Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hộ tống.

Tiểu thuyết gốc · 2112 chữ

Nhưng Trần U chợt nhíu mày lại, chỗ này của Tô Khuynh Thành là của hắn, Tiểu Tiểu dù là sủng thú yêu dấu của hắn cũng không thể tranh được.

Trần U đưa tay muốn bắt lấy Tiểu Tiểu ra ngoài, chợt nó lại lặn xuống khe núi của Tô Khuynh Thành, mất hút.

Trần U nhăn mặt, không tin không bắt được nó. Hắn đưa tay xoát vào khe núi của Tô Khuynh Thành, bắt đầu lục lọi trong đó, Tô Khuynh Thành nhíu mày không vui, Trần U tưởng khe núi của nàng là cái túi hay sao mà muốn mò thì mò, đã mò cũng thôi đi, còn nhân cơ hội sờ lén?

Tô Khuynh Thành liền nắm tay Trần U đẩy ra, Tiểu Tiểu lúc này lại ngoi đầu lên khe núi, hai mắt nheo nheo nhìn Trần U, thách thức hắn bắt được nó.

Trần U tức lắm, nhưng Tô Khuynh Thành đã giận rồi, hắn còn làm tới thì coi chừng không có nơi để hâm nóng khoai lang mất. Tô Khuynh Thành cũng đưa tay nắm gáy Tiểu Tiểu lôi ra, kích thước của nó bây giờ chỉ như một con mèo nhỏ, chưa đến hai tất nếu không tính ba cái đuôi kia.

Nàng đưa tay búng mông Tiểu Tiểu một cái, nó liền ủy khuất nhìn nàng, biểu tình cực kỳ hối lỗi, nó từ lúc thu nhỏ thì đã chui thử vào khe núi của nàng, thật sự rất thích cảm giác đó, Tô Khuynh Thành mà giận là nó cũng không còn chỗ để 'ký gửi' bản thân nữa.

Vui đùa cũng đã đủ rồi, Trần U nghiêm túc truyền ý niệm cho Tiểu Tiểu, nó liền giải trừ thú kỹ kia, toàn thân bắt đầu biến lớn, khi đạt tới kích thước hơn hai thước thì dừng lại.

Nhìn Tiểu Tiểu lúc này mới thật sự uy vũ, thân cao hai thước, dài ba thước, cơ bắp được lớp lông dày bạch sắc che đi. Ba cái đuôi cũng dài gần ba thước, nhìn phù hợp với phẩm cấp Đế Vương và thực lực lục cấp của nó.

Trần U và Tô Khuynh Thành nhảy lên lưng nó ngồi, Tiểu Tiểu to cao như vậy, hai người cũng đỡ cảnh phải đi bộ, trèo đèo lội thác rồi.

Trong ánh nắng ban mai của ngày mới, một ma sủng Đế Vương chở Sủng Thú Sư của nó cùng nữ nhân của người phóng đi như bay trong khu rừng rộng lớn, khép lại hành trình trong Phong Hải Sơn Mạch suốt mấy tháng qua, hoặc là …..không.

….

….

Hai năm trước.

Phong Hải Sơn Mạch địa phận Hải Phiên Thành.

Hộc hộc….

Một thân ảnh vụt qua đám cỏ cao, khi chạy đôi lúc quay đầu nhìn về phía sau.

Thân ảnh này tuổi khoảng 22, dung mạo khá an tuấn nhưng toàn thân dính đầy vết thương, y phục đã thấm đẫm máu, trong ngực mang theo một cái gì đó quan trọng đối với hắn, lúc chạy hai tay hắn vẫn đưa lên giữ chặt nó, và cũng chính thứ quan trọng đó là động lực cung cấp cho hắn khả năng chạy với cơ thể lắm thương tích này.

"Đứng lại, mau giao nộp Phong Sắc Thảo ra đây, ngươi còn bỏ chạy thì đừng trách sao mạng cũng không còn."

Truy đuổi phía sau thân ảnh là một đám nam nhân cơ bắp lực lưỡng nhưng không phải Võ Sư, cả đám hung thần ác sát, khuôn mặt dữ tợn, tay cầm ngân đao sáng choang dưới ánh mặt trời.

Phong Sắc Thảo là một loại thảo dược có công dụng dưỡng nhan tốt hơn một chút, nhưng vì nhu cầu quá cao mà loại thảo dược này càng ngày hiếm có, giá thành cũng được đẩy lên cao chót vót, một cọng Phong Sắc Thảo có thể bán được 100 kim đồng, một bụi có khoảng 20 cọng, tương đương với 2 linh nguyên, đủ sức ăn chơi cả đời.

Đám trộm cướp ở rìa Phong Hải Sơn Mạch này tình cờ thấy thân ảnh là người bình thường này hái một bụi Phong Sắc Thảo, được con mồi ngon như vậy, chúng ngu gì mà không lao lên cướp chứ?

Thân ảnh lúc này thà chết không bỏ qua Phong Sắc Thảo, có nó, hắn khó lắm mới có một cơ hội, mất nó rồi thì cơ hội cũng mất, hắn thà chết đi cho xong.

"Đại huynh, tên tiểu tử đó sắp chạy ra ngoài rồi, đề phòng có biến, không cần nhân nhượng nữa."

"Mẹ nó, ai nhân nhượng, mày không thấy nó bị chém như thế à? Không ngờ nó còn chạy nhanh như vậy?"

"Đại huynh, sắp ra đến bìa rừng rồi."

"Mẹ nó…."

Tên đầu lĩnh đám cướp hít sâu vào một hơi, dồn hết sức lực như phía sau hắn bị ma thú truy đuổi mà rượt theo thân ảnh kia. Thân ảnh kia cũng điên cuồng dồn hết sức lực mà chạy, chỉ cần ra đến bìa rừng là đường lộ của thương nhân hay đi qua, đám cướp này sẽ không tấn công hắn nữa.

Phập….

Một âm thanh chợt vang lên trong rừng cây, biến không khí trở nên yên tĩnh.

Thân ảnh không cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn về nơi ánh sáng sau những thân cây, nơi đó đang có một đoàn buôn đi ngang qua.

Hắn…hắn chỉ còn….một chút nữa…thôi mà.

Thần kinh thân ảnh tê liệt, hai mắt hắn nặng trĩu, cảm giác như là lúc đó vậy, chỉ là……..

Thân ảnh đổ lên mặt đất, phía sau lưng ghim một thanh đao sáng, đầu lĩnh đám cướp thở phù một hơi, may mắn hắn ném chuẩn, nếu không tên này đã kịp thoát rồi.

Đầu lĩnh rút đao ra khỏi xác thân ảnh, lau lau vết máu lên y phục của cái xác, lật cái xác lên rồi đưa tay vào lấy ra một cái hộp, trong đó là một bụi Phong Sắc Thảo cũng phải gần 30 cọng. Chuyến này, chúng kiếm lớn rồi.

Cả đám cướp bật cười vui vẻ, sau đó lôi xác của thiếu niên đi đến ổ của một đám ma thú dạng sói, hơi sâu một chút từ bìa rừng tính vào, đám ma thú này sẽ giúp bọn chúng xử lý cái xác, mối quan hệ của hai bên luôn là như vậy.

Xác của thân ảnh được chúng đặt ở một khu đất trống, mùi máu rất nhanh thu hút đám ma thú dạng sói kia, chúng tụ một bầy bốn con, cắn mạnh vào tứ chi của thân ảnh, kéo vào hang động, chuẩn bị cho đại tiệc.

……

…..

Hiện tại.

Ngoài bìa rừng Phong Hải Sơn Mạch.

Trời bây giờ đã vào tối, những ánh sao bắt đầu treo lên cao, tỏa sáng xuống mặt đất. Một đoàn xe hơn mười chiếc đã dừng lại nghỉ ngơi, bắt đầu đốt lên củi lửa sưởi ấm vào ban đêm, chuẩn bị ăn tối.

Bọn họ đốt lên tổng cổng ba đống lửa, một đống giành cho người hầu, một đống dành cho hộ vệ, đống còn lại dành cho gia quyến của chủ đoàn xe này, đồng thời cũng giành cho người có thân phận đặc biệt.

Chủ của đoàn xe này là Bảo Thành Tự, một thương nhân giàu có từ việc ủ và bán rượu. Mà nhắc đến rượu là không thể không nhắc đến Hải Tửu Thành, cái nôi xuất ra những loại rượu tinh phẩm nổi tiếng khắp cả Thiên Lam Quốc.

Thế nên là một thương nhân ủ bán rượu, Bảo Thành Tự cực kỳ muốn đến Hải Tửu Thành cư trú, bây giờ hắn đã tích đủ vốn liếng, đã có thể đến nơi yêu thích mà sống rồi.

Vì để an toàn trên đường đi, Bảo Thành Tự đã thuê một nhóm người tiêu cục để bảo hộ gia quyến và người hầu, nhưng hắn thật không ngờ có thể ‘thuê’ được một Sủng Thú Sư bảo hộ với giá rất rẻ, nên trên đường đi hắn lúc nào cũng cảm thấy an toàn.

Bảo Thành Tự nhìn về vị Sủng Thú Sư kia, vị đó là một trung niên tuổi hơn 30 mặc y phục thanh sắc, nhìn khuôn mặt có hơi già dặn một chút, bên ngực trái có đeo huy hiệu chứng minh thân phận là Sủng Thú Sư, tên của vị này là An Phu.

Nằm phía sau là sủng thú của vị đó, nghe hộ vệ nói hình như là ma thú Thanh Nhãn Lang gì gì đó, cảnh giới là thượng bát cấp, nên vị này là bát cấp Sủng Thú Sư.

Nghe đến đó Bảo Thành Tự liền giật mình rồi, thất cấp là Thành Chủ của một thành hoặc gia chủ một gia tộc rồi, vị này là bát cấp, không ngờ được hắn thuê với giá…….một linh nguyên.

Một linh nguyên với người bình thường thì cực kỳ giá trị, cả đời cũng không dám nghĩ đến, nhưng Bảo Thành Tự là thương nhân, với tài sản của hắn thì một linh nguyên không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng thuê một Sủng Thú Sư thì không thể nào mà rẻ hơn được nữa.

Thế nên, là một thương nhân, Bảo Thành Tự có rất nhiều nghi ngờ với vị Sủng Thú Sư này, nên lúc trưa có ẩn ý dò hỏi. Lúc đó An Phu mới cười nói là hắn đang đi du ngoạn, nghe bảo đoàn xe của Bảo Thành Tự đến Hải Tửu Thành nên muốn đi nhờ, vừa đi nhờ và vừa bảo hộ nên An Phu mới lấy giá một linh nguyên xem như hữu nghị.

Bảo Thành Tự cảm thấy cũng có lý, bát cấp Sủng Thú Sư rất nhiều thế lực muốn mời về với lợi ích trên trời, Bảo Thành Tự hắn dù giàu có nhưng vẫn chưa đủ để một vị Sủng Thú Sư bát cấp 'hạ mình' cướp bóc, là hắn nghĩ xa quá rồi.

Trở lại thời điểm.

Lúc này, từ trong xe ngựa gia quyến của Bảo Thành Tự đi ra ba thân ảnh, một mỹ phụ dung mạo xinh đẹp, thân mặc y phục hoàng sắc, là phu nhân của Bảo Thành Tự, tên là Hướng Thanh.

Bên cạnh phu nhân là nữ nhi duy nhất của hắn, tên là Bảo Ngọc Huân, dung mạo đoan trang hiền hậu, một thân y phục bạch sắc càng tôn lên vẻ đẹp của nữ nhi.

Thân ảnh còn lại là thiếp thân nha hoàn của nữ nhi từ lúc nhỏ, đi đâu cũng theo, như hình với bóng, tính cách hơi quậy phá nên Bảo Thành Tự đánh đòn rất nhiều.

Bảo Thành Tự ẩn ẩn liếc mắt nhìn xem An Phu, thấy vị đại nhân này nhìn nữ nhi của hắn với khuôn mặt thưởng thức, chỉ là thưởng thức cái đẹp chứ không phải kiểu dung tục kia, Bảo Thành Tự ẩn ẩn gật đầu.

Hắn có hỏi vu vơ về gia cảnh của vị đại nhân vật này, bởi vì Sủng Thú Sư phải do Sủng Thú Sư sinh ra, mà đã là Sủng Thú Sư thì gia cảnh chắc chắn tốt, ở tuổi này thường là đã trở về gia tộc mới phải.

An Phu cũng vui vẻ nói cho Bảo Thành Tự nghe, An gia của hắn trực thuộc tòa thành ở Hỏa Hải Quốc, trong cùng thế hệ có hai Sủng Thú Sư, hắn đánh bại đại huynh của hắn nên mới có thể ra ngoài du ngoạn, đến chán thì có thể trở về. An Phu du ngoạn vẫn chưa chán, tất nhiên là không về rồi.

Còn chuyện gia thất, Bảo Thành Tự cũng dò hỏi nên An Phu vui vẻ trả lời thẳng thắn, hắn chưa có thê thất, đi du ngoạn gặp dịp vui, hai người đồng lòng thì hảo hợp, sau này có mang có thể đến An gia tìm hắn, hắn cũng cấp cho phụ phí đi lại trước khi rời đi.

Bảo Thành Tự nghe đến đây thì xua tan nghi vấn trong lòng, Sủng Thú Sư địa vị cỡ nào, đi đến đâu mỹ nữ vây quanh đến đấy, nếu nói chưa từng chạm qua thì Bảo Thành Tự liền cho rằng An Phu còn đang nói dối hoặc vị đại nhân này có vấn đề gì đó trong chuyện này.

Cả hai việc Bảo Thành Tự đều không muốn mạo hiểm đầu tư một lần.

Bạn đang đọc Sủng Thú Sư sáng tác bởi storm-yy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi storm-yy
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.