dám lò dò bước ra ngoài, nhìn xung quanh nơi tu luyện.

Tiểu Tử kia cũng thật kĩ tính, vì để bảo toàn tính mạng cho Tiểu Vũ, liền vứt hắn lên trên gian phòng tít tận đỉnh núi dốc không nhìn thấy đáy vực, cũng như để hắn không thể chạy trốn.

Không khí gian phòng này cũng thoáng mát hơn ở nơi đầy tử khí kia, nhưng linh khí thì lại vô cùng tạp nham. Xưa hắn thân truyền đệ tử cũng không thể Nhập Khí vào thân, lên đây khác gì khiến hắn cả đời đem nhốt nơi này.

Hắn lại trở về phòng, đọc những bí tịch tu tiên khác hoàn toàn với bí tịch ma đạo. Đem khí dẫn qua da thịt dẫn vào trung tâm, đem khí thay thế tạp chất phàm tục, sau này ăn linh khí cũng có thể sống khỏe. Còn ma đạo cũng tương tự, nhưng thay vì đẫn khí vào trung tâm, lại đem đi dẫn vào toàn thân, lấp đầy linh khí để tối đa hóa sức mạnh cơ thể. Lực bạo phát lúc này cũng ác liệt hơn hẳn công pháp tu tiên, nhưng lại mất đi tính ổn định.

Nhưng kể cả biết được vậy, hắn cũng không cảm nhận được chút linh khí nào, vì bản thân ngũ hành linh căn đã trung hòa thuộc tính, vốn khiến hắn không thiên về bất cứ mảng nào trong linh khí càng khó phân biệt giữa linh khí và không khí, tự nhiên dẫn khí sẽ khó khăn hơn. Nếu dẫn quá nhiều tạp khí không thuần ngũ hành sẽ dẫn tới phản phệ đem hắn phế đi.

- Chẳng nhẽ ta phải kết thúc tu luyện ở đây ư?

Bạn đang đọc Ta Bất Đắc Dĩ Phải Tu Tiên A!! sáng tác bởi NiếtGhế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NiếtGhế
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.