Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa trên thảo nguyên.

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Thấy hai người kia không có ác ý, lại còn dễ chịu hợp tác như vậy, tất cả hộ vệ và người tiêu cục đều thở ra một hơi trong lòng.

Đánh nhau, chiến đấu, họ không sợ, nhưng không có cuộc chiến nào mà không có thương vong cả, không có chiến đấu, vậy thì càng tốt.

An Phu vỗ nhẹ đầu Thanh Nhãn Lang, quay lại ra hiệu cho phu phụ Bảo Thành Tự mọi chuyện không có gì, có thể tiếp tục nghỉ ngơi. Hắn cũng quay lại xe ngựa, chỉ là hứng thú làm chuyện đó đã không còn, hắn nói với Bảo Ngọc Huân một lời rồi ôm nàng ta ngủ đến sáng mai.

Bên chỗ Trần U và Tô Khuynh Thành, sau khi đốt lên đống lửa thì Trần U lấy ra một cái mền, không chăn không gối, hai người cùng nằm trên bãi cỏ cạnh đống lửa, rồi đắp mềm cho ấm.

Lần này Trần U hóa thành ‘nữ nhi’, nép vào một bên Tô Khuynh Thành, đầu gác lên tay nàng, còn nàng thì vỗ nhẹ lưng hắn. Chỉ là ở trường hợp nào đi nữa, đôi ngò bông đảo lớn của Tô Khuynh Thành luôn bị Trần U nhào nặn, nàng bị hắn sờ mó riết cũng đã quen, cứ mặt cho hắn tự tung tự tác.

Đang vui vẻ bóp bánh bao mềm, chợt Trần U cảm nhận được một cục bông nho nhỏ, hắn đưa tay nắm lấy nó bắt ra, mắt nheo nheo nhìn nó, nói:

"Tiểu Tiểu, không phải nói nơi này là độc quyền của ta sao? Sao ngươi lại chui vào rồi?"

Tiểu Tiểu uất ức quơ quơ bốn cái chân nhỏ của nó, biểu tình kháng nghị cực kỳ. Chợt Tô Khuynh Thành đưa tay nắm gáy Tiểu Tiểu từ tay Trần U, vỗ nhẹ lên mặt hắn vài cái, cười nói:

"Là ta cho Tiểu Tiểu vào đó, chàng không muốn có thể không sờ, nhưng đây là địa phận của ta, chàng không cấm nó được."

Nói rồi nàng lại để Tiểu Tiểu vào khe ngực của mình, nó liền thể hiện khuôn mặt chiến thắng với Trần U, vui vẻ chui vào nơi ấm áp đàn hồi này.

Trần U u uất nhìn nàng, nói:

"Khuynh Thành, chẳng lẽ nàng hết thương ta hay sao? Sao dạo này nàng chống đối ta nhiều như vậy? Ta giận, ta đi kiếm người khác đó."

Tô Khuynh Thành biểu tình cưng chiều, nhéo má hắn, cười nói:

"Vậy chàng có sờ không? Kẻo ta lại đổi ý đó."

Ngu dại gì mà không sờ? Trần U liền đưa tay vào áo nàng nhào nặng một bên, còn một bên vui vẻ cọ cọ mặt, hệt như một liếm cẩu.

Tô Khuynh Thành để Trần U thoải mái, gác tay ra sau gối đầu lên, ngước nhìn về những vì sao sáng trên trời kia, nàng lại chuẩn bị khởi hành một cuộc hành trình khám phá mới với Trần U rồi.

Đang lặng ngắm thiên không vạn sao kia, Tô Khuynh Thành chợt nói:

"Trần U, ta chỉ cho chàng sờ, chàng mà gặm một lần nữa là đi ngủ nghe chưa."

….

….

Sáng hôm sau.

Hôm nay trời phủ đầy mây trắng nên ánh sáng mặt trời rất dịu nhẹ, lúc Tô Khuynh Thành thức dậy, nhìn trời chắc cũng đã tầm 9h sáng.

Trần U và Tiểu Tiểu đã dậy từ trước, hắn đang nướng tảng thịt lớn của Sâm Cự Mãng, còn Tiểu Tiểu ngồi ngay ngắn một bên, nước dãi chảy ròng xuống đất.

Nó nhận ra thân hình nhỏ bé này cực kỳ lợi thế, ngoài việc có thể chui vào nơi ấm áp kia của Tô Khuynh Thành ra thì nó còn có thể ăn một cách thỏa thích. Với kích cỡ bình thường thì tảng thịt này của Trần U không đủ nó nhét răng, nhưng với cơ thể nhỏ này là một bữa ăn căng bụng.

"Dậy rồi à? Nàng rửa mặt đi."

Trần U chỉ vào chậu nước đã chuẩn bị trước, Tô Khuynh Thành gật gật đầu, bước đến rửa mặt, chỉnh lại tóc tai, y phục xộc xệch do Trần U mò mẫm tối hôm qua. Sau đó nàng gắp mền lại, đưa cho Trần U nhét vào túi trữ vật.

Thịt cũng đã chín, ba người một thú ăn sáng rồi khởi hành lên đường.

Tô Khuynh Thành đang xử lý đống củi thì Trần U mang đến một con Hoàng Mã, nàng nghi hoặc hỏi:

"Của bọn họ để lại sao?"

Trần U gật đầu:

"Ừm, ta mới tỉnh dậy đã thấy nó bị cột ở cái cây gần đó, chắc An Phu nghĩ chúng ta không có vật cưỡi nên tặng cho."

Tô Khuynh Thành gật gật đầu, Tiểu Tiểu dù chạy nhanh hơn Hoàng Mã rất nhiều nhưng cũng rất dễ gây chú ý, hơn nữa họ cũng muốn đổi gió cưỡi Hoàng Mã xem sao.

An Phu cũng rất tinh ý, để một con Hoàng Mã với yên đôi cho hai người, giúp ngồi dễ dàng hơn.

Trần U quyết định nếu trên đường đoàn xe đó có gặp nguy hiểm thì hắn sẽ ra tay giúp đỡ.

Tô Khuynh Thành nắm lấy yên Hoàng Mã leo lên, cầm lấy dây cương, Trần U leo lên sau, ôm lấy eo của nàng, còn Tiểu Tiểu vui mừng phóng lên, vạch áo Tô Khuynh Thành ra chui vào khe núi chỉ chừa mỗi cái đầu ngóc ra ngoài.

Hôm nay nó đã không bị cưỡi nữa mà sẽ được cưỡi, ôi thật mềm quá đi….

Chá….

Tô Khuynh Thành đánh dây cương, Hoàng Mã hí lên bắt đầu chạy theo dấu của đoàn xe để lại.

Trong ánh nắng dịu dàng của mặt trời khi xuyên qua những đám mây trắng, thảo nguyên bạt ngàn xanh mơn mởn đầy sức sống sau những cơn mưa, một còn Hoàng Mã khỏe khoắn vung bước chạy lớn theo vết bánh xe để lại.

Cưỡi trên nó là một nữ nhân bình thường nhưng khí tức mạnh mẽ, anh khí không thua gì đấng nam nhi, một cái đầu hồ ly nhỏ ‘mọc’ ra trên ngực của nàng, geo geo tận hưởng cảm giác mới.

Phía sau nàng được một nam nhân ôm lấy, so với vẻ anh khí của nàng thì hắn hơi ‘nữ tính’ một chút, mặt tựa vào lưng nàng, ngửi mùi thơm từ tóc nàng được những cơn gió thổi vào mũi, thở một hơi nhẹ nhàng.

Hai người một thú tự tận hưởng một cảm giác riêng biệt của cá nhân, như trong không gian của riêng mình. Mọi thứ vẫn đẹp cho đến khi tay nam nhân kia bắt đầu không an phận, nhẹ xuyên qua vạt áo của nữ nhân, xuyên qua lưng quần, đi xuống u cốc phía dưới.

Nữ nhân muốn dừng cương ngựa lại để xử lý nam nhân, nhưng ngẫm nghĩ lại, hai người đúng là chưa từng trải qua nên để mặc cho nam nhân hành sự.

Nam nhân thấy nữ nhân không phản kháng thì càng lớn mật, ngón tay bắt đầu thâm nhập vào u cốc sâu hơn. Nữ nhân điều khiển Hoàng Mã chạy chậm lại, nhẹ nhàng rảo bước trên thảo nguyên, vừa tận hưởng tư vị mới lạ.

Nam nhân hạ thấp lưng quần xuống, đủ để vật lớn xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, hắn cũng nhẹ đẩy lưng quần nữ nhân thấp xuống. Vẻ ‘nữ tính’ ban nãy không còn nữa mà hóa mạnh mẽ, hai tay cắp eo thon của nữ nhân bế lên, canh chuẩn u cốc trước vật lớn rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Nữ nhân hai má hồng hồng, bắt đầu thở hơi nặng, hồ ly nhỏ dường như biết được gì đó, mặt nó liền biểu thị vẻ không vui, thoát ra khỏi nơi ấm áp đó, phi người đáp lên đầu của Hoàng Mã, hướng mắt về phía trước.

Nam nhân thấy vậy liền mở ra không gian sủng thú, tiểu hồ ly tức giận liếc nam nhân một cái rồi phóng vào.

Nam nhân sau đó thỏ thẻ vào tai của nữ nhân:

"Nàng đánh Hoàng Mã chạy nhanh đi, ta không động đâu."

Nữ nhân ừm hửm một tiếng, chá …chá….điều khiển Hoàng Mã tiếp tục phi nước đại.

Sự nhấp nhô khi cưỡi ngựa là động lực chính cho việc này, nữ nhân mím môi cố kìm chế cơ thể, nàng vừa cưỡi Hoàng Mã vừa ‘cưỡi’ nam nhân kia, tư vị thật sự quá mới mẻ, mới mẻ đến mức làm nàng khó kiềm chế nổi.

Chỉ sau một chặn đường dài năm phút, nữ nhân đã a nhẹ một tiếng, cảm thấy toàn thân mất sức, nếu không có nam nhân giữ lại thì nàng đã ngã ngựa rồi.

Nam nhân ôm lấy nữ nhân, cầm lấy dây cương điều khiển Hoàng Mã chậm lại, hắn lại thể hiện sự mạnh mẽ bằng cách bế nữ nhân quay ngược nàng lại, hướng mặt về phía mình.

Nữ nhân hai mắt khép hờ, khi quay người lại liền ôm lấy cổ nam nhân, áp đôi môi mềm lên môi của hắn, nam nhân tận tình đáp lại nàng, nhưng vẫn không quên chuyện chính là cho vật lớn thâm nhập vào u cốc.

Hắn lại đánh cương cho Hoàng Mã chạy nhanh, sực sóc nảy làm nam nhân không cần tốn sức động đậy, cứ thế mà cầm dây cương là xong.

Sau khi thưởng thức đôi môi mềm thì nam nhân lại thưởng thức cái cổ trắng ngần kia, nữ nhân ân nhẹ một tiếng, siết nhỏ vòng tay đang ôm cổ nam nhân lại.

Những đám mây trắng trên trời dần dần chuyển hóa thành mây đen, rồi cơn mưa nhanh chóng ập tới chỗ Hoàng Mã đang chạy.

Nữ nhân nằm ngửa dọc theo lưng Hoàng Mã, hai tay thả lỏng lắc lư phía dưới, ngước mắt nhìn đám mây đen trên trời, tận hưởng cảm giác những hạt mưa đang rơi xuống cũng như cảm giác nam nhân mình yêu thương đang chinh phạt mình.

Hoàng Mã đã dừng lại một chỗ, nam nhân hay tay giữ chặt eo thon của nữ nhân, cơ hông vận động hết cở.

Một lần nữa, nam nhân hự nhẹ một cái, cảm giác thoải mái lan tràn khắp cơ thể, nữ nhân cũng cảm nhận được chất nóng ấm kia lan tràn dưới bụng mình.

Nam nhân ôm eo nâng nữ nhân ngồi dậy, hôn nhẹ lên môi nàng một cái, nhu hòa nói:

"Xung quanh không có ai, hai chúng ta tắm mưa một chút rồi kiếm chỗ dựng lều, dù không bị cảm lạnh nhưng nhiễm nước mưa lâu cũng không tốt đâu."

Nữ nhân ừm nhẹ một tiếng, vô lực ngã mặt vào ngực nam nhân, nhẹ ôm phần eo săn chắc của hắn, hôm nay nàng không chống đối nữa, mọi thứ cứ theo ý hắn.

Chá…

Nam nhân cầm dây cương, điều khiển Hoàng Mã đi vào hướng trong rừng, rất nhanh đã lẫn khuất sau rừng cây rậm rạp.

….

….

Mưa, lại một cơn mưa trong đêm vắng.

Một thân ảnh khụy gối trên đất, hai mắt hằng lên tia máu nhìn về ma thú đã thoi thóp phía trước, không ai biết hắn có khóc hay không? Có lẽ nước mắt đã hòa vào những giọt mưa rồi.

Nhưng khóc hay không khóc thì đã sao?

Với khuôn mặt chằng chịt vết xẹo, không còn chỗ da thịt nào nguyên vẹn, kết hợp với đôi mắt đỏ hằng thì thân ảnh trông giống như là một con quỷ bước ra từ địa ngục, quần áo hắn bị đánh nát, hằng lên những đường đỏ, nhưng trong cơn mưa đêm thế này, không ai có thể thấy được.

Thân ảnh vô lực khụy trước ma thú đó, giọng nói uất nghẹn nhưng cũng đầy sự không hiểu:

"Ta….ta….ta….là…..ai?"

"Ta…t…a…nhớ …ra rồi."

"Ta…..là….một kẻ…..không…có tên."

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.