Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp ma rồi! Sao cây lại mọc nhanh như vậy!?

Tiểu thuyết gốc · 946 chữ

Bên cạnh, Tiểu Vũ cảm nhận được luồng linh khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, đông cứng tay hắn.

Tiểu Vũ giật thót ngã nhào về phía sau, vậy mà con rắn nhỏ hắn nhặt được lại đang tu luyện, lại là hàn băng linh khí xung quanh đều bị hút sạch.

- Cảm giác lạnh lạnh này là hàn băng linh khí, vậy hỏa linh khí sẽ nóng chăng?

Hắn cố gắng cảm nhận lấy hỏa linh khí, nhưng cơ bản xung quanh cảm nhận lại tối đen như mực, hoặc hắn chỉ đơn thuần là nhắm mắt mà thôi. Được một lúc lâu, hắn vẫn chẳng cảm nhận được gì, còn con rắn nhỏ vậy mà đã nhập khí hóa vụ, càng ngày xung quanh nó cô đặc một vùng lạnh giá.

Bản thân hắn ấy vậy lại thua cả một con rắn nhỏ, cuối cùng vẫn phải chấp nhận số phận người phàm mà thôi. Hắn thả con rắn xuống mền, bản thân lục lọi trong gian nhà tìm xem có món phàm khí nào không, cuối cùng mò ra được một cái cuốc đất.

- Đây là muốn ta đi trồng cây sao?

Hắn cũng hết cách, trên núi cao cơ bản không có nước và thức ăn, nếu không mau chóng trồng quả tạm bợ thì mãi ở nơi này hắn sẽ chết mất.

Tiểu Vũ cố gắng leo xuống, cơ thể hắn đã sớm thái hóa, còn thêm cái lạnh gió bắc thổi tới liền khiến cả người hắn run cầm cập. Cũng may mắn thay, nhanh chóng hắn tìm được một cây ăn hỏa mọng nước gần đó, bên ngoài đỏ lỏm như trái cà chua, lại còn đọng lại những giọt nước sương bám trên bề mặt.

Nhanh chóng hắn giật chộp lấy ba quả, nhét vào trong áo rồi vội vội vàng vàng leo lên, trong lúc đó hắn còn suýt thì trượt chân té, may là hắn nhẹ đến nỗi gió thổi một hơi như nhấc bổng cả hắn lên. Vài phút sau cuối cùng hắn cũng leo lên lại gian nhà, con rắn nhỏ thì vẫn ngủ ngon lành bên trong.

- Để xem ta được gì nào~

Vừa bóc một quả ra, nước quả bắn tùm lum ra ngoài, trào như lũ, lại ngọt lịm thanh thanh. Nhưng cái nguy là quả này vậy mà lại không có hạt, hắn lần mò nát hết cả mà vẫn không có, đến quả nhứ hai cũng như vậy. Quanh đi quẩn lại, hắn mau chóng chôn quả thứ ba xuống đất, cũng mong thiên địa phù hộ có thể ra mầm.

Tiểu Vũ mang quả thứ hai còn đang ăn dở mang cho con rắn nhỏ, nhưng nó vừa tỉnh dậy đã tỏ ý không muốn ăn, còn vội bò lên nóc nhà đánh giấc ngủ tiếp. Hắn cũng lo sợ con rắn nhỏ này có ngày đói khát liền đem hắn tạo phản, lúc này chỉ còn cách mang chiếc thềm gỗ cùng cái mền rách ra ngoài nằm.

- Ướt hết mền rồi!

Tiểu Vũ đành phải bỏ mền lại đó, ngồi lục lại xem hắn còn thứ gì giá trị không.

- Lệnh bài của Ngọc Nữ kia, khăn tay, thêm một cái ngọc bài...

Hắn thở dài, nhớ lại cái ngày hắn chỉ còn là cô nhi, chỉ có ma môn là chấp nhận hắn, cơ bản cũng có mục đích của bọn họ. Cuối cùng bằng cách nào đó được vị Sư Tôn ấy thu nhận, rồi cuối cùng đến mặt nàng hay tên nàng như đang dần biến mất khỏi trí nhớ hắn. Tất cả ký ức, kỷ niệm đều như một giấc mơ, cảm nhận được nhưng không thể biết cuối cùng là đã mơ thấy gì...

Nghĩ đi nghĩ lại, tên tiểu tử kia thật sự muốn đem hắn chôn xác tại nơi này, bao giờ hắn đạt cảnh giới Cải Thể? Có khi đến lúc đó cũng chẳng ai hay biết, vứt nơi không người không lương, chính là muốn đem hắn tiêu diệt rồi chiếm lấy đôi mắt con rắn kia đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bới lên quả kia, lại thấy nó thật sự mọc thành mầm cây rồi!? Hắn lúc này mừng rỡ hét lớn như kẻ điên, nhưng điều hắn không tính tới là, trưa nắng như thế này lấy đâu ra nước cho cây giờ. Lúc này hắn chợt nhớ ra, cái mền rách vẫn còn ướt chút nước, liền đem ra vắt cho cây, rồi đặt lại cái mền xuống dưới chỗ con rắn nằm ngủ.

Tiểu Vũ không từ bỏ, ngồi lên thềm gỗ tĩnh tâm tu luyện. Trong tâm trí hắn lúc này xung quanh cô quạnh đen thui, tiếng gió thổi qua nền cỏ cùng cái nắng chói của mặt trời. Bỗng nhiên lại có gì đó kì lạ, như cuốn lấy tay hắn, lại thô ráp như rễ cây. Đập vào mắt hắn, cái cây vừa chớp mắt là cái mầm nhỏ, bùm cái đã hóa đại thụ cao trăm trượng.

Không để ý tới, xung quanh hắn cũng tối mịt rồi, rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, thời gian lại trôi nhanh như vậy? Mặc thế tu vi của Tiểu Phàm vẫn không có dấu hiệu đột phá, cảm nhận linh khí vẫn bằng không. Hắn rút tay khỏi lớp rễ cây bám chặt lấy thành thềm gỗ, cắm rễ xuống tận vực thẳm.

Tiểu vũ chạy xung quanh vách núi, các cây cùng loại với nó cũng mọc ngày một lớn hơn, hoàn toàn không giống như, loại chuyện này cứ như một kỳ tích vậy.

Bạn đang đọc Ta Bất Đắc Dĩ Phải Tu Tiên A!! sáng tác bởi NiếtGhế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NiếtGhế
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.